Chương 20
Thẩm Thành để người vào chuẩn bị cho Hàn Bạch Lộ một chút, trang điểm, mặc lên người những bộ đồ đắt tiền, cô ta lại trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng.
Tình cảm của Hàn Bạch Lộ đối với Y Y rất mỏng manh, nếu không phải cô ta muốn dùng Y Y để cầu xin Thẩm Thành giữ lại mạng sống cho mình, cô ta tuyệt đối sẽ không yêu đứa trẻ mặc dù do bản thân mình sinh ra nhưng không hề nuôi nấng này, chẳng qua cũng chỉ là người cung cấp trứng để tạo thành đứa nhỏ này mà thôi.
Cô ta đúng là có chút thông minh, biết mình ở thế yếu, cố hết sức vâng lời, vừa nhìn thấy Y Y đã lập tức thể hiện ra một mặt tràn đầy yêu thương của mẹ. Mặc dù Y Y không thân thiết với cô ta, nhưng Thẩm Thành giáo dục cô bé rất tốt, cho nên cô bé cũng ý thức được bản thân mình phải tôn trọng mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn hình ảnh hạnh phúc của một người mẹ và đứa con gái hiếu thảo trước mặt, bản năng muốn làm 'người tốt' của dì An cũng cảm thấy vui mừng cho hai người, nhưng có một mặt không muốn để cho người khác biết lại cảm thấy vô cùng ghen tị.
Giống như tất cả những người phụ nữ có suy nghĩ khác đối với Thẩm Thành, bọn họ đối với những điều tốt đẹp vượt ra ngoài phạm vi có được của bản thân mình đều sẽ rất ghen tị.
Cũng giống như một người, dù nhân hậu đến đâu, khi nhìn thấy nỗi đau khổ của người khác, cũng sẽ khó tránh khỏi cảm thấy vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa. Từng có nghiên cứu cho thấy, đây là một cảm xúc có thể ảnh hưởng tới não bộ, chức năng chính của vùng não mà nó ảnh hưởng là đối phó với những cơn đau thể xác.
Đây cũng là lý do tại sao việc ghen tị khiến cơ thể con người cảm thấy không thoải mái.
Cô ta vì chút chuyện này mà cảm thấy không thoải mái, lúc ăn cơm trưa, thoạt nhìn như vô tình nhưng cũng giống như cố ý khiến Hàn Bạch Lộ bị bỏng.
Hàn Bạch Lộ đột ngột đứng dậy, nắm lấy cánh tay bị bỏng, nhìn thấy nó đang đỏ lên, lông mày nhướng lên, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Y Y sợ tới mức trợn to hai mắt, không dám nhúc nhích, cô bé ngồi trên ghế dành cho trẻ em nắm chặt lấy chiếc thìa nhỏ.
Thẩm Thành gọi điện cho bác sĩ, bác sĩ đang ở chỗ Thẩm Vấn Lễ, đo huyết áp cho ông, đồng thời cũng kê thêm một ít thuốc bổ khí huyết cho Kim Ca, cho nên chuyện này cũng đã bị hai vị trưởng lão biết được.
Thẩm Vấn Lễ cảm thấy không biết thì không sao, bây giờ đã biết rồi cũng phải quan tâm một chút, nói với Kim Ca: "Bà có muốn tới một chuyến không?"
Kim Ca nghĩ đã lâu mình chưa gặp cháu gái: "Ông cũng không có việc gì, nếu không cũng đi cùng tôi qua đó."
Cứ như vậy, cả ba cùng nhau đến chỗ của Thẩm Thành.
Sau đó, Thẩm Vấn Lễ nhận thấy cách xử lý vết bỏng không tự nhiên của bác sĩ, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt trao đổi với Thẩm Thành, rồi đưa bác sĩ đi tra hỏi.
Bác sĩ sẽ không diễn kịch, trước những câu hỏi của Thẩm Vấn Lễ, người này lần lượt trả lời từng câu một, ngay cả việc Thẩm Thành nhốt Hàn Bạch Lộ cũng không hề giấu giếm.
Thẩm Vấn Lễ tức giận, đi vào trong nhà gọi Thẩm Thành.
Trước khi Thẩm Thành đi tới mở cửa thư phòng bước vào bên trong, Kim Ca liền kéo tay con trai mình lại, nhắc nhở anh: "Huyết áp của ba con hơi cao, con có thể nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng cũng không cần phản bác lại quan điểm của ông ấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thành gật đầu.
Thẩm Vấn Lễ là người rất truyền thống, Kim Ca thì không, Kim Ca đã tiếp nhận rất nhiều tư tưởng của thời đại mới, vì vậy bà có thể hiểu được hành vi bệnh hoạn và tinh thần rệu rã của giới trẻ ngày nay. Ngay cả khi bản thân không đồng ý.
Cho dù là như vậy, nhưng ở nhà họ Thẩm, Kim Ca vẫn luôn kiên quyết ủng hộ quyền làm chủ gia đình của chồng: Con cái không được thách thức trưởng bối trong nhà.
Đây là quy tắc.
Cũng là truyền thừa.
Thẩm Thành bước vào phòng làm việc, Thẩm Vấn Lễ đang cầm một cây gậy trong tay, đối mặt với bức tranh của Tề Bạch Thạch*, quay lưng về phía anh. Thẩm Thành gọi một tiếng: "Ba."
*Tề Bạch Thạch, tên thật là Tề Thuần Chi là một họa sĩ Trung Quốc. Ông còn có biệt hiệu là Tề Hoàng và Tề Vị Thanh.
Thẩm Vấn Lễ xoay người lại, làn da chảy xệ cùng nếp nhăn quanh mắt và miệng lộ rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí thế oai hùng hiên ngang khi ông còn trẻ. Ông tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Thành: "Đây là cuộc sống mà con lựa chọn?"
Lúc đầu, Thẩm Vấn Lễ không muốn Thẩm Thành cưới Hàn Bạch Lộ, nhưng dưới sự tác động của Kim Ca, dần dần ông đã phải thừa nhận Thẩm Thành đã sớm trở thành một người đàn ông có thể một mình đảm đương mọi việc, bản thân đã có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình, cũng đã biết chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Lúc này hai người họ mới không can thiệp nữa, chuẩn bị hôn lễ cho con trai.
Sau khi Y Y được sinh ra, Thẩm Vấn Lễ đã hoàn toàn xóa bỏ thành kiến của mình và chấp nhận đứa con dâu này, ai biết rằng hôm nay mình sẽ phải chịu kích thích lớn như vậy.
Thẩm Thành nói: "Phải."
Thẩm Vấn Lễ tiến lên hai bước, giơ tay, cây gậy cũng theo đó mà hạ xuống, đánh mạnh vào bắp tay Thẩm Thành.
Thẩm Thành vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc.
Lần thứ hai Thẩm Vấn Lễ đánh vào lưng anh: "Nhốt? Con làm như vậy là phạm pháp có biết không? Đây là điều ba dạy con sao? Con học những điều ba dạy như vậy sao?"
Thẩm Thành vẫn đứng thẳng người, cũng không hề cãi lại ông.
Lần thứ ba Thẩm Vấn Lễ đánh vào ngực anh: "Đàn ông phải đầu đội trời chân đạp đất, đi đường lớn, làm việc ngay thẳng, con xem con đang làm cái gì? Con ức hiếp phụ nữ? Đây là điều mà ba đã dạy con sao?"
Thẩm Thành vẫn không nói một lời nào, chấp nhận những lời dạy dỗ của Thẩm Vấn Lễ, cũng xem như là một đứa biết nghe lời.
Thẩm Vấn Lễ đánh xong thì ném cây gậy lên bàn, chiếc gậy đập vào miếng ngọc phỉ thúy trên bàn, âm thanh phát ra vừa nghe đã biết rất đắt.
Kim Ca thấy trong phòng làm việc không có động tĩnh gì, lúc này mới bước vào cửa, bưng nước và thuốc đi tới chỗ Thẩm Vấn Lễ: "Uống thuốc đi rồi sau đó nghe xem con trai nói gì."
Thẩm Vấn Lễ uống thuốc xong liền ngồi xuống, không nhìn Thẩm Thành lấy một cái: "Nói đi, ba xem con sẽ nói cái gì."
Thẩm Thành đặt tờ giấy tới trước mặt Thẩm Vấn Lễ, nói: "Hàn Bạch Lộ quả thực đã bị bệnh tâm thần. Đó là một chứng rối loạn ảo tưởng hiếm gặp. Rối loạn này sẽ ảnh hưởng đến Y Y, vì vậy con đã tách họ ra."
Thẩm Vấn Lễ cầm lấy tờ giấy kia.
Trong lúc ông ấy đang xem xét tờ giấy, Thẩm Thành còn nói: "Phía sau còn có một tờ giấy là báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ cha con của con và Y Y, Y Y không phải là con gái của con."
Kim Ca lập tức quay đầu lại nhìn anh.
Thẩm Vấn Lễ trực tiếp đứng lên, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Thẩm Thành nói thêm: "Con rất thích đứa trẻ đó, mà ba cũng vậy, vì vậy con định nuôi nó như con gái ruột của mình. Hàn Bạch Lộ, con cũng có thể tha thứ cho việc cô ấy đã từng lừa dối mình, nhưng con cũng không thể để cho cô ấy điên điên khùng khùng ở bên ngoài như vậy được. Con phải để ý tới thể diện của gia đình mình."
Huyết áp của Thẩm Vấn Lễ sắp tăng cao, tại sao có thể như vậy?
Kim Ca cũng chỉ biết rằng Hàn Bạch Lộ và Thẩm Thành quen nhau ở Canada, có thể giữa hai người họ có một khoảng thời gian không được tốt lắm, chuyện kết hôn cũng là do bà cho phép. Đối với việc hôn nhân của con trai bà vẫn luôn giữ thái độ thuận theo tự nhiên.
Mấy năm nay, Thẩm Thành không hề có một chút tình cảm với Hàn Bạch Lộ, bà cho rằng mình là người thúc đẩy chuyện này, còn từng khuyên con trai mình buông tay.
Bà thực sự không biết rằng Hàn Bạch Lộ mắc bệnh tâm thần, hơn nữa Y Y không phải là con của Thẩm Thành.
Thẩm Vấn Lễ cứ nhìn như vậy nửa ngày, mặc dù bên ngoài đã có thể chấp nhận kích thích lần này, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại.
Cuối cùng, Thẩm Vấn Lễ đã tha thứ cho việc xử lý Hàn Bạch Lộ của Thẩm Thành, bởi vì nếu đổi lại là ông, có thể đã không xử lý thỏa đáng như Thẩm Thành.
Bọn họ cũng không phải là một gia tộc có thanh danh hiển hách, mặc dù truyền thống nhưng cũng không hề cổ hủ, cho nên cũng không quá để ý tới chuyện hình tượng của gia tộc, nhưng vẫn phải ghi nhớ làm thật tốt thanh danh trong làm ăn mà Thẩm Hoài Ngọc dùng cả đời để gây dựng. Cho nên không thể làm những chuyện hoang đường bại hoại như vậy được.
Sau khi Thẩm Thành rời đi, Thẩm Vấn Lễ và Kim Ca ngồi ở hai đầu phòng làm việc cùng rơi vào im lặng, cả hai người đều có chút không thoải mái.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Vấn Lễ hỏi Kim Ca: “Có phải tôi đã đánh thằng bé quá mạnh không?"
Kim Ca không nói chuyện.
Thẩm Vấn Lễ có chút tự trách mình: "Thực ra nó vẫn luôn có chừng mực, vì tôi luôn đòi hỏi ở nó quá nhiều, vẫn luôn soi mói bắt bẻ nó. Mấy năm nó sang Canada tính cách tương đối phản nghịch, tôi vẫn luôn cho rằng nó vẫn còn giống như khi đó, đây cũng chính là vết nhơ lớn nhất đời này của tôi."
Kim Ca nghe vậy liền đứng dậy, đi tới, ôm lấy vai ông: "Bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ mất một khoảng thời gian phản nghịch mới có thể trưởng thành được, cho dù trước đây nó có làm ra chút chuyện hoang đường, nhưng nó của hiện tại, đang đứng ở độ cao mà ông không với tới được."
Thẩm Vấn Lễ không nói gì.
Câu nói cuối cùng của Kim Ca được nói với giọng giống như thở dài: "Ông phải thừa nhận, mình có một đứa con trai rất giỏi."
Thay vào đó Thẩm Vấn Lễ nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng vuốt ve, cũng không lên tiếng.
*
Thẩm Thành đã nói dối Thẩm Vấn Lễ và Kim Ca. Hàn Bạch Lộ không bị bệnh, anh nhốt cô ta lại không phải vì bị bệnh, cũng không phải vì quan tâm tới thanh danh của nhà họ Thẩm, mà chỉ đơn giản là muốn nhốt cô ta lại. Chỉ cần nhìn thấy đối phương đau khổ, là anh cảm thấy dễ chịu.
Hàn Bạch Lộ bị đưa về biệt thự, sau đó cô ta bị giám sát mà gọi điện thoại cho ba mẹ, nói gần đây tình hình của mình vẫn ổn.
Ba mẹ cô ta hoàn toàn không nghi ngờ gì, một người tử tế như Thẩm Thành có học thức, nhân phẩm tốt, tốn nhiều thành ý như vậy để cưới con gái mình, hơn nữa còn thông báo chuyện này tới mọi người, nhất định là sẽ rất yêu thương con gái mình.
Hàn Bạch Lộ có rất nhiều lời khó nói, vì vậy từ bỏ việc tố cáo một người hoàn hảo không có bất cứ sơ hở nào như Thẩm Thành.
Buổi chiều Thẩm Thành còn có lớp, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ của cô ta. Sau khi có được số điện thoại mà cô ta dùng để liên hệ với Ôn Hỏa, cũng nghe cô ta nói toàn bộ việc hợp tác giữa hai người, còn có số lần liên lạc lúc đó, phương thức liên lạc, từ từ, nói ra toàn bộ...
*
Thu Minh Vận chọn một chiếc váy màu trắng mặc cho Ôn Hỏa: "Hỏa Hỏa, cậu nhìn xem có được không?"
Đúng là đẹp, nhưng... Ôn Hỏa nói: "Cậu tới đó để nghe giảng."
Thu Minh Vận mỉm cười: "Cậu tới đó để nghe giảng, còn tớ tới đó để nhìn thấy thầy Thẩm."
Ôn Hỏa cầm lấy cà vạt của Thẩm Thành cất vào trong túi: "Tớ vẫn tưởng cậu không ôm quá nhiều kỳ vọng với thầy Thẩm, đứng từ xa nhìn vào vẫn cảm thấy người ta tốt đẹp, chờ đến khi tới gần, lúc đó cậu lại phát hiện ra anh ấy với người trong tưởng tượng của mình hoàn toàn không giống nhau, cảm giác chênh lệch giữa nước trong lòng sông với mặt biển này cậu nhất định sẽ chịu không nổi."
Thu Minh Vận ngồi xuống làm tóc: "Vậy tớ hỏi cậu, nếu như cậu có cơ hội được tiếp xúc với Planck*, cậu sẽ bỏ qua cơ hội này sao?"
*Max Karl Ernst Ludwig Planck là một nhà vật lý người Đức, được xem là người sáng lập cơ học lượng tử và do đó là một trong những nhà vật lý quan trọng nhất của thế kỷ 20. Ông đạt giải Nobel vật lý năm 1918.
Ôn Hỏa quay đầu nhìn cô ấy. Đây quả thực là một câu hỏi khó.
Nhìn vẻ mặt của cô, Thu Minh Vận đã biết câu trả lời: "Đúng không? Nói được nhưng không làm được. Ai mà không biết đồ ăn vặt có hại cho sức khỏe? Nhưng có ăn ít đi không? Tớ cảm thấy con người vẫn nên giữ lại một suy nghĩ riêng của mình."
Ôn Hỏa bị thuyết phục: "Được."
Thu Minh Vận thấy cô luôn cố gắng làm cho mình cảm thấy Thẩm Thành không tốt như vậy, tò mò hỏi: "Hỏa Hỏa, có phải cậu cũng thích thầy Thẩm đúng không?"
Ôn Hỏa không thích: "Tôi vẫn thích Planck hơn."
Thu Minh Vận cười: "Đó là bởi vì cậu không thể có được thầy Thẩm. Nếu cậu là Hàn Bạch Lộ, chắc chắn sẽ không thích Planck."
Ôn Hỏa không nói gì.
Quả thực cô đã chiếm được, không chỉ chiếm được người, mà còn nhận được rất nhiều chất lỏng từ anh, không hề lãng phí chút nào, có bao nhiêu cũng đều cho cô. Nhắc mới nhớ, cô chưa bao giờ mang thai, chuyện này không biết là do cơ thể của cô có vấn đề hay là do Thẩm Thành đã thắt ống dẫn tinh.
Trước đây cô cũng không có kiến thức căn bản về vấn đề này, cho nên cũng đã tìm hiểu xem việc thắt ống dẫn tinh có ảnh hưởng tới khả năng tình dục của nam giới như thế nào, sau khi đọc rất nhiều câu trả lời, quả thực cô rất muốn nhìn thấy số ít trong những câu trả lời có từ “có”, nhưng việc thắt ống dẫn tinh hoàn toàn không ảnh hưởng tới khả năng tình dục của đàn ông.
Điều này có nghĩa là, trước khi thắt ống dẫn tinh, Thẩm Thành có thể duy trì được trong một tiếng, sau khi thắt ống dẫn tinh, anh vẫn có thể duy trì được thời gian như vậy, nếu anh có thể kiềm chế được, thậm chí có thể sẽ lâu hơn.
Quả thực việc thắt ống dẫn tinh cũng không giống như truyền thống vẫn quan niệm như “không phải đàn ông” hay là “thái giám”. Hầu hết các gia đình DINK* ở nước ngoài, phần lớn đều là đàn ông thực hiện phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, việc này tương đối bảo vệ cho phụ nữ, bởi vì biện pháp tránh thai của phụ nữ gây tổn thương nhiều hơn so với nam giới.
*DINKs là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.
Sau khi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh vẫn có thể nối lại được, nói đúng hơn là nếu muốn có con vẫn có thể thực hiện được, chỉ cần nghe theo lời khuyên của bác sĩ, thụ thai hợp lý thì sẽ không có gì khó khăn.
Ôn Hỏa cũng đã suy nghĩ rất nhiều, quả thực cô cũng không biết rốt cuộc Thẩm Thành có làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh hay không. Nhưng quả thực là anh đã bắn vào bên trong cô nhiều lần, vậy mà cô vẫn không hề mang thai.
*
Buổi học công khai lần này của Thẩm Thành cũng là sự khởi đầu, mở đầu cho sự hợp tác giữa các trường đại học và các nền tảng trực tuyến lớn. Có nghĩa là, trong tương lai, một số khóa học mở của các giáo sư và chuyên gia có thể được lắng nghe thông qua một số nền tảng nhất định.
Bởi vì là Thẩm Thành, bên phía viện cũng không cho phép bất cứ người nào khác tới tham gia khóa học, ngoại trừ sinh viên đã đăng ký trước, chỉ có những người có vé mới có thể vào nghe.
Thẩm Thành đến sớm hơn nửa tiếng, cùng hai vị giáo sư có quen biết trong văn phòng trò chuyện.
Họ đã chinh phục những hướng đi khác nhau, lại hiểu biết rất ít về lĩnh vực của nhau nên không thể nói chuyên sâu về chuyên môn, nhưng nói đến kiến thức trên lớp thì vẫn còn nhiều điều để nói.
Lớp học của Thẩm Thành không thú vị bằng hai giáo sư, và anh cũng không giỏi truyền đạt kiến thức một cách dễ hiểu.
Người thường xuyên phải tiếp xúc với chuyện làm ăn như anh, thường sẽ không nói rõ ràng mọi chuyện, phải để cho đối phương suy đoán một thời gian. Trong lớp, một là một, hai là hai. Không thể đem suy luận của người này với người kia gộp lại với nhau, hoặc để cho người kia có chỗ cho trí tưởng tượng.
Nhưng cũng thật kỳ lạ, một người chỉ biết giảng bài giống như anh, không quan tâm tới người khác có nghe mình giảng bài hay không, vẫn được rất nhiều người yêu thích, ngưỡng mộ.
Trước đây, một sinh viên đã viết một bài báo để phân tích vấn đề này, kết luận là do Thẩm Thành đẹp trai, ngoài ra còn có việc tham gia vào lớp học của anh so với cách lớp học khác khó hơn, hơn nữa cũng không dễ dàng có được cơ hội này, thứ gì hiếm thì thường quý, cứ như vậy mà bị đẩy lên cao.
Khi đến giờ vào lớp, Thẩm Thành bước vào lớp học đang mở, đều đã kín chỗ, điều này quả thực rất nể mặt anh.
Trợ giảng giúp điều chỉnh máy chiếu, Thẩm Thành đẩy cặp kính trên sống mũi.
Động tác của anh tuy rất nhỏ nhưng lại khiến ánh mắt của các cô gái sáng rực.
Thu Minh Vận rất thích bộ vest có họa tiết màu xanh đậm của Thẩm Thành, cũng như chiếc kính gọng mảnh của anh, và chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay trái... Cô ấy nhỏ giọng nói với Ôn Hỏa: "Người đàn ông như vậy, sao cậu có thể không rung động được chứ?"
Ôn Hỏa nhìn qua, Thẩm Thành hôm nay rất đơn giản, không đeo kính trị giá 800.000 đến 900.000 tệ, cũng không đeo đồng hồ trị giá bốn năm trăm vạn.
Thu Minh Vận đã bí mật dùng điện thoại của mình chụp trộm Thẩm Thành, nhưng cô ấy vì quá phấn khích mà quên mất không tắt âm báo khi chụp ảnh, việc này khiến âm thanh vang lên trong lớp một lúc.
Chung quanh có một vài người đã nhìn về phía hai người họ, trong ánh mắt ít nhiều có chút không kiên nhẫn.
Thu Minh Vận cũng cảm thấy có lỗi nhìn về phía mấy người họ cười cười, tỏ ý xin lỗi, dùng khẩu hình miệng nói: "Tôi xin lỗi."
Thẩm Thành nghe thấy tiếng động, nhìn sang thì thấy Ôn Hỏa ngồi ở giữa, vừa lúc là vị trí đối diện với anh.
Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh mình nắm lấy tóc của cô, sau đó tiến vào từ phía sau. Cô dường như chưa bao giờ vì anh mà buộc tóc đuôi ngựa.
Thu Minh Vận thấy Thẩm Thành đang nhìn qua lập tức đỏ mặt, đang suy nghĩ xem có nên đứng lên xin lỗi hay không thì Thẩm Thành lên tiếng trước: "Vừa rồi có người chụp ảnh tôi sao?"
Thu Minh Vận sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy: "Thật sự xin lỗi thầy Thẩm, thật sự xin lỗi."
Thẩm Thành khẽ cười: "Tôi so với buổi học ngày hôm nay còn hấp dẫn các em hơn, có phải không?"
Trong lớp học bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán, có tiếng cười, có người nói: "Thầy Thẩm chỉ cần đứng yên, bọn em cũng đã cảm thấy được tắm trong tri thức.”
"Thầy Thẩm, thầy cảm thấy như thế nào khi đa số là sinh viên nữ tới nghe giảng?"
"Thầy Thẩm! Thầy Thẩm! Khi nào thì lên lớp tiếp theo?"
…
Trước những vấn đề này của mọi người, Thẩm Thành không trả lời lấy một câu, chỉ để Thu Minh Vận ngồi xuống, nhân tiện nói: "Sau giờ học gửi bức ảnh em vừa chụp cho tôi."
Thu Minh Vận không khỏi kinh sợ, trong lòng có tiếng gà gáy, kích động tới mức quên cả việc đồng ý.
Thẩm Thành ngẩng đầu lên.
Thu Minh Vận lập tức phản ứng lại, đang định nói thì Thẩm Thành lên tiếng trước: "Em có nghe thấy không? Ôn Hỏa."
Thu Minh Vận choáng váng.
Tất cả sinh viên đều sững sờ.
Ôn Hỏa biết mình đến đây không phải là một quyết định hay, đầu cô cúi thấp tới mức tưởng chừng sắp chui xuống dưới gầm bàn, hai bím tóc giống như hai cái ăng ten, cố gắng kéo đầu cô lên, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn.
Thu Minh Vận bình tĩnh lại, khẽ kéo áo của cô lên tiếng nhắc nhở: "Thẩm Thành gọi cậu kìa."
Ôn Hỏa không tình nguyện ngẩng đầu lên, lộ ra trên gương mặt là nụ cười giả tạo, nói với Thẩm Thành đang đứng trên bục giảng: "Dạ, thầy Thẩm."
Những người khác trong lớp rất ngạc nhiên, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng nhớ ra, có lẽ cô là sinh viên cũ của Thẩm Thành. Thẩm Thành đã gọi tên rất nhiều đàn em, mặc dù đây là lần đầu tiên anh gọi tên một sinh viên nữ.
Ngay sau đó, Thẩm Thành bắt đầu giảng bài, cũng không có ai có nghi ngờ gì, ngoại trừ Thu Minh Vận. Cô ấy thực sự không thể hiểu được làm cách nào mà Thẩm Thành biết được tên của Ôn Hỏa.
*
Sau buổi học của Thẩm Thành, có vài sinh viên nữ tiến đến hỏi anh một vài vấn đề, Thu Minh Vận dùng thân mình chặn lối ra của Ôn Hỏa, liếc mắt nhìn cô: "Hỏa Hỏa, không phải là cậu có chuyện gì giấu tớ đấy chứ?"
Ôn Hỏa thừa nhận: "Ừ."
Cô ấy biết ngay mà! Thu Minh Vận ngồi xuống: "Không đúng, tại sao cậu không nói cho tớ biết mình có quen biết thầy Thẩm?"
Ôn Hỏa nói thật: "Cậu cũng chưa từng hỏi tớ, hơn nữa tớ với thầy Thẩm cũng không tính là quá quen biết."
Đây là sự thật, cô với anh cùng lắm cũng chỉ là bạn tình, không quá quen thuộc. Có rất nhiều người khi làm tình, nhất định sẽ lựa chọn làm tình với người mà mình không quen, chuyện này cũng không phải nhất định cứ làm với người quen.
Thu Minh Vận rất muốn tức giận, nhưng lại cảm thấy những gì cô nói rất có lý nên bản thân không thể nào tức giận được, cuối cùng nói: "Buổi tối mời tớ ăn cơm!"
Ôn Hỏa gật đầu: "Được."
Thu Minh Vận gửi cho cô bức ảnh vừa rồi cô ấy đã lén chụp: "Được rồi, cậu có thể gửi cho anh ấy được rồi."
Ôn Hỏa lập tức gửi qua cho Thẩm Thành, sau đó cùng cô ấy đi ra khỏi lớp.
Thu Minh Vận liếc mắt nhìn điện thoại của cô một cái: "Cậu còn có WeChat của thầy Thẩm, sao cậu có thể giấu sâu như vậy?"
Ôn Hỏa và Thu Minh Vận là bạn bè, nhưng cũng không cần thiết phải chuyện gì cũng nói cho cô ấy biết, cô có thể giúp đỡ bạn bè, sẽ không nhất định không có chuyện gì giấu diếm bạn bè. Giữa bạn bè và chị em thân thiết vẫn có sự khác nhau.
Thu Minh Vận thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi nữa.
Cô ấy và Ôn Hỏa đều là người thông minh, khi ở chung giữa hai người ít nhiều cũng sẽ có những chuyện riêng tư. Cô ấy cũng giấu Ôn Hỏa rất nhiều chuyện, cũng nói dối cô, cho nên đối với Ôn Hỏa cô ấy cũng sẽ không áp dụng tiêu chuẩn kép.
Hai người chưa đi được bao xa thì Ôn Hỏa nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Thành yêu cầu cô ra bãi đậu xe.
Ôn Hỏa còn chưa lên tiếng, Thu Minh Vận đã hiểu: "Đi đi."
*
Ôn Hỏa đi tới bãi đậu xe, tìm được xe của Thẩm Thành, lên xe, gọi người nào đó: "Thầy Thẩm."
Thẩm Thành đang xem bức ảnh mà Thu Minh Vận lén chụp mình, đột nhiên hỏi Ôn Hỏa: "Em cảm thấy bức ảnh này chụp có đẹp không?"
“Đẹp chứ."
"Do người trong ảnh đẹp, hay là do bức ảnh chụp đẹp?"
Ôn Hỏa quay đầu nhìn anh, còn cẩn thận nghiêm túc so sánh một chút, cuối cùng nói: "Ảnh chụp đẹp."
Thẩm Thành gật đầu, cất điện thoại di động đi, rồi lập tức cúi người sát lại gần phía Ôn Hỏa, vừa nới lỏng cà vạt, vừa hít thở hương thơm quanh cổ cô: "Lặp lại một lần nữa, là người đẹp, hay là do ảnh chụp đẹp?"
Ôn Hỏa có chút ngứa, đẩy anh ra: "Người đẹp, anh đẹp, trên đời này anh là người đẹp trai nhất."
"Giúp tôi cởi ra."
Anh đang nói về chiếc kính, Ôn Hỏa giúp anh lấy xuống, sau đó môi cô lập tức bị anh chặn lại, anh nắm lấy một bên tóc của cô, kéo xuống, sau đó thô lỗ cắn lên cần cổ của cô.
Dáng vẻ lúc này của anh giống như một con quỷ đang rất đói, so với dáng vẻ nghiêm túc khi đứng trên lớp của anh hoàn toàn khác nhau, giống như là hai người, không phải, một cái là người, còn một cái là người sói.
Ôn Hỏa bị anh kéo tóc đau vô cùng, chống tay vào ngực anh: "Đừng kéo tóc em!"
Bởi vì Thẩm Thành muốn kéo tóc cô, không thể nhịn được tới khi về nhà, cho nên mới gọi cô tới bãi đậu xe. Anh lập tức xoay người cô lại, sau đó cởi quần của cô ra: "Em mặc quần lót à?"
Lúc Ôn Hỏa bị anh lật người lại, mũi đập vào thành ghế hơi đau, cô xoa xoa nói: "Đi ra ngoài ai không mặc quần lót?"
Thẩm Thành giúp cô nhớ lại: "Tôi còn nhớ rõ có người không mặc quần lót trong tiết học của tôi, hơn nữa tới thời gian thảo luận, còn vươn tay xuống phía dưới, cởi quần của tôi ra, sau đó trêu chọc người anh em của tôi."
Ôn Hỏa đột nhiên nở nụ cười: "Thầy Thẩm, trí nhớ của anh thật tốt, anh vẫn thường xuyên nhớ lại những chuyện trước kia sao? Khi em chạm vào anh, anh có thoải mái không?"
Thẩm Thành lập tức cởi quần của mình ra, giải phóng cho côn thịt đã sớm sưng đến phát đau, cởi bỏ quần lót của Ôn Hỏa, vỗ mạnh vào mông cô, sau đó mở ra, xoa nắn miệng huyệt của cô, khiến dâm dịch trào ra, sau đó lập tức đâm vào thật mạnh.
Ôn Hỏa kêu lên thành tiếng: "Ưm… A…"
Trước tiên Thẩm Thành dùng một tay giữ chặt lấy tóc của cô, tay còn lại dựa vào ghế phụ lái, sau đó đổi hai tay lại, cưỡi ở trên người cô, còn dùng sức đâm vào thật mạnh. Anh còn có ý kiến: "Sau này ra ngoài đừng buộc tóc như vậy.”
Ôn Hỏa kêu lên thành tiếng: "Vì sao chứ!"
Thẩm Thành đã nói qua rất nhiều lần: "Vì tôi là người đàn ông của em."
“Anh không phải!"
“Vậy thì là ai?"
"Dù sao cũng không phải là anh, sau này người đó sẽ xuất hiện!"
Thẩm Thành đút vào càng sâu, thúc vào cũng rất mạnh, khiến thắt lưng của cô cũng đưa đẩy theo tiết tấu của anh: "Vậy thì chúng ta thử xem, tôi nhất định sẽ không để cho người này xuất hiện."
Ôn Hỏa bắt đầu có cảm giác, tiếng rên rỉ càng thêm quyến rũ: "Có thể không... không ngăn cản được người đó xuất hiện..."
Thẩm Thành nắm lấy tóc của cô một cách thô bạo như thể đang trừng phạt, đánh vào mông cô, véo vào đùi cô rồi lại lắng nghe cô vì đau mà phải hét lên. Thẩm Thành tới cao trào, lập tức rút dương vật của mình ra, sau đó bắn toàn bộ lên mông của cô, sau đó nhìn tinh dịch từ trên mông cô chảy xuống dưới.
Ôn Hỏa cũng đã tới cao trào, giống như một con cá sắp chết đang thoi thóp, chỉ có thể nằm úp sấp xuống bất động.
Thẩm Thành ngồi lại ghế lái, chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, chỉnh sửa quần áo.
Ôn Hỏa quay đầu nhìn anh, Thẩm Thành vẫn chưa mặc lại quần, người anh em của anh vẫn còn đang ở bên ngoài.
Mọi người thường nói đàn ông đều thích môi, ngực, âm hộ, mông của phụ nữ nhưng lại chưa từng hỏi qua phụ nữ thích phần nào trên cơ thể của đàn ông, thật ra, phụ nữ cũng đều thích người anh em phía bên dưới kia.
Khi bản thân cảm thấy sung sướng thì loại cảm giác kia cũng không thể xem nhẹ, khi lên đỉnh sắp đạt cực khoái, cô thật sự yêu thứ kia muốn chết, cũng đã từng nghĩ tới việc ăn nó vào trong miệng, muốn dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm nó, không ngừng liếm mút...
Cô quan sát một lúc, rồi đột ngột đứng dậy, di chuyển đến, nắm lấy dương vật của anh. Mặc kệ chuyện lúc trước, giờ phút này, Ôn Hỏa chỉ muốn liếm cho anh.
Thẩm Thành cau mày, nhưng cũng không ngăn cản.
Đôi khi anh vẫn luôn suy nghĩ lý do khiến bản thân mình muốn chơi đùa với Ôn Hỏa, có thể là bởi vì thỉnh thoảng cô sẽ để lộ ra một mặt vô cùng lẳng lơ của mình. Lúc cô dâm đãng, quả thực rất đáng yêu, sự nhanh nhẹn này của cô gái nhỏ giống như một luồng điện, có thể lập tức xuyên thủng lý trí của anh.
Ôn Hỏa há miệng ngậm lấy người anh em của anh, sau đó để cho anh nhìn thấy cô đem thứ mà anh vừa bắn vào trong miệng mình nuốt xuống. Cô còn nói: “Rất ngon. Của thầy Thẩm thật sự ăn rất ngon, mỹ vị, khiến cho người khác đều muốn ăn."
Thẩm Thành vươn tay, dùng ngón tay cái lau khóe miệng cô: "Hồ ly nhỏ lẳng lơ."
Ôn Hỏa cười: "Thầy Thẩm có thích không?"
Thẩm Thành không trả lời câu hỏi này, chỉ kéo áo lên che đi bầu ngực đang lộ ra của cô.
Động tác này của anh, Ôn Hỏa lơ đãng nhìn thấy vết đỏ trên ngực của anh, vết này không phải là của cô, Ôn Hỏa không thể tạo ra được dấu vết giống như vậy, giống như bị đánh vậy. Cô vươn tay ra vô thức chạm vào nó, sau đó vén áo sơ mi của anh lên, quả thực là anh đã bị thương.
Thẩm Thành chỉ nhẹ nhàng kéo áo lên mà không giải thích gì.
Ôn Hỏa cũng không có hỏi, nhưng trong đầu đang suy nghĩ xem vết thương này xuất hiện như thế nào, cũng đã nghĩ ra được rất nhiều phiên bản khác nhau.