Mành Chỉ Đỏ


Ngày hôm sau, Lục Lâm Nguyên đã có thể xuống giường đi đi lại lại, sắc mặt cũng đã hồng nhuận thêm đôi chút, không còn cái vẻ tái nhợt vô hồn như khi trước nữa.

Nàng ở bên cạnh thận trọng đỡ lấy tay chàng, dìu chàng từng bước một, miệng vẫn không thôi càu nhàu:
“Chàng thật là, ngoan ngoãn nằm trên giường thêm mấy ngày nữa không được hay sao mà cứ phải nằng nặc đòi ta dìu chàng đi thế này!”
Lục Lâm Nguyên nghe vậy chỉ mỉm cười nói:
“Ta với nàng lâu lắm rồi chưa cùng nhau đi chơi đúng không, hay nhân dịp này y quán đang vắng vẻ, ta cùng nàng đi dạo quanh trong thành một lúc.

Ở trên giường lâu, xương cốt ta cứ mỏi nhừ ra đây này.”
“Thế chàng thử buông vai ta ra xem nào.”
Lục Lâm Nguyên theo ý nàng, buông bỏ cánh tay đang khoác trên vai nàng ra, chẳng ngờ lại chân nam đá chân chiêu, lảo đảo suýt ngã một hồi.

Nàng nhanh nhẹn đỡ lấy người Lục Lâm Nguyên, bĩu môi cười nói:
“Người ngợm thành ra thế này rồi mà còn đòi đi chơi? Ở nhà, không đi đâu hết.”
Lục Lâm Nguyên giật nảy người, ánh mắt van nài nhìn nàng, đôi tay bám riết lấy tay áo nàng không buông, chàng tha thiết nói:
“Ôi đừng mà, Uyển Nhi, nàng mà còn bắt ta ở trên chiếc giường đấy thêm chút nữa, ta khẳng định là ta sẽ lăn quay ra chết vì buồn chán mất!”
Cái bộ dáng nũng nịu như trẻ con này không biết Lục Lâm Nguyên đã dùng với nàng bao nhiêu lần, và y như rằng lần nào lần nấy cũng thật khiến nàng phải khổ sở.

Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, xoa cằm suy tư thêm một chốc, vuốt tóc vuốt tai thêm mấy bận, cuối cùng nàng đành thở một hơi dài, đưa ngón trỏ ra ve vẩy trước mặt chàng rồi nói:
“Được rồi, ta sẽ cho phép chàng ra ngoài đi chơi một lúc.

Nhưng chỉ một lúc thôi đấy, rồi chàng phải ngoan ngoãn theo ta đi về, không được kháng cự nữa, nghe chưa?”
Lục Lâm Nguyên vui vẻ gật đầu, nói:
“Nhất định rồi, ta và nàng chỉ ra ngoài đi dạo một lát thôi.”
Nàng cười khổ nhìn bộ dáng hào hứng của chàng.

Chẳng biết ngày hôm nay Lục Lâm Nguyên ăn phải cái gì mà lúc nào miệng lưỡi cũng tíu tít như chim non, khiến nàng vừa buồn bực vừa buồn cười.

Cảnh sắc bên ngoài Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành vẫn vậy, vẫn đẹp nao lòng người giống như cái khi nàng vừa mới đặt chân đến nơi đây.

Bây giờ đang độ giao mùa Đông Xuân, là tiết Vũ Thụy trong năm, thế nên tiết trời vẫn còn se se lạnh.

Trên tầng không cao lồng lộng chẳng có chút gợn mây trắng nào ngang qua, chỉ thấy từng đợt chim quyên bay về làm tổ nơi ngọn cây anh đào trước cửa y quán Vĩnh An.

Thành Phong Hoa Tuyết Nguyệt sau cơn sóng khó khăn đã lại khoác lên mình lớp áo mỹ lệ của thiên nhiên tạo vật, của muôn hồng nghìn tía trước thềm Xuân sang.

Nhìn một cảnh này, lòng nàng không khỏi bồi hồi xao xuyến.

Những con người nơi đây, những cảnh vật chốn này, suốt khoảng thời gian sống nơi đây nàng đều đã nhìn quen mắt.

Thế nhưng cảnh trí đã in hằn trong đôi mắt nàng vẫn là một điều gì đó thật đẹp, thật lộng lẫy, và hơn thế nữa, còn là một điều gì đó thật gần gũi, thân quen.

Tất cả những cảm giác đó khiến cho lòng nàng khấp khởi rộn rã thêm mấy phần.

“Uyển Nhi, nàng có còn nhớ những đóa hoa đinh hương này không?”
Nàng nhìn theo hướng tay chỉ của chàng, liền thấy những chùm hoa đinh hương màu tím thẫm đang nở rộ khoe sắc, e lệ mà không kém phần mị hoặc.

“Bây giờ còn chưa phải là tháng Năm, tại sao đinh hương đã lại nở rồi?”
Nàng cười hỏi chàng, những chùm hoa tím thẫm này thật giống với những chùm hoa của năm về trước.

Khi ấy đinh hương trong mắt nàng thật buồn, và cũng thật bi thương, cớ sao hôm nay trông lại, nàng chỉ thấy niềm vui đang ngập đầy trong đáy mắt.

“Đúng là lạ thật, còn chưa phải là tháng Năm, tại sao đinh hương đã lại nở rồi?”
Lục Lâm Nguyên bần thần lặp lại câu hỏi của nàng.

Không biết rằng có phải là do nàng nhạy cảm quá hay không mà nàng cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay nàng của chàng đột nhiên chặt hơn rất nhiều.

Hai người cứ bước đi trong yên lặng như vậy, chẳng ai nói với ai một lời.

Thế nhưng trong cái nắm tay đầy ấm áp ấy còn đáng giá hơn thiên ngôn vạn ngữ mà lòng người có thể nói ra.

Mười ngón tay đan xen vào với nhau, nàng còn nhớ rõ nhân gian gọi là “Đồng tâm khấu”.

Đồng tâm, đồng mộng, đồng lòng, há lại chẳng phải mọi khó khăn gì cũng có thể vượt qua?
Đi dạo tầm một tuần trà, hai người đã đến được đài cao của thành, nơi có thể nhìn ngắm được trọn vẹn cảnh sắc hoàn mỹ nơi đây.

Trên đó đã chẳng còn hai bóng người đã từng là niềm tự hào của tòa thành mỹ lệ nhất Đại Trần Quốc này.

Hoa Thần Kiếm Tiên Hoa Tinh Vũ cùng với thành chủ Thanh Ca.

Trên dòng thác chảy trôi của số phận đã có không biết bao nhiêu cảnh bi hoan ly hợp đau đến thấu tâm can, giằng xé từng trái tim khốn khổ vì chữ tình.

Giang hồ đồn thổi rằng trước khi vẫn lạc, Hoa Thần Kiếm Tiên đã đứng bên cạnh thi thể của Thanh Ca, trút hết chút sinh lực cuối cùng của mình xuất ra một kiếm, kiếm tên “Kính Hoa Thủy Nguyệt”.

Đau đớn thay, nghiệt ngã thay! Đó lại là “Kính Hoa Thủy Nguyệt (1).”
(1) Kính Hoa Thủy Nguyệt: Hoa trong gương, trăng dưới nước.

Nhìn lên đài cao âm u lộng gió đó, nàng không kìm nổi nước mắt.

Nàng thực sự đã may mắn hơn rất nhiều người khác.

Nàng đã tìm được chàng, giống như trăng khuyết đến ngày rằm, vì chàng mà tỏa sáng trên bầu trời đêm chất chứa những vì tinh tú cô độc lẻ loi.

Nàng thực sự mong mỏi rằng đây không phải là một giấc mơ, mà cho dù có là giấc mơ đi chăng nữa, nàng mãi mãi cũng không muốn tỉnh dậy, bởi tỉnh dậy là mất chàng, mất đi một nửa của đời nàng.

“Uyển Nhi, sao nàng tự dưng lại khóc vậy, có chuyện gì thế?”
Lục Lâm Nguyên ở bên cạnh lo lắng hỏi han, nàng vội vàng quay mặt đi chỗ khác, đưa tay lau đi những giọt lệ nóng còn đang chực chờ nơi khóe mi.

“Vớ vẩn, làm sao ta lại khóc được, chàng lúc nào cũng nói bừa.”
Lục Lâm Nguyên nhè nhẹ cười.

Có lẽ nàng chẳng thể biết được đây chính là khoảng thời gian cuối cùng hai người còn được ở bên nhau, còn được nắm tay trò chuyện như thế này.

Chàng lặng lẽ thở dài, vô tình đưa mắt nhìn lên búi tóc trên đầu nàng, rồi lại nhìn sang quầy bán nữ trang dạo trước.

“Cây trâm nàng đang dùng cũ rồi, qua đây, ta mua cho nàng cây trâm mới.”
Nàng đưa tay lên cầm lấy cây trâm theo lời chàng nói là “cũ rồi”, lắc đầu cười nói:
“Cũ nhưng mà vẫn còn rất đẹp đó chứ.

Ta còn thích cây trâm này lắm, không cần phải mua cây trâm mới đâu.”
Nhắc lại mới thấy thật hoài niệm, đây là cây trâm mà Lục Lâm Nguyên mua cho nàng từ ngày đầu tiên nàng mới bước chân đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành.

Khi ấy thật vui vẻ biết bao, có nàng, có Lục Lâm Nguyên, và có cả Tiểu Bắc.

Cho dù dạo ấy nàng có không thích cái bộ dáng vô lại của Lục Lâm Nguyên, thế nhưng suốt từ đó đến bây giờ, cây trâm này chưa từng có ngày nào rời khỏi búi tóc nàng cả.

Bởi dù sao thì người có lỗi, trâm cũng chẳng có tội.

“Nếu nàng không thích trâm mới thì thôi, ta sẽ mua cho nàng cái khác.

Nàng xem có thứ đồ gì muốn ta mua tặng nàng không?”
Nàng xoa cằm ra chiều suy tư, một hồi lâu sau bèn nhoẻn miệng cười:

“Tặng chàng cho ta, có được không?”
Lục Lâm Nguyên bật cười vuốt mũi nàng:
“Nha đầu này, không phải ta đã là của nàng rồi sao, đòi hỏi cái khác đi!”
“Hay ta và chàng ra tiệm vải xem thử có xấp lụa đỏ nào đẹp không, tiện thể đặt may luôn.

Ta nghe nói để may giá y cũng tốn kha khá thời gian đó.”
“Chuyện này thì nàng khỏi lo, ta đã sắp xếp chu toàn rồi.

Không lâu nữa sẽ có người mang giá y đến cho nàng thôi.”
“Chàng nói thật sao!”
Lục Lâm Nguyên yêu chiều nhìn dáng vẻ cao hứng của nàng, gật đầu cười:
“Thật!”
Lục Lâm Nguyên và nàng đi dạo thêm mấy vòng nữa trong thành, đi đến đâu cũng có người hỏi han bệnh tình cũng như sức khỏe của Lục Lâm Nguyên.

Cứ mỗi khi có người hỏi, chàng lại tươi cười nói rằng mình không sao, sức khỏe đã đỡ hơn rất nhiều rồi.

Trên đường đi, chàng còn mua cho nàng mấy thứ linh tinh như là khăn tay, lụa ngũ sắc, đồ chơi cửu liên hoàn, dải cờ bát tiên hay những tập giấy viết thư đượm mùi nước hoa thơm phức.

Như lúc này đây, sau khi mua cho nàng mấy củ ấu, quả đào mọng nước để nàng vừa đi vừa ăn trên đường, Lục Lâm Nguyên cười cười hỏi:
“Không biết những nữ nhi như nàng có còn thích thú, mê mẩn thứ đồ gì nữa đây, ta nghĩ mãi mà chẳng ra thêm được món nào cả?”
Nàng đưa quả đào cắn dở lên miệng Lục Lâm Nguyên, chỉ chỉ vào hai bên cánh tay đang xách đầy đồ của chàng rồi cười nói:
“Còn phải xem liệu chàng có còn xách thêm được nữa không kìa!”
Lục Lâm Nguyên cắn rộp một miếng lên quả đào, sau đó khoái chí cười nói:
“Nếu không cầm được nữa thì ta sẽ mua một con ngựa lớn để khuân đống đồ này về cho nàng, chỉ sợ nàng chê đồ ta mua mà thôi.”
Ngay khi Lục Lâm Nguyên vừa dứt câu, đột nhiên quả đào trên tay nàng rơi bộp xuống dưới đất.

Chàng nhìn lên nàng, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp đó lúc này đang thập phần kinh ngạc, dường như nàng còn chẳng nhận thức được rằng mình vừa làm rơi quả đào kia.

“Uyển Nhi… Có chuyện gì thế?”
Chàng nhìn theo hướng đôi mắt của nàng, chỉ thấy nơi đó có một người mặc y phục trắng đang cưỡi một con tuấn mã, nhìn qua thôi cũng thấy con ngựa đó khỏe mạnh, rắn chắc vô cùng.

Dựa theo chiếc bờm màu đỏ đó của tuấn mã thì chàng đoán có lẽ đó là ngựa lai của đám người Bắc Ly.

“Tiểu… Tiểu Hồng…”
Nàng bàng hoàng thốt lên một cái tên, khiến cho Lục Lâm Nguyên ngơ ngác không hiểu:
“Tiểu Hồng? Nàng đang nhắc đến ai vậy?”
“Chàng cầm lấy mấy thứ này hộ ta, ta đi ra đây một lát rồi quay lại.”
Nói rồi, nàng giúi hết vào tay Lục Lâm Nguyên mấy thứ quả mọng vừa nãy, đôi chân nhanh nhẹn chạy đi, miệng la lớn:
“Vị công tử cưỡi ngựa, làm ơn dừng lại một chút!”
Lục Lâm Nguyên ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay lúc đó liền bắt gặp được Lưu đại nương đang đi tới, chàng vội vội vàng vàng giúi lại đống đồ lỉnh kỉnh vào tay bà, nói:
“Phiền Lưu đại nương trông coi hộ Lục mỗ mấy thứ đồ này, lát nữa Lục mỗ sẽ đến nhà đại nương lấy lại.”
“Ơ kìa, Thần Y đại nhân, sức khỏe thế nào rồi mà lại chạy nhảy ngoài này? Ơ này, đại nhân đi đâu thế!”
Bà vừa dứt câu, chẳng ngờ đã không thấy bóng dáng Lục Lâm Nguyên đâu nữa.

Bà chỉ đành thở dài mấy cái rồi tiếp tục bước đi.

Người mặc y phục trắng kia nghe thấy có người gọi, lập tức dừng vó ngựa lại.

Y chắc mẩm là lại có vị tiểu cô nương nhà nào nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ của y mà ngưỡng mộ muốn làm quen.

Ngay lúc y định mở miệng cắt đứt ý định thân quen của cô nương ấy thì đôi mắt của y bèn trố ra, lời nói chuẩn bị ra khỏi miệng không biết đã tụt đi đường nào mất rồi.

Khi nàng tiến lại gần, y khẽ lẩm bẩm, cơn hốt hoảng dường như vẫn còn đong đầy trong đáy mắt.

“Lạ thật, trên đời này còn có người nào khác ngoài ta biết điều khiển người chết sao?”
Nàng nghe thấy lời lẩm bẩm vớ vẩn của y về nàng, cũng chẳng mấy quan tâm, giờ đây sự chú ý của nàng đều dồn cả lên người Tiểu Hồng tưởng chừng đã mất này.

“Vị… vị công tử này… Con ngựa này có phải là của công tử không?”
Đôi mắt nàng sáng trưng nhìn con ngựa đang được người đàn ông dắt sau lưng.

Chiếc bờm màu đỏ uy vũ đó, đôi mắt lộng lẫy như vì tinh tú giữa bầu trời đêm đó, nàng làm sao có thể quên được.

Đây nhất định là Tiểu Hồng mà nàng đã từng để lạc mất vào cái hôm đê vỡ sông Thu Thủy.

Tiểu Hồng rất thông minh, dường như cũng đã nhận ra nàng, con ngựa hí lên một tiếng rồi kề đầu sát lại nàng, để cho nàng ve vuốt chiếc bờm mượt mà của mình.

Nàng đưa tay xoa xoa chiếc bờm ngựa, dịu dàng gọi:
“Tiểu Hồng ngoan, vẫn còn nhớ ta cơ à!”
Người đàn ông dắt Tiểu Hồng nhìn thấy một màn này, đôi mắt y khẽ cau lại:
“Thủ pháp thật ảo diệu, lại có thể làm cho xác chết y hệt người sống như thế này.”
Nói rồi, mặc kệ cơn hốt hoảng của nàng, y đột nhiên đưa tay bắt lấy chiếc cằm ngọc của nàng, dí gần lên mặt quan sát.

Không chỉ quan sát, đôi tay còn lại của y còn vô cùng thản nhiên đưa lên vuốt lấy lông mày nàng, lông mi nàng, sau đó từ từ trượt xuống sống mũi yêu kiều, cuối cùng là dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng ướt át.

Y mân mê mặt nàng như mân mê thứ đồ dễ vỡ, khiến nàng sởn gai ốc lên một hồi, đôi tay nhanh nhẹn gạt y ra, khuôn mặt đỏ bừng hét lên:
“Công tử, ngươi vừa làm gì ta vậy hả!”
Y đưa tay phủi lên quần áo, vẻ mặt thản nhiên hỏi:
“Ngươi vốn đã là người chết, còn làm ra cái vẻ ngượng ngùng đó làm gì?”
Không cần nói cũng biết giờ đây nàng đang nhìn người đàn ông trước mặt giống như nhìn một kẻ điên, nàng chửi thầm một câu rồi đáp trả lại:
“Ta là người chết, còn ngươi thì cũng sắp chết rồi đấy!”
Y “ồ” lên một tiếng, không biết lôi ra từ đâu một cây sáo màu trắng, gõ lên đầu nàng một cái:
“Xác chết này thật thú vị! Này, ngươi có còn nhớ được điều gì không, mau nói cho ta vì sao ngươi lại thoát ra được khỏi lăng mộ đó?”
Nàng hết chịu nổi tên nam nhân trơ tráo này nữa rồi.

Một điều “xác chết”, hai điều “xác chết”, y nghĩ rằng y có thể nói gì cũng được hay sao.

Đôi mắt nàng chợt nhìn sang Tiểu Hồng đang đứng bên cạnh nhẩn nha gặm cỏ, lòng thầm dự tính sau khi đánh y tím tái hết mặt mũi sẽ cướp lấy Tiểu Hồng rồi đi thẳng.

“Muốn biết không, lại đây, ta sẽ nói cho công tử nghe.”
Nàng vẫy vẫy tay mời mọc, giọng nói tuy rằng đã chuyển sang vẻ yểu điệu, quyến rũ, thế nhưng nơi khóe môi lại nham hiểm cười cợt.

Y chẳng có vẻ gì đề phòng đến nàng, tiến lại gần rồi nói:
“Ồ, chắc là sẽ thú vị lắm đây.”
Ngay lúc đôi tai y ghé sát vào miệng nàng, nàng thầm mừng rỡ cá đã cắn câu, cánh tay vung lên, hướng thẳng mặt y mà đánh tới.

Tưởng như cú đấm của nàng sẽ làm gương mặt tuấn tú đáng ghét đó của y tím bầm lại như cục than đen thì bất chợt tay nàng khựng lại, nắm tay chỉ còn cách khuôn mặt y nửa gang tay.

Cây sáo khi nãy của y đã chặn được một đấm đó của nàng, không dừng lại, nàng nâng gối, thẳng một đòn vào hạ bộ của y.

Thế nhưng bằng vào thân pháp quỷ dị, không biết từ lúc nào y đã đứng ngay sau lưng nàng, kề cây sáo đáng ghét đó lên cổ nàng.

Y hứng chí cười lớn:
“Diễn chưa đủ tốt, diễn chưa đủ tốt! Xác chết này thật thú vị!”
Lại là cái từ “xác chết” đáng ghét đó, nàng nghiến răng xoay khuỷu tay, thế nhưng ngay lập tức đã bị y đoán được, vặn lại rồi khóa chặt ra sau lưng.

Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, tức giận nói:
“Tên khốn kiếp! Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết sao!”
Y lại cười, cái điệu cười khiến nàng tức tối không để đâu cho hết.

Chỉ hận trong lòng chẳng thể lôi Ngọc Minh kiếm ra đâm cho y mấy nhát.

“Thế còn ngươi thì sao? Khuôn mặt ta đẹp như vậy mà ngươi lại có ý định làm tổn thương nó, chẳng phải ngươi cũng là người không biết thương hoa tiếc ngọc sao?”

Sau khi miễn cưỡng tiêu hóa lời nói kia của y, nàng cười khổ, biết rằng lần này bất hạnh đụng phải một tên không tầm thường, và cũng… không bình thường chút nào, thầm than mấy câu trong lòng.

“Đại… đại đương gia… ngài tha thứ cho tiểu nữ nông nổi, có mắt không thấy núi Thái Sơn.

Tiểu nữ mạo muội hỏi quý danh của đại đương gia?”
Đúng thế, nàng phải biết tên y để sau này còn ăn miếng trả miếng nữa chứ!
Y thấy nàng đã thôi không còn ý định động thủ, bèn thả nàng ra rồi nói:
“Ta tên Hầu Khanh, người đời gọi là Cản Thi Nhân (2).”
(2) Cản Thi Nhân: Người điều khiển xác chết.

“Hầu Khanh…”
Nàng lẩm nhẩm cái tên này trong đầu, sau đó mới nhìn sang chính sự đang đứng ngay bên cạnh y.

“Hầu Khanh công tử… dám hỏi con ngựa này của công tử là từ đâu mà có vậy?”
Hầu Khanh vỗ vỗ lên bờm Tiểu Hồng mấy cái rồi đáp:
“Con ngựa này là ta nhặt được dưới chân thành Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”
Nghe được lời này của Hầu Khanh, nàng hớn hở cười, sau đó nói:
“Hầu Khanh công tử, có thể bán lại Tiểu Hồng cho ta không?”
“Không.”
Y trả lời trọc lóc.

“Công tử… nhà ta có một Thần Y vô cùng tài giỏi, chỉ cần công tử chịu bán lại Tiểu Hồng cho ta, nếu sau này công tử cần đến, Thần Y nhà ta nhất định sẽ hết lòng báo đáp.”
Tuy rằng có một cảm giác tội lỗi dâng đầy trong lồng ngực vì đã đem Lục Lâm Nguyên ra làm vật hy sinh, thế nhưng Tiểu Hồng bên cạnh y làm sao nàng có thể bỏ qua cho được.

“Thần Y, hừ, ai biết được Thần Y nhà cô nương lại là hạng lang băm gì chứ.”
Y khinh khỉnh cười, sau đó chẳng nói thêm lời nào, cứ thể dắt Tiểu Hồng đi.

Nàng “a” lên mấy tiếng, đi đến chắn trước mặt y, vừa đi theo vừa cố gắng thuyết phục:
“Hầu Khanh công tử, ngài hiểu nhầm rồi, Thần Y nhà ta là Thần Y Lục Lâm Nguyên nổi tiếng nhất Đại Trần Quốc này đấy.

Nếu không tin, ngài có thể theo ta, ta sẽ dắt ngài mục sở thị Thần Y nhà ta.”
Hầu Khanh lắc đầu chán nản nhìn nàng:
“Cô nương này, cô nương có biết cho dù ta là Cản Thi Nhân đi chăng nữa, nhưng ta cũng rất ghét bị xác chết bám theo không? Cảm phiền cô nương mau trở lại lăng mộ đó tìm tên hoàng đế chết tiệt kia mà quấy nhiễu đi, đừng ám quẻ người không liên quan là ta nữa.”
Lời ngon tiếng ngọt đang nói ra chợt kẹt ngay lại nơi khóe môi.

Lăng mộ, hoàng đế,...!Nhất thời nàng hiểu ra được lý do tại sao y lại nói nàng là một xác chết.

“Công… công tử… Công tử đang tưởng nhầm ta là ai chăng?”
Hầu Khanh cau mày nhìn nàng, trong giọng nói y có đến vài phần là trách móc.

“Tưởng nhầm? Ta lại đang mong ta đang tưởng nhầm lắm đây.

Cô nương có biết chuyện cô nương sống lại sẽ khiến cả Đại Trần Quốc này thêm một phen tiêu điều không?”
Ngay lúc nàng đang định mở miệng phản bác thì Lục Lâm Nguyên đã thở dốc đi tới.

Chàng mệt mỏi đến độ còn phải dựa lưng vào cây cột gần đó mà nặng nề thở lấy hơi.

“Uyển Nhi… nàng… nàng định làm gì thế?”
Hầu Khanh kia nghe thấy giọng nói sau lưng, bất chợt giật mình quay lại.

Trông thấy Lục Lâm Nguyên, vẻ mặt của y khiến nàng chẳng biết hình dung thế nào được nữa.

Nàng thôi không còn để ý sắc mặt của y, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy tay Lục Lâm Nguyên.

“Ta có bảo chàng phải đuổi theo ta đâu.

Người ngợm thành ra thế này rồi mà còn gắng sức.

Nếu chàng muốn tự tử thì một con dao có phải là nhanh gọn hơn không.”
Nghe thấy giọng điệu của nàng, biết nàng đang giận dỗi, Lục Lâm Nguyên chỉ đành cười trừ rồi nhìn sang Hầu Khanh.

Khóe mắt Lục Lâm Nguyên giật giật mấy cái.

Chàng gắng gượng đứng thẳng người rồi chắp tay nói:
“Vị huynh đệ này, không biết nương tử nhà ta có làm gì đắc tội đến huynh đệ?”
“Nàng ta chỉ định đánh ta mấy cái mà thôi, không có định làm gì khác.”
Lục Lâm Nguyên cười ruồi, lại hỏi tiếp:
“Không biết huynh đệ và nương tử nhà ta có chuyện gì với nhau chăng?”
“Điều đó thì huynh đệ cứ hỏi nương tử nhà huynh đệ là biết.

Nàng ta muốn mua con ngựa này của ta.”
Lục Lâm Nguyên đưa mắt nhìn Tiểu Hồng, cảm thấy con ngựa này tuy rằng vô cùng tốt, thế nhưng để nàng phải chạy theo đòi mua lại thì có lẽ con ngựa này ắt hẳn có chỗ không tầm thường.

Chàng đưa tay vỗ lên vai nàng rồi nói:
“Ta và vị huynh đệ này cần nói chuyện một lát, nàng về y quán trước đi, cứ yên tâm rằng thứ đồ nàng muốn, Lục Lâm Nguyên ta nhất định sẽ đưa nàng.”
Nàng lo lắng nói:
“Chàng điên rồi, tên đó võ công cao cường lắm.

Chàng làm sao cậy mạnh được!”
“Không cậy mạnh được thì ta sẽ dùng mưu, nàng cứ yên chí về y quán đợi ta, nhất định ta sẽ không để nàng thất vọng.”
Lục Lâm Nguyên đẩy đẩy tay nàng, khiến nàng đành phải rời đi, trước khi đi còn ngoái đầu lại nhìn chàng thêm mấy lần.

“Nhớ sang nhà Lưu đại nương lấy đồ đấy.”
Nàng trở về y quán Vĩnh An, lôi mấy thứ đồ chơi vừa nãy Lục Lâm Nguyên tặng nàng ra để giết thời gian.

Đánh cờ một mình mãi cũng chán, nàng lại lọ mọ lấy từ trên đầu giường ra chiếc khăn tay còn đang thêu dở.

Dạo này không biết lý do vì sao mà đột nhiên nàng lại có hứng thú với công việc thêu thùa.

Cứ mỗi buổi chiều rảnh rỗi là nàng lại sang nhà mấy vị đại tẩu ngay cạnh để học thêu.

Có mấy cô nương ở đấy cũng tốt bụng, chỉ dạy cho nàng vô cùng tận tâm, thế nhưng nàng lại vụng về quá mức, thêu mãi cũng chẳng ra hình gì cả.

Có những lúc vừa cắm cúi đâm kim luồn chỉ, nàng lại buồn cười nghĩ rằng cái khi giác ngộ Tiêu Dao kiếm phổ, nàng cũng chẳng chật vật như bây giờ.

Biết khó nhưng nàng cũng chẳng bỏ cuộc, mấy tháng trở lại đây, tay nghề thêu thùa của nàng đã tốt lên khá nhiều rồi.

Tuy rằng chẳng thể đẹp mắt, công phu được như những vị tỷ muội cùng học khác, thế nhưng so với cái khi nàng bắt đầu học, quả thực là cũng nên hình nên dáng phần nào.

Ngay khi nàng đang lúi húi thêu nốt mấy đường chỉ còn lại trong chữ “Nguyên” trên chiếc khăn tay thì cánh cửa y quán bỗng mở toang ra, người bên ngoài cao hứng gọi với vào:
“Uyển Nhi, nàng xem ta mang được gì về này!”
Nàng nhanh chóng giấu chiếc khăn tay xuống dưới nệm giường, đôi chân nhanh nhẹn đi đến chỗ chàng.

Tiểu Hồng, là Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng đang đứng bên cạnh Lục Lâm Nguyên, dáng vẻ lười nhác gặm nốt chỗ cỏ còn lại trên miệng, trông thấy nàng, con vật đó liền thở mạnh mấy hơi rồi hí lên một tiếng.


Nàng vui sướng chạy tới, ôm lấy cái đầu thon thon dài dài của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng cũng rất biết làm nũng, dụi dụi đầu vào bả vai nàng, khiến cho chiếc bờm mềm mại đó cọ vào cổ nàng, làm nàng cảm thấy ngưa ngứa, nhưng nàng cũng chẳng buông tay.

“Uyển Nhi, nàng thân với nó kiểu đấy cẩn thận nó không cho nàng cưỡi đâu.”
Lục Lâm Nguyên khẽ nói, tuy rằng điệu bộ rõ ràng là đang ghen tị với sự âu yếm nàng dành cho Tiểu Hồng, thế nhưng lại chẳng dám thừa nhận mà phải nói lảng đi chỗ khác.

Nàng bật cười nhìn Lục Lâm Nguyên, vốn định trêu đùa chàng mấy câu, thế nhưng dù sao lần này cũng nhờ có chàng mà nàng với Tiểu Hồng mới có thể một lần nữa đoàn tụ, nàng chỉ hỏi:
“Làm sao chàng có thể giành lại Tiểu Hồng từ tay của tên Hầu Khanh đó vậy?”
Lục Lâm Nguyên vỗ vỗ ngực, giọng điệu sặc mùi khoe khoang:
“Lục Lâm Nguyên ta là ai, mưu mẹo đa đoan, cơ trí có thừa.

Giăng bẫy một tên Hầu Khanh nhỏ nhoi đó nào có khó gì.”
Nàng đấm nhẹ một cái vào ngực chàng rồi bĩu môi:
“Nói không biết ngượng mồm.

Thần Y Lục Lâm Nguyên đúng là không chỉ mưu mẹo đa đoan, cơ trí có thừa, mà ngay cả da mặt cũng dày không kém đống mưu trí đó của ngài.”
Lục Lâm Nguyên cười khan mấy cái, sau đó vội chuyển chủ đề:
“Sắc trời đã muộn rồi, nàng đói chưa, để ta làm mấy món đãi nàng?”
“Không cần đâu, người ngợm chàng đã chẳng ra gì rồi mà còn kiếm thêm việc cho mình.

Chàng cứ về phòng nằm nghỉ một lát đi, việc nấu cơm cứ để ta lo.”
Lục Lâm Nguyên vốn nấu ăn không ngon, thế nên từ khi ở với chàng, nàng đã quen với việc lo cơm nước mỗi ngày cho cả hai người.

Nàng đã từng hỏi chàng rằng trước khi nàng đến y quán Vĩnh An, chẳng biết chàng mỗi ngày đều ăn cái thứ quỷ gì? Chàng chỉ trả lời rằng hôm nào rảnh rỗi thì sẽ bỏ ra chút thời gian nấu nướng vài món đơn giản, còn những hôm bận bịu tối mắt tối mũi thì chỉ đành cầm cự bằng chút rau rừng và mấy cái màn thầu nguội ngắt, đến hấp lại cũng chẳng có thời gian.

Nghe chàng nói vậy, khi ấy nàng cũng chỉ đành biết thở dài ngao ngán.

Tận tâm với nghề là điều đáng quý, thế nhưng Lục Lâm Nguyên lại chẳng hiểu được đạo lý đơn giản rằng phải có sức khỏe thì mới làm việc tốt được.

Cũng từ ấy mà nàng trở thành đầu bếp riêng cho chàng, bất di bất dịch mãi cho đến hôm nay.

Lục Lâm Nguyên đưa tay ý bảo nàng hãy tin chàng, miệng nói:
“Hôm nay ta muốn nấu cho nàng, nhất định phải nấu cho nàng.”
Nàng thở dài nhìn điệu bộ hào hứng của Lục Lâm Nguyên, sau đó gật đầu cười nói:
“Được rồi, nhưng mà ta sẽ nấu cùng chàng.”
Lục Lâm Nguyên còn mong đợi điều gì hơn thế nữa, hai người cùng dắt tay nhau vào bếp.

Chỗ bếp núc nhỏ nhoi ấm cúng vang lên từng hồi cười nói.

“Lâm Nguyên, chàng xem có ai sốt cá như chàng không cơ chứ? Mau đưa đũa đây, chàng ra bên kia thái rau củ đi.”
Lục Lâm Nguyên đang khổ sở với nồi cá sốt cà chua thì như người chết đuối vớ được dây thừng, ngoan ngoãn đưa đũa cho nàng rồi đi thái rau củ.

“Lửa bắt đầu yếu rồi, Lâm Nguyên, chàng mau ra thổi đi.”
Được một chốc, nàng tiếp tục mở miệng sai Lục Lâm Nguyên.

Lục Lâm Nguyên vội buông con dao thái rau củ ra, chồm hổm ngồi xuống dưới chân nàng rồi bặm môi hì hục thổi lửa.

Ngọn lửa tí tách bùng lên, nóng rát hết cả mặt mũi, thế nhưng Lục Lâm Nguyên vẫn ra sức thổi.

Đến khi khoang miệng đau đến không chịu nổi được nữa thì chàng mới thở dốc buông ống thổi ra.

Khuôn mặt anh tuấn giờ đây lấm tấm mồ hôi, chàng nhìn lên nàng ý hỏi xem có cần thổi nữa không thì liền thấy ánh mắt nàng đang dịu dàng nhìn chàng.

Ánh mắt chất chứa tình cảm đong đầy, ánh mắt đã khiến chàng hồn xiêu phách lạc không biết bao nhiêu lần ấy, giờ đây nàng lại đang hào phóng ban phát cho chàng thêm lần nữa.

Ngay lúc đấy, chàng đứng bật người dậy, vòng tay mạnh mẽ rắn rỏi định ôm trọn lấy người nàng.

Thế nhưng nàng đã nhanh tay hơn, dùng đôi đũa chặn chàng lại rồi cười nói:
“Mặt mũi chàng lấm lem hết cả ra rồi kìa.

Mau đi rửa mặt đi.”
Lục Lâm Nguyên nghe thấy vậy liền lấy tay quẹt lên mặt một đường rồi nhìn ngắm.

Quả nhiên khi nãy thổi nhiệt tình quá, thành ra tro cháy đã bay tứ tung đầy mặt từ lúc nào chẳng hay.

Sau khoảng một canh giờ nấu nướng, nàng và chàng cuối cùng cũng làm xong được mâm cơm so với mọi hôm có thể nói là thịnh soạn hơn rất nhiều.

Nàng giao cho Lục Lâm Nguyên công việc sắp xếp bàn ăn, còn mình thì đi ra sau y quán lấy cỏ cho buổi đêm nay của Tiểu Hồng.

Đến khi hai người chuẩn bị yên vị ăn cơm thì Lục Lâm Nguyên mới ngớ người rồi nói:
“Nàng chờ ta một chút, ta còn có thứ này.”
Nói rồi, Lục Lâm Nguyên nhanh nhẹn chạy ra cửa sau y quán, chẳng để nàng phải đợi lâu, nửa khắc sau thì chàng đi vào, trên tay còn cầm theo một vò rượu đầy vẫn còn óc ách nước.

“Hữu đắc phù sinh bán nhật nhàn (2).

Có rượu, lại còn có mỹ nhân, đây quả thực là lạc thú người phàm mơ còn chẳng được.”
(2) Hữu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Đương lúc bận rộn trộm được nửa ngày nhàn hạ.

Lục Lâm Nguyên đứng dựa ở bệ cửa, cảm thán một câu rồi mới ngồi xuống đối diện nàng.

“Trước nay ta đâu có thấy chàng uống rượu, sao bỗng dưng hôm nay lại cao hứng thế?”
Nàng tò mò hỏi.

Đối với một người chỉ quen uống trà như Lục Lâm Nguyên, chẳng biết tửu lượng có khấm khá hay không đây.

Lục Lâm Nguyên không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, chàng lấy ra hai cái chén, rót rượu vào đó rồi nói:
“Uyển Nhi, nàng có biết tên của rượu này hay không?”
Nàng lắc đầu.

Nàng đâu phải là Vân Tê, nói về rượu thì đương nhiên là mù tịt chẳng biết gì.

“Đây là vò Vạn Mộng túy.

Ta nghe nói rằng chỉ cần uống một hớp rượu này vào thì sẽ chẳng còn điều gì có thể gây cho ta phiền não nữa.

Tất cả… đều sẽ chỉ như gió thoảng mây nhàn.”
Nói rồi, chàng đưa chén lên miệng tu ừng ực một hơi.

Rượu đắng chát ùa vào khoang họng, chẳng những không thể xóa đi những phiền muộn, trái lại còn khiến trái tim chàng đau thắt lên từng đợt.

Nàng khó hiểu nhìn bộ dáng kỳ lạ của Lục Lâm Nguyên, liền hỏi:
“Chàng có việc gì sao? Không đâu tự nhiên lại uống rượu.”
Chàng đưa chén lên trước mặt nàng, nói:
“Uống với ta, được chứ?”
Nàng đăm chiêu nhìn chén rượu trước mặt, cuối cùng tay nàng nâng lên, đỡ lấy chén rượu của chàng, bắt chước chàng đưa lên miệng dốc cạn thứ nước cay xè đắng ngắt đó.

“Chẳng ngon chút nào.”
Nàng hơi nhăn mặt chê bai.

Nàng vốn không biết uống rượu, thế nên một hơi vừa rồi không bị vị cay nồng đó làm cho nôn khan đã là điều kỳ tích lắm rồi.

Lục Lâm Nguyên bật cười nhéo mũi nàng:
“Không bắt nàng uống nữa đâu.

Nào, ăn đi.”
Nói rồi chàng bèn gắp thức ăn vào bát nàng, điệu bộ vô cùng ân cần.

Nàng vốn cũng đang đói, lại thêm chén rượu vừa nãy nên bụng dạ cứ sôi réo cả lên, thế nên chẳng còn chú ý được gì nhiều ngoài việc tập trung đưa chỗ thức ăn trên bàn vào trong bụng.

“Từ từ thôi, từ từ thôi.”
Lục Lâm Nguyên mỉm cười ngắm nàng ăn, bàn tay chàng còn nâng lên, đặt trên khóe môi nàng rồi lau đi hạt cơm còn đang dính trên đấy.

“Chàng không ăn sao, từ nãy chỉ mải uống rượu thế thôi hả?”
Nàng cau mày nhìn vò rượu lúc này đã vơi đi quá nửa, thế mà chiếc bát của Lục Lâm Nguyên vẫn còn trống không chẳng có lấy chút thức ăn nào.

Cứ uống rượu như vậy, lát nữa trống ruột không đau bụng mới là lạ.


Nàng đưa đũa gắp mấy miếng thịt gà vào bát Lục Lâm Nguyên, sau đó cầm lấy vò rượu trên mặt bàn, để ra sau lưng rồi nói:
“Ăn cho hết chỗ đó đi rồi uống tiếp.”
Lục Lâm Nguyên bật cười nhìn điệu bộ chăm bẵm chàng của nàng.

Cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà uống nữa, Lục Lâm Nguyên dùng tay cầm mấy miếng thịt gà lên gặm ngon lành.

Tiếng tí tách không biết từ nơi đâu vọng lại, từng hạt từng hạt bắt đầu lộp bộp rơi trên đầu hai người.

Mưa rồi, là những hạt mưa Xuân tháng Hai, những hạt mưa mang đi cái lạnh rét buốt của mùa Đông gần tàn.

Nàng nhẹ bước đi tới bên ô cửa sổ, đang định đưa tay đóng lại thì Lục Lâm Nguyên nói:
“Có thể đừng đóng được không? Ta muốn ngắm mưa Xuân thêm một lát nữa.”
Đôi tay còn đang đặt hờ trên cánh cửa sổ buông xuống.

Vốn nàng cũng vô cùng thích ngắm mưa Xuân, thế nhưng lại lo rằng Lục Lâm Nguyên sức khỏe bây giờ không được tốt, nhỡ đâu nhiễm lạnh thì khổ.

“Lâm Nguyên, ta có một yêu cầu này, không biết có quá đáng với chàng hay không?”
Lục Lâm Nguyên dừng đôi đũa trên tay, lặng nhìn người con gái yêu kiều đang hướng người bên bậu cửa sổ lất phất mưa bay.

Nàng đứng đó, yêu kiều diễm lệ đến tột cùng.

“Nàng nói đi.”
“Lễ thành thân của chàng và ta, chúng ta cùng rời khỏi Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành, đi đến đỉnh Tuyết Vân Sơn, có được không?”
Chẳng biết từ lúc nào, chỗ rượu lúc trước đột nhiên ứ lên cổ họng chàng, khiến chàng cảm thấy đắng ngắt cả tấm lòng.

Đôi tay chàng chẳng thể tự chủ mà run lẩy bẩy dưới ống tay áo.

May mắn là nàng đang đứng quay lưng lại với chàng, thế nên chẳng thể nhìn thấy được những cảm xúc đang đong đầy trên khuôn mặt anh tuấn đó.

“Được… Ta hứa với nàng, chúng ta sẽ trở về đỉnh Tuyết Vân Sơn.

Bởi nơi đâu là nhà của nàng, nơi đó cũng là nhà của Lục Lâm Nguyên ta.”
Nàng nở một nụ cười mãn nguyện, đôi tay đóng sầm cánh cửa sổ lại, thân thể mỹ miều chợt xoay nửa vòng, ôm chầm lấy người chàng.

Cái ôm chẳng mãnh liệt nhưng cũng chẳng qua loa.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm chàng, thế nên chàng bần thần mất một lúc lâu, sau đó mới khẽ mỉm cười đáp lại cái ôm đường đột của nàng.

“Từ nay về sau, chàng nhất định không được phụ ta, không được giấu giếm ta điều gì nữa, nghe không?”
Đôi tay run rẩy lại càng ôm lấy nàng chặt hơn, Lục Lâm Nguyên nấc nghẹn lên một tiếng nhưng cũng chẳng đáp lại.

Chàng khóc, có lẽ đây là lần thứ hai nàng được nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối này của chàng.

Lần đầu tiên chính là cái khi chàng đưa nàng chiếc vòng đan màu đỏ ấy, và lần thứ hai là khoảng thời khắc này đây.

Nàng hạnh phúc, bởi mỗi lần chàng rơi nước mắt đều là vì nàng, hơn tất cả, là vì mối tình đã được thắt chặt lại bằng những sợi tơ lòng kết nút suốt bao nhiêu năm ấy.

Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ một phía của nàng mà thôi.

Có lẽ suốt đêm nay nàng chẳng thể biết được những giọt nước mắt nóng hổi đang đậu lên bờ vai của nàng ấy chính là những giọt nước mắt đau khổ nhất của chàng.

Chàng đã lừa dối người con gái chàng yêu, lừa dối chính bản thân rằng mối tình duyên này còn có thể đi đến thời khắc bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.

Đỉnh Tuyết Vân Sơn, chàng có thể đến, nhưng có lẽ đối với nàng mà nói, những cảm xúc còn lại với chàng chỉ còn là sự thù hận mà thôi.

Chàng sợ, sợ cái ngày người con gái chàng yêu nhất hận chàng.

Đương nhiên chàng cũng chẳng sợ chết, chàng chỉ sợ rằng trước khi từ giã hồng trần, chàng không còn được gặp lại nàng lần nữa, không còn được nắm tay, ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng vào lòng, thủ thỉ những lời yêu ngon ngọt qua từng năm ngắn tháng dài.

“Mùa Xuân năm nay thiếp muốn trồng hoa mai trước cửa viện Nghinh Uyên.

Chàng biết không, mẫu thân thiếp rất thích hoa mai, thế nhưng phụ thân thiếp lại chẳng trồng hoa mai trong Phong Linh Đường, bởi người biết hoa mai chóng nở chóng tàn, cứ mỗi khi hoa tàn, người lại phải chờ thêm một năm nữa mới đến ngày hoa mai nở.

Người sợ, sợ cái cảm giác yêu thương một mùa, ba mùa chờ đợi ấy.”
Nàng khẽ mỉm cười, dụi dụi đầu vào khuôn ngực rắn rỏi của chàng rồi nói tiếp:
“Chàng có biết tại sao thiếp lại muốn trồng hoa mai không… Bởi thiếp muốn mẫu thân cũng có thể cùng góp mặt trong ngày lễ thành thân của chàng và thiếp.

Thiếp muốn nói với mẫu thân rằng nữ nhi của người chắc chắn sẽ sống vô cùng hạnh phúc, chắc chắn sẽ không để người phải đau khổ vì thiếp thêm lần nữa.”
Nàng đã thôi không còn dùng “ta”, cái chữ “thiếp” ngọt ngào và dịu dàng ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí Lục Lâm Nguyên, đánh lên trong lòng chàng một bản nhạc êm ái quyến luyến mãi chẳng rời.

Nếu cứ như thế này mà kết thúc thì thật là tốt, ít nhất trong lúc chàng còn sống, nàng vẫn còn yêu chàng, còn coi chàng là phu quân của nàng, và cũng coi mình là nương tử của chàng.

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, nàng nhắm mắt kề cằm ngọc lên bả vai chàng, thủ thỉ cùng chàng những dự tính sau này của hai người trên đỉnh Tuyết Vân Sơn.

Nàng còn khoe với chàng rằng ở viện Nghinh Uyên, nàng có một người sư muội vô cùng tốt với nàng, tên Ngân Như.

Nàng còn có cả một sư nương xinh đẹp với mái tóc trắng như sương dài tựa thác đổ ham mê uống rượu và một người phụ thân yêu thương nàng bằng cả tấm lòng mênh mông.

Nàng thật sự muốn quay trở lại Tuyết Vân Sơn, về nhà của nàng.

Về nhà…
Đồng hồ điểm giờ Hợi, mưa vẫn lất phất không ngớt.

Mặc dù y quán đã được những người dân nơi đây cùng bắt tay nhau sửa sang lại, thế nhưng vẫn còn chưa hoàn thành, thế nên gió vẫn lùa vào từng cơn, đem đến cảm giác lành lạnh cho người trong phòng.

Lục Lâm Nguyên và nàng nằm chung giường, tay nắm tay thắm thiết mãi chẳng rời.

Chàng hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng của nàng, ôm chặt lấy vòng eo thon thon mềm mại dưới vòng tay.

“Uyển Nhi, nếu một ngày ta không còn ở bên cạnh nàng nữa, nàng nhất định phải sống thật tốt, nghe chưa?”
Vì hai người đang ở gần nhau, thế nên lời nói khẽ khàng của chàng lướt qua tai nàng, khiến cho nàng cảm thấy buồn buồn nơi tai, nàng mỉm cười đáp lại:
“Chàng say rồi à, mau ngủ đi.”
“Ta gọi nàng là Uyển Nhi, nàng gọi ta là gì?”
Một lúc lâu sau, Lục Lâm Nguyên lại hỏi, câu hỏi này thật khiến nàng cảm thấy quen tai.

Biết chàng đang cố tình lãng mạn, nàng bật cười đáp, đôi mắt vẫn nhắm lại chẳng thèm nhìn chàng.

“Thần Y vô lại.”
“Không phải, là cái gì mà Lục lang cơ!”
“Ta chẳng bao giờ gọi chàng như thế cả, ngủ đi, bản cô nương mệt rồi.”
Lục Lâm Nguyên cười khổ nhìn khuôn mặt đang nhắm mắt nín cười của nàng, hôn lên trán nàng thêm lần nữa rồi đưa tay tắt phụt đi cây đèn dầu đang le lói từng đốm ánh sáng vàng yếu ớt.

Mưa vẫn rơi, nặng lòng biết bao.

Nặng cả tấm chân tình và nỗi lòng khắc khoải chờ đợi.

Qua đêm nay, nàng và ta, thêm một hồi ly biệt.

“Tương câu tương tế, Ngọc nhữ vu thành.

Vô niệm.

Tâm an.

Nguyên.

(3)”
(3) Giúp đỡ lẫn nhau, đá mài thành ngọc.

Đừng nhớ.

An tâm.

Nguyên.

Hết hồi 2.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận