Năm ấy đúng độ tuyết rơi nhiều, Nam Uyển cung từ trước đến nay chỉ trồng có đúng một loại hoa mai trắng muốt thanh tao, thế nên mỗi khi tuyết rơi, màu trắng ảm đạm của mai trắng cùng tuyết luôn khiến lòng người nhen nhóm lên chút gì đó bồi hồi, bâng khuâng chẳng rõ.
Trước khi tuyết rơi ba hôm, trong Nam Uyển cung đã bắt đầu đốt than nhóm lò thật cẩn thận và chu đáo.
Bởi vị chủ tử sống trong cung này thân thể vốn yếu ớt, không thể chịu được cái lạnh dù chỉ là một chút, thế nên hạ nhân trong những ngày này lại càng lo lắng quan tâm chăm sóc cho nàng ấy hơn.
“Nhuận Nhi, chữ này con viết sai rồi, mau sửa lại đi.”
Bạch Nghinh Uyên lúc này đang khoác trên mình những lớp áo lông dày cộm trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên giường, vừa nhìn đứa con trai yêu quý của nàng viết, vừa bóc nho để vào trong đĩa cho thằng bé, cứ chốc chốc nàng lại lên tiếng nhắc nhở con.
Tiêu Nhuận ngồi viết vô cùng ngoan ngoãn, thấy nàng chỉ sai ở đâu liền cặm cụi tự tìm lỗi sai rồi viết lại, thi thoảng lại đưa tay nhón lấy mấy quả nho ở trong đĩa.
Một hồi lâu sau, Tiêu Nhuận hạ bút xuống rồi vươn vai ưỡn lưng, than:
“Mẫu phi, Tứ Thư Ngũ Kinh này thực sự là khó học quá! Con không chép nữa đâu.”
Nàng khẽ mỉm cười rồi xoa đầu thằng bé, chẳng những không nhắc nhở mà còn nhẹ nhàng nói:
“Vậy Nhuận Nhi thích đi đâu chơi thì đi đi, nhưng mà lát nữa phụ hoàng con đến đây thì con nhất định phải quay về đấy.”
Tiêu Nhuận nghịch ngợm cười, sau đó chẳng nói chẳng rằng liền nhảy tót lên giường rồi sà vào lòng nàng.
Cái dáng vẻ nghiêm túc khi học bài lúc nãy đã biến mất chẳng còn lại chút nào.
“Mẫu phi…”
Tiêu Nhuận nũng nịu dụi đầu vào lòng nàng rồi nói:
“Con muốn cùng mẫu phi ra ngoài cung chơi, lâu lắm rồi con chưa được cùng người đi ăn bánh bao, đi ăn kẹo đường đỏ.”
Bạch Nghinh Uyên nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé, nơi khóe môi của nàng bỗng chốc nở một nụ cười mỉm.
Lâu lắm rồi.
Phải, từ rất lâu trước kia rồi, có lẽ lần cuối cùng nàng đưa Tiêu Nhuận ra bên ngoài Kinh thành chơi là vào khoảng bảy năm trước chăng?
“Nhuận Nhi, nếu con muốn ra ngoài cung chơi đến vậy, thế thì con cứ bẩm báo với phụ hoàng con một tiếng để người sắp xếp hạ nhân đi theo con.
Phụ hoàng rất yêu thương con, chỉ cần là những điều con muốn, người nào có xá gì chứ.”
Tiêu Nhuận ngẩng mặt lên nhìn nàng rồi phụng phịu nói:
“Mẫu phi, sao người cứ nhất quyết không muốn hiểu lời con nói vậy? Đi cùng đám người suốt ngày chỉ biết cúi gằm mặt đó làm gì chứ? Con muốn được đi cùng với mẫu phi cơ, không phải là mẫu phi, có đi đến đâu cũng chẳng còn gì thú vị cả.”
Nàng khe khẽ thở dài, ngón tay nhẹ ve vuốt đuôi tóc của Tiêu Nhuận, nàng đáp:
“Mẫu phi thân là phi tần của hoàng đế, làm sao có thể tùy tiện ra ngoài cung như thế được.”
“Chỉ cần người đồng ý cùng con ra ngoài cung, con sẽ đi xin khẩu dụ của phụ hoàng thay cho người.
Mẫu phi, phụ hoàng thường ngày yêu quý mẫu phi nhất, chắc chắn người sẽ đồng ý mà.”
Nàng yên lặng chẳng đáp lại Tiêu Nhuận.
Thật ra Tiêu Nhuận nói những lời này cũng chẳng sai, bởi nàng bây giờ chính là độc sủng hậu phi của Tiêu Nhược Cẩn, chỉ cần là những lời đòi hỏi của nàng, dù vô lý đến thế nào đi chăng nữa, có khi người cũng sẽ đồng ý đáp ứng với nàng.
Thế nhưng giờ đây nàng không muốn một lần nữa phải ra thế giới bên ngoài kia.
Nàng đã sợ hãi lắm rồi, đã đủ tổn thương lắm rồi, chẳng còn biết lấy đâu ra dũng khí để mà đối mặt với quá khứ đầy tủi hờn khi trước nữa.
Cũng vì nỗi trầm mặc thoáng qua đó, đột nhiên nàng vội vội vàng vàng ôm ghì lấy khuôn ngực đau nhức, ho sặc sụa liên hồi.
Tiêu Nhuận thấy nàng cúi gập cả người xuống mà ho, gương mặt non nớt hoảng loạn kêu lên:
“Mẫu phi, mẫu phi, người làm sao thế!”
Đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó ấm nóng vừa bắn lên bàn tay, Tiêu Nhuận khẽ liếc mắt nhìn, chẳng ngờ lại thấy được một búng máu đỏ thẫm trên đấy.
Gương mặt vốn đã hốt hoảng nay lại càng thêm hoảng hốt.
“Người đâu! Người đâu, mẫu phi ho ra máu, mẫu phi ho ra máu!”
Đám cung nữ đang túc trực ở bên ngoài tức tốc bỏ toàn bộ công việc đang làm sang một bên, chạy vội đến cạnh giường nàng.
“Nương nương, nương nương lại ho ra máu sao, Trầm Ngư, mau xuống dưới bếp hầm một nồi táo đỏ mật ong cho nương nương.”
Lạc Nhạn lên tiếng ra lệnh cho Trầm Ngư đang cố gắng rẽ đám người bước vào.
Còn bản thân thì đến ngay chỗ nàng đang ngồi rồi xoa xoa vuốt lưng cho nàng lúc này vẫn còn đang không ngừng chịu đựng những cơn đau nhức trong lồng ngực.
Ho được một lúc, nàng mệt mỏi dựa lưng vào lại thành giường, đưa khăn tay lên lau đi khóe môi còn vương chút máu rồi nói:
“Không sao đâu, chỉ là bị nhiễm một chút phong hàn mà thôi.”
“Nương nương ho ra cả máu thế này thì một chút cái gì cơ chứ? Nương nương khi trước nhiễm bệnh cùng lắm cũng chỉ ốm sốt mấy ngày là khỏi, sao bây giờ không những không hạ sốt mà còn nặng thêm thế này chứ!”
Lạc Nhạn thở dài thườn thượt, rồi lên tiếng lệnh cho một thị nữ khác đi gọi Yếm thái y đến đây.
Còn mình thì ngồi hẳn xuống giường để xoa vai bóp chân cho nàng.
“Mẫu phi, mẫu phi có làm sao không?”
Nàng mỉm cười xoa đầu Tiêu Nhuận, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của thằng bé thì nàng lại càng cảm thấy thương con hơn.
Thầm dặn lòng từ sau có lẽ sẽ phải kiềm chế một chút cơn đau đớn trong ngực để thằng bé không còn phải lo lắng cho nàng như khi nãy nữa.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Bên ngoài vang lên tiếng nói eo éo đặc trưng của thái giám.
Nghe thấy lời này, đám thị nữ đang đứng bên cạnh giường nàng liền dập đầu xuống hành lễ.
Tiêu Nhuận cũng nhanh chóng xuống khỏi người nàng, chắp tay thỉnh an.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Tiêu Nhược Cẩn hài lòng xoa đầu Tiêu Nhuận, rồi mỉm cười nói với nàng:
“Ái phi, quả nhân đến với nàng rồi này.”
Tiêu Nhược Cẩn tâm trạng đang vui vẻ, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng, nụ cười trên khóe môi người bỗng chốc tan biến.
“Sao sắc mặt nàng lại nhợt nhạt thế này, người đâu, các ngươi chăm sóc ái phi của quả nhân như thế này hả?”
Đám thị nữ đang dập đầu đó chẳng ai hẹn trước liền run lên bần bật cùng lúc với nhau.
Nàng lên tiếng nói đỡ cho họ:
“Bệ hạ xin đừng trách bọn họ, là do thần thiếp sợ thuốc đắng nên mới không uống đủ thuốc.
Chẳng ngờ bây giờ lại bị sốt lại rồi.”
Tiêu Nhược Cẩn tức giận thở hắt ra, thế nhưng nhìn thấy được ánh mắt cầu xin của nàng, người mới thôi không còn để lửa giận lên trên đỉnh đầu, người ngồi xuống cạnh bên rồi dịu dàng nắm lấy tay nàng.
“Nếu nàng sợ thuốc đắng, vậy thì quả nhân sẽ đút cho nàng.
Quả nhân mà đã đút rồi, có đắng nàng cũng phải uống cho quả nhân.”
Nàng bật cười chẳng nói lời nào.
Đúng lúc này Trầm Ngư đã mang bát táo đỏ hầm mật ong lên rồi dâng cho Tiêu Nhược Cẩn.
Người đỡ lấy bát canh, sau đó múc một thìa rồi đưa lên miệng thổi mấy hơi.
“Nào, uống đi.
Đến bát canh này mà nàng còn chê đắng nữa thì quả nhân cũng chẳng còn lời nào để nói với nàng đâu đấy.”
Bạch Nghinh Uyên khẽ mở miệng đón lấy thìa canh của người.
Từ trước đến nay nàng đâu có sợ thuốc đắng.
Chẳng những khi xưa, cái khi còn đang lưu lạc giang hồ cùng chàng, để giành giật lấy mạng sống, đến cả những đám lá cỏ đắng ngắt nàng còn từng phải ngấu nghiến nhai hòng giữ lại chút hơi tàn của sinh mệnh.
Quá khứ những khi êm đềm những khi sóng gió ấy, đối với nàng giờ đây vẫn còn rõ ràng như thuở ban đầu, chẳng thể hao mòn dù chỉ là một chút.
“Thế nào, có nóng không?”
Tiêu Nhược Cẩn dịu dàng hỏi, nơi đáy mắt không giấu giếm những tia say mê nhìn nàng.
“Không nóng.”
Nàng lắc đầu nhẹ đáp lại.
Thìa canh vừa nãy bỗng chốc khiến cho cơ thể đang lạnh ngắt của nàng trở nên ấm áp thêm đôi chút, cảm giác dễ chịu cũng từ từ dâng lên.
Người kiên nhẫn bón cho nàng từng thìa từng thìa một, đến khi bát canh táo đỏ mật ong đó chẳng còn lại giọt nào thì mới chịu đặt thìa xuống, sau khi phân phó với hạ nhân rằng bữa ngự thiện hôm nay sẽ ở lại Nam Uyển cung, người bắt đầu hỏi han về chuyện học hành của Tiêu Nhuận.
Tiêu Nhuận mặc dù khi nãy còn chưa học xong, thế nhưng giờ đây lại có thể đáp lại được người vô cùng trôi chảy.
Điều này khiến nàng thấy khá kinh ngạc, nhưng cũng chẳng thắc mắc gì nhiều.
“Tốt lắm, Nhuận Nhi đúng là thông minh!”
Tiêu Nhược Cẩn hớn hở cười rồi xoa đầu Tiêu Nhuận.
Trong số những vị hoàng tử của người thì Tiêu Nhuận chính là vị hoàng tử mà người yêu thương, coi trọng nhất.
Có khi chỉ cần đợi đến khi Tiêu Nhuận trưởng thành, người sẽ chính thức phong cho thằng bé làm thái tử, sau này sẽ thay người tiếp quản giang sơn vạn lý Đại Trần Quốc này.
Sau khi khen Tiêu Nhuận thêm mấy câu, người như nhớ ra được điều gì, quay sang phía nàng rồi hỏi:
“Uyên Nhi, Nguyệt Nhi đi đâu rồi, cả ngày hôm qua quả nhân còn chưa được gặp con bé, thật là nhớ nó quá đi mất.”
Tiêu Nhuận nghịch ngợm lại sà vào lòng nàng, nghe thấy người hỏi vậy liền lên tiếng đáp thay:
“Thưa phụ hoàng, tỷ ấy sáng sớm nay đã đi khỏi Nam Uyển Cung chơi đá cầu với mấy vị hoàng huynh rồi.”
“Đá cầu sao, con bé này, đúng là càng ngày càng nghịch ngợm rồi đấy.”
Bạch Nghinh Uyên hoảng hốt cúi người xuống rồi chắp tay tạ tội.
“Bệ hạ thứ lỗi cho thần thiếp không biết dạy dỗ Nguyệt Nhi, thần thiếp sẽ cho người gọi con bé về ngay.”
“Ấy, quả nhân nào có trách móc gì nàng.
Đá cầu cũng được, múa kiếm cũng tốt, nữ nhi của quả nhân đương nhiên sẽ không chịu thua kém đấng nam nhi rồi.”
Tiêu Nhược Cẩn cười lớn rồi đỡ nàng ngồi thẳng dậy, người đưa tay vén lại mấy sợi tóc rối bên mai nàng rồi nhẹ nói:
“Trái lại nàng mới là người khiến quả nhân lo lắng nhất đấy.
Nàng xem, từ khi nàng tiến cung đến bây giờ đã mười năm rồi, ấy mà mỗi năm nàng lại cứ ốm mấy trận như thế này, nàng không thương bản thân thì cũng không sao đi, nhưng chí ít nàng cũng phải thương người lo lắng cho nàng chứ.”
Nàng trầm mặc cúi đầu.
“Thần thiếp… biết lỗi…”
“Thôi được rồi, quả nhân không ức hiếp nàng nữa.
Chỉ cần nàng còn ở bên quả nhân, cho dù khi nàng khỏe mạnh xinh đẹp, hay khi ốm đau héo tàn, quả nhân đều sẽ luôn là chỗ dựa của nàng, không để nàng phải chịu bất cứ một ủy khuất nào.”
Nơi khóe mắt chẳng biết từ lúc nào chợt dâng lên dòng lệ nóng.
Nàng cảm động nhìn người, khẽ đáp lại:
“Thần thiếp… gặp được bệ hạ… kiếp này không uổng.”
Ngay lúc căn phòng đang được nhuộm lên một màu hồng đầy mùi mẫn, đột nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng hét lớn:
“Mẫu phi! Người làm sao vậy, lại bị phụ hoàng ức hiếp sao?”
Lung Nguyệt từ bên ngoài xồng xộc đi vào, một tay cầm quả cầu trúc, tay còn lại thì kéo theo một lão nhân mặc áo tím, đầu đội mũ quan, trên tay xách một chiếc hộp thuốc lớn, nhìn qua có lẽ là một thái y.
“Hứ, phụ hoàng đáng ghét! Mẫu phi vừa mới đỡ bệnh được một chút, sao người lại để mẫu phi phải khóc như thế này!”
Yếm thái y trông thấy Tiêu Nhược Cẩn ở đây, tức thì quỳ rạp xuống hành lễ:
“Vi thần tham kiến hoàng thượng, quý phi nương nương.”
Tiêu Nhược Cẩn nghe thấy những lời xấc xược của Lung Nguyệt, chẳng những người không tức giận, trái lại còn hớn hở đi đến chỗ con bé rồi bế xốc lên vai.
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của quả nhân! Cả ngày hôm qua không nhìn thấy con đâu, có biết là quả nhân nhớ con đến thế nào không hả?”
Lung Nguyệt cố tránh mặt đi khỏi cái ôm hôn của người, giọng nói non nớt khó chịu cất lên:
“Phụ hoàng, râu người chạm vào mặt con, ngứa!”
Tiêu Nhược Cẩn phá lên cười lớn, lại càng đưa bộ râu oai vệ của người cọ cọ lên đôi má non nớt phúng phính của Lung Nguyệt.
Cái dáng vẻ của một Cửu ngũ chí tôn đã chẳng còn, giờ đây người đàn ông đấy chỉ đơn giản là một người phụ thân bình thường giống như bao người phụ thân khác mà thôi.
Chỉ có ở Nam Uyển cung, được gặp nàng cùng với hai đứa con nhỏ này, người mới có thể thảnh thơi buông bỏ áo rồng, buông bỏ chính sự để trở lại quãng đời niên thiếu khi trước, tận hưởng những điều bình dị, đầm ấm của chốn nhân gian.
Lung Nguyệt đưa tay cầm lấy bộ râu của người, vừa hỏi vừa kéo bộ râu đó.
“Phụ hoàng, người lại bắt nạt mẫu phi đúng không, sao người xấu tính như thế?”
“Là mẫu phi con tự khóc đấy chứ, Nguyệt Nhi ngoan, đừng bứt râu ta nữa, đau lắm.”
Tiêu Nhược Cẩn vừa đáp lại Lung Nguyệt vừa đưa tay ngăn không cho con bé bứt râu mình nữa.
Sau một hồi lâu bộ râu đáng thương đó của người mới thoát khỏi bàn tay không chút thương tình của Lung Nguyệt, thế nhưng đám râu đó cũng đã xác xơ đi vài phần.
Lung Nguyệt sau khi trả đòn chán chê thay cho nàng thì mới hậm hực nhảy xuống khỏi người Tiêu Nhược Cẩn, đôi chân nhỏ bé nhanh nhẹn chạy đến chỗ nàng đang ngồi.
“Mẫu phi, có con ở đây rồi, phụ hoàng nhất định sẽ không dám bắt nạt người nữa đâu!”
Nàng khẽ bật cười rồi đưa tay xoa đầu Lung Nguyệt.
“Phụ hoàng con nào có bắt nạt mẫu phi đâu, con nói thế thì oan ức cho người quá.”
“Đúng thế, tỷ không biết đó thôi, lúc tỷ chưa về, phụ hoàng còn bón canh cho mẫu phi, an ủi mẫu phi ngọt ngào lắm.”
Tiêu Nhuận ở một bên xí xớn chen miệng vào, đôi mắt nhìn Lung Nguyệt không giấu phần đắc ý.
“An ủi thế nào, đệ kể cho ta nghe thử xem?”
Lung Nguyệt đưa tai sát lại gần Tiêu Nhuận, hứng thú nghe thằng bé kể chuyện.
Nhìn hai đứa trẻ nghịch ngợm đó thì thầm với nhau, thi thoảng còn chúm chím cười vô cùng mờ ám, khiến nàng với Tiêu Nhược Cẩn chỉ biết thở dài cười khổ nhìn nhau.
Tiêu Nhược Cẩn húng hắng ho mấy tiếng, quay ra đằng sau chợt nhìn thấy Yếm thái y từ nãy đến giờ vẫn còn quỳ trên mặt đất thì sốt sắng nói:
“Ôi trời, Yếm khanh đến từ lúc nào quả nhân lại không biết.
Mau miễn lễ đi, miễn lễ đi.”
Yếm thái y lúc này mới ngẩng khuôn mặt già nua lên.
Lão vốn là người thông minh, làm sao lại không biết hoàng thượng cố tình để lão quỳ suốt từ nãy đến giờ là vì tức giận về bệnh tình của quý phi.
Lão cũng chẳng rõ tại sao quý phi chỉ mắc mỗi bệnh phong hàn bình thường, cùng lắm chỉ là cơ thể suy nhược nên mới lâu khỏi bệnh mà thôi, thế nhưng cho dù lão đã dốc hết chín mười phần khả năng y thuật của mình mà căn bệnh chết tiệt đó của nàng vẫn chẳng thể đỡ hơn được một chút, thậm chí càng ngày bệnh lại càng nặng hơn.
Điều này cũng đã khiến lão cảm thấy tổn thương và tự ti ghê gớm về bản thân, muốn tháo mũ từ bỏ chức Chính ngự y này lắm rồi.
Hôm nay lão lại theo định kỳ hai ngày một lần đến thăm khám sức khỏe của nàng, thấy sắc mặt nàng vẫn nhợt nhạt như vậy, lão không khỏi phát ra một tiếng thở dài ngao ngán.
“Thế nào, hiền khanh liệu còn có linh đơn diệu dược gì cho nàng uống không?”
Tiêu Nhược Cẩn đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt xám xịt của Yếm thái y rồi sốt sắng hỏi.
Nàng đã ốm suốt năm sáu ngày nay rồi, khiến cho người chẳng thể tập trung đến chính sự được nữa.
Nếu như có thể, có lẽ người sẽ đóng cửa không lên triều, cả ngày chỉ ở Nam Uyển cung chăm sóc cho nàng thì mới yên lòng.
Thế nhưng cho dù người có là Thiên tử, người cũng chẳng thể việc nào cũng làm được theo ý mình.
Bởi trách nhiệm của người không phải là để làm một người chồng, mà là một người cha lo toan cho tất cả những người sống trên giang sơn này của người.
Yếm thái y cúi đầu trầm mặc, sau một hồi lâu chẳng nói lời nào, lão bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Nhược Cẩn, dập đầu ba cái rồi mới khó nhọc cất tiếng:
“Vi thần vô năng, không thể chữa khỏi được cho quý phi.
Mong bệ hạ giáng tội.”
Tiêu Nhược Cẩn khe khẽ thở dài, người cau mày vuốt trán rồi nhìn nàng, thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ với mọi thứ như vậy, người lại càng cảm thấy não nề.
“Lão già thối, ngươi dám bảo không chữa khỏi được cho mẫu phi sao! Ngươi không chữa được cũng phải chữa cho bản công chúa!”
Lung Nguyệt nhảy vọt từ giường xuống, bàn tay hung hăng nắm lấy cổ áo của Yếm thái y rồi hét lên.
Lão khổ sở nói:
“Vi thần thực sự là hết cách rồi, thưa công chúa.”
“Thôi được rồi, Nguyệt Nhi, con mau buông hắn ra đi.”
Tiêu Nhược Cẩn lên tiếng nhắc nhở Lung Nguyệt, khiến con bé lại càng tức giận.
Lung Nguyệt đưa sát miệng gần tai lão, hầm hừ nói:
“Lão già khốn khiếp đừng quên hôm đó chính bản công chúa đã tận mắt thấy lão ăn trộm dược thảo quý hiếm trong viện Thái y rồi đem ra ngoài bán với giá cao.
Lão còn không dốc sức chữa bệnh cho mẫu phi của bản công chúa, bản công chúa sẽ đem chuyện này bẩm báo với phụ hoàng, đến lúc đấy chỉ sợ rằng lão có mạng kiếm tiền nhưng không có mạng hưởng mà thôi.”
Yếm thái y nghe thấy mấy lời này, cơ thể già nua bỗng run lên bần bật, lão ấp a ấp úng nói:
“Công chúa… công chúa xin tha mạng, vi thần nhất định sẽ tiếp tục dốc sức chữa cho quý phi…”
Lung Nguyệt nghe thấy lời này của lão mới bực mình hất lão ra, để cho lão lủi thủi bước đi ra bên ngoài Nam Uyển cung.
“Mẫu phi, người đừng lo lắng, con nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho người.”
Lung Nguyệt đi đến bên ôm lấy cánh tay gầy guộc của nàng.
Còn nàng chỉ biết cảm động ôm lấy con bé rồi nói:
“Có được lời này của Nguyệt Nhi, mẫu phi yên tâm rồi.”