Manh đăng

 
Chương 22
Ôn Hỏa đang nhảy múa vui vẻ, một chàng trai mười tám, mười chín tuổi đưa tay ôm eo cô, còn kéo người vào lòng, như thể đang tuyên bố chủ quyền của mình: "Cô gái này, tôi muốn."
Ôn Hỏa quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt của cậu ta, quả thực là rất đẹp trai, cô vừa uống hai ly rượu, đầu óc có chút mơ màng, đương nhiên sẽ không từ chối.
Chàng trai kia thấy cô quay đầu lại, cặp mắt nhìn về phía này, cậu ta có chút khát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rượu, EDM, ánh sáng, đàn ông, phụ nữ, cơ thể nóng bỏng, tâm hồn khác biệt, cùng chung một điệu nhảy của dục vọng, cọ xát vào nhau, lên men, bốc hơi, bên đêm chính là như vậy, trở nên động lòng người.
Cậu ta hỏi Ôn Hỏa: "Cô tên gì?"
"Chuyện này quan trọng vậy sao?"
Tay của cậu ta chậm rãi hướng lên trên sờ soạng, có ý định muốn sờ ngực Ôn Hỏa: “Cô tới đây một mình sao?"
Ôn Hỏa giơ tay chỉ về hướng Trình Thố, cậu ta cũng quay đầu nhìn về phía Trình Thố, Trình Thố cùng Đường Quân Ân ăn ý mà giơ ly rượu về phía cậu ta, trong hoàn cảnh như vậy không nhìn ra được vẻ mặt của cậu ta, nhưng nhất định là rất phấn khích.
Hóa ra người phụ nữ này còn đi cùng với bạn, cậu ta hòa vào trong đám người.
Ôn Hỏa vừa lúc muốn nghỉ ngơi, quay trở lại ghế bao, rót một chút rượu, lúc uống mới nhìn thấy Đường Quân Ân, ly rượu đưa đến bên miệng vẫn dừng lại một hồi lâu.
Đường Quân Ân mỉm cười: "Nhìn thấy tôi thật ngạc nhiên?"
Ôn Hỏa không ngạc nhiên, đang tự hỏi xe của Thẩm Thành bây giờ đang ở đâu.
Đường Quân Ân đang ở đây, vậy Thẩm Thành nhất định sẽ biết cô tới đây, mấy ngày trước cô đã nói với anh mình sẽ không đến đây nữa, nếu như bây giờ anh mà biết được, nhất định sẽ treo cô lên dây tập yoga dày vò cô ba ngày...
Không phải anh chưa từng làm, treo lên rồi làm tình quả thực thắt lưng sẽ đau vô cùng, Ôn Hỏa cũng không muốn nhớ lại chuyện này nữa.
Trình Thố thấy Đường Quân Ân và Ôn Hỏa quen nhau không khỏi chết lặng, anh ấy lo lắng nói: "Anh… đã nói với anh họ của tôi rồi sao?"
Đường Quân Ân nhàn nhã uống rượu: "Không có. Chỉ gửi một đoạn video mà thôi."
Trình Thố lập tức kéo Ôn Hỏa đi ra ngoài, nhiệt tình trước đó bây giờ cũng đều nguội lạnh.
Đường Quân Ân gọi anh ấy: "Thẻ này của cậu quẹt thế nào đấy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Thố không trả lời.
Đường Quân Ân thấy anh ấy cũng không đoái hoài tới, liền kêu người đẩy xe rượu trong phòng bao của anh ấy qua, cùng với mấy người bạn của anh ấy nhận luôn phòng bao bên này.
*
Thẩm Thành trò chuyện xong với ban tổ chức và trưởng đoàn kiểm tra kỷ luật, mát xa, ngâm mình trong suối nước nóng. Vừa mới ngâm xong, đã thấy đoạn video Ôn Hỏa đang nhảy, anh không nhịn được, chào hỏi hai người họ, vội vàng rời đi.
Anh cho rằng bản thân mình không có tính chiếm hữu đối với Ôn Hỏa, nhưng cô, là tình nhân của anh, nên biết một số quy tắc.
Không phải anh không cho cô đi đến vũ trường, nhưng rõ ràng cô nói mình không tới đó. Đây rốt cuộc là cái gì? Đây là nói dối, mặc dù cả ngày cô đều nói dối, nhưng rõ ràng như vậy, nếu cô đã dám nói, thì cô nhất định phải chịu trách nhiệm.
Lần này Thẩm Thành cũng không muốn dạy dỗ cô, anh chỉ muốn nói chuyện với cô một chút, để cô biết được mình đã làm sai.
Không ngờ khi anh tới lại không thấy người đâu, con cún nhỏ đang biểu diễn nghe nói anh sắp tới, đã sớm chạy không thấy bóng dáng đâu.
Đường Quân Ân nhìn sắc mặt khó coi của anh, bật cười khanh khách: "Bảo đao của thầy Thẩm đã nếm trải gió sương nhiều năm, hiện giờ có chút chậm chạp, bị một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi bắt chẹt."
Thẩm Thành cởi một cúc áo vest: "Ai nói tôi tới đây tìm cô ấy?"
Đường Quân Ân gật đầu: "Ừm, cậu tới đây tìm tôi."

Thẩm Thành hỏi anh ấy: "Cô ấy tới một mình?"
"Không phải cậu tới đây tìm tôi sao? Hỏi cô ấy làm gì? Cô ấy chỉ là một cô bé, chỉ biết lắc mông, lắc vai, không làm bất cứ điều gì khác, không bị người ta ôm eo, cũng không bị người ta tiếp cận nói thầm vào tai."
Thẩm Thành nhìn anh ấy, vẻ mặt phức tạp.
Đường Quân Ân thích thú nhìn vẻ mặt rối rắm của anh: "Tuổi trẻ mà, còn trẻ đều sẽ như vậy, cậu hồi trẻ không như cô ấy sao? Tay chân đều là hình xăm. Cậu thật sự cho rằng trước đây mình là một cậu bé trong sáng sao?"
“Tôi là đàn ông."
Đường Quân Ân chỉ vào anh: "Cậu xem, cậu xem. Nam nữ thì làm sao? Theo tôi thấy cậu đang để bụng, còn không chịu thừa nhận. Rộng lượng một chút, đừng nhỏ nhen như vậy."
"Bởi vì tôi đã từng trải qua, nên tôi biết, trong đầu những người đó đang nghĩ gì. Cô ấy không liên quan gì đến tôi, tùy thuộc vào cô ấy, cậu hỏi cô ấy một chút, xem cô ấy có quan hệ gì với tôi, cô ấy dựa vào cái gì."
Thẩm Thành nói ra những lời này bằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng rõ ràng có thể khiến cho người ta nghe ra được từng cơn sóng ngầm đang cuộn trào.
Đường Quân Ân đột nhiên ý thức được, có thể anh ấy đã trêu chọc sai phương hướng. Thẩm Thành là một người suy tính như vậy, đối phương có phải là Ôn Hỏa hay không cũng không quan trọng. Giống như Lục Hạnh Xuyên qua lại với Hàn Bạch Lộ, anh cũng sẽ không buông tha cho đối phương.
Anh rất coi trọng chữ 'vật sở hữu', nếu như đánh mất, hoặc ném đi, anh đều có thể chấp nhận, nhưng anh không muốn bất cứ ai động vào dù chỉ một chút.
Ôn Hỏa, chính là thứ thuộc về anh.
Đường Quân Ân không ngừng chọc tức anh, đưa quần áo mà Ôn Hỏa để lại cho anh: "Đã đi được hai mươi phút rồi."
Thẩm Thành nhận lấy rồi rời đi.
Đi ngang qua quầy rượu, một người phụ nữ ôm lấy cánh tay anh ấy: "Uống một ly rượu không?"
Thẩm Thành rút cánh tay về, cũng không có ý định để ý đến cô ta.
Người phụ nữ này uống chút rượu, trong người có chút lâng lâng, thích cảm giác chinh phục, duỗi chân chặn đường Thẩm Thành: "Tôi sẽ mời anh uống, nể mặt tôi đi."
Thẩm Thành không đeo kính, thật ra anh cũng không thường xuyên đeo kính, nhưng những lúc như vậy, tốt hơn là nên đeo. Bằng cách này, sự kinh tởm hiện ra từ đáy mắt của anh sẽ không trần trụi như vậy, cũng sẽ chừa chút thể diện cho đối phương hơn.
Người phụ nữ này uống quá nhiều, đầu óc không tỉnh táo, lại rất thích ánh mắt của anh, cho nên muốn cùng anh uống rượu, còn muốn thêm WeChat của anh: "Uống một chút không?"
Thẩm Thành nói: "Tôi không cảm thấy hứng thú với những người tự dâng đến cửa."
Người phụ nữ sững sờ, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Thẩm Thành lại bổ sung một câu: "Tôi nghĩ cô nên nhét thứ trong mũi mình lên đầu, nhìn cô cũng không phải là người quá thông minh."
Anh rất đẹp trai, nhưng cũng đáng ghét, người phụ nữ này đang say rượu cũng lập tức tỉnh táo, mặt đỏ bừng.
Khi hai người bọn họ nói chuyện, những người ở gần đó cũng có thể nghe thấy được, ánh mắt của những người này sau khi nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, cũng đủ khiến cho người phụ nữ xấu hổ vô cùng.
*
Ôn Hỏa không quay trở lại trường học, Thẩm Thành biết cô đi nhảy, cô còn bỏ chạy, nhất định là tìm đường chết. Cô cũng không phải là một người chịu ngoan ngoãn nghe lời, nhưng là một người thông minh, cô biết bản thân cái gì nên, cái gì không, cho nên đã tới căn hộ của Thẩm Thành.
Cô biết mật khẩu, nhưng cũng không mở cửa đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài cửa, rồi gửi định vị cho Thẩm Thành vào WeChat, một nửa câu giải thích cũng không có.
Thẩm Thành tới nơi cũng đã hơn nửa đêm, anh mở cửa, cô cũng vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Thành cũng không muốn cho cô vào, trực tiếp đóng cửa lại.
Ôn Hỏa đứng ở ngoài cửa, cúi đầu xuống nhìn hai cánh tay của mình. Cô rất gầy, bình thường nhìn vào luôn cảm thấy cô ăn không nhiều, mỗi lần làm chuyện đó với Thẩm Thành, khi Thẩm Thành chỉ cần dùng một tay đã có thể ôm cô lên, khi đó sự gầy yếu của cô sẽ được phóng đại lên một trăm lần.
Vai của cô rất đẹp, khi mặc áo hai dây quả thực là quá đẹp. Cô cũng không phải là người bảo thủ, bình thường lúc đi học sẽ ăn mặc kín đáo một chút, nhưng tới một nơi như hộp đêm để nhảy cũng không thể mặc áo lông mãi được. Cô nhìn thấy Thẩm Thành cầm áo khoác của mình đi vào trong nhà, nhưng lại không cho cô vào, đột nhiên cảm thấy có chút bất mãn.
Nếu Thẩm Thành này là bạn trai của cô, cô đã trở mặt từ lâu rồi, bởi vì không phải, cho nên cô không thể trở mặt, chỉ có thể diễn cùng anh.
Cô đứng ngoài cửa hơn mười phút, sau đó gửi cho Thẩm Thành một tin nhắn WeChat: "Thầy Thẩm, em sai rồi."
Thẩm Thành tắm xong, trả lời tin nhắn của cô: "Em giả vờ với tôi làm gì? Em không biết mật mã mở cửa?"

Ôn Hỏa thấy anh nhắn tin trả lời mình, chính là có thể nói chuyện: "Tôi sợ."
“Em sợ cái gì?"
"Tôi sợ anh sẽ tức giận."
"Tôi không tức giận, em không xứng."
  "Ồ."
Thẩm Thành thấy một chữ "ồ" này của cô thì tức giận, ném điện thoại sang một bên, nhưng lại đi tới mở cửa cho cô: "Em đứng ở đây trông cửa cho tôi sao?"
Ôn Hỏa ngẩng đầu nhìn anh, đây là người vừa rồi nói với cô rằng mình không tức giận, cô không đáng để anh tức giận.
“Vào đi!"
Ôn Hỏa vào cửa, nắm chặt tay cúi đầu, đứng ở cửa ra vào.
Thẩm Thành đi tới phòng khách, quay đầu nhìn cô: "Không phải em nói chưa từng tới đó sao? Nói dối tôi?"
Ôn Hỏa giải thích: "Lần trước lúc tôi nói chuyện với anh, quả thật không tới đó nữa."
Thẩm Thành thấy cô vẫn còn già mồm át lẽ phải: "Cho nên trước tiên nói với tôi một tiếng, nhưng vẫn sẽ có lần sau? Phải không?"
"Tôi cũng không nói với anh là tôi quay về trường, tôi cùng đi ăn cơm với bạn, ăn xong thì đi thả lỏng một chút, cứ như vậy mà đi thôi. Tôi không nói cho anh biết là vì tôi biết anh sẽ không cho tôi đi, nếu như tôi nói, nhất định anh sẽ tức giận."
Thẩm Thành nghe đến đây: "Biết tôi không cho em đi, em còn đi, em giỏi lắm."
Ôn Hỏa vốn dĩ phải ngoan ngoãn nhận sai với anh, dùng ánh mắt khẩn cầu thừa nhận sai lầm của mình, nhưng vừa nói xong, cô cảm thấy chuyện này không nên như vậy, thái độ trở nên cứng rắn hơn một chút: "Dựa vào cái gì không cho tôi đi? Bây giờ cũng muốn hạn chế cả quyền tự do cá nhân?"
Thẩm Thành không nói nữa, nhưng anh muốn xem Ôn Hỏa sẽ nói gì.
“Anh đi đâu tôi đã bao giờ hỏi qua chưa? Ồ, anh đi tới những nơi cao cấp như thế nào vậy? Họ đều là những người có địa vị cao, mặc vest và đeo cà vạt lịch sự, nói về kinh doanh hoặc chính trị, đều rất đáng tin cậy. Nơi tôi đến đều là nơi tốt xấu lẫn lộn, có phải không?"
Ôn Hỏa cười khẽ: “Thầy Thẩm, hai chúng ta đều là người từ trong đại viện đi ra, nhưng trong đại viện cũng có nhiều kiểu nhà khác nhau, mỗi một cánh cửa là một thế giới, sự chênh lệch giữa anh và tôi cũng không phải là khoảng cách giữa mấy cánh cửa."
Cô nhặt áo khoác trên ghế sô pha rồi mặc vào: “Tôi trêu chọc anh là do đầu óc có vấn đề, nếu như anh cảm thấy tôi không nghe lời, vậy thì quên đi.”
Thẩm Thành nghe những lời này của cô, giọng điệu này, nếu không phải người trong cuộc, có thể anh cho rằng mình sai.
Ôn Hỏa nghĩ tới vừa rồi Thẩm Thành nói, dùng trong lúc này rất thích hợp: "Anh nói đúng, tôi không xứng."
Cô xoay người bước ra ngoài, không thể giải thích được, không phải cô đến nói cho anh biết sự thật, quan hệ giữa hai người không phải là thật, chỉ là bọn họ không khống chế được. Đột nhiên cô không muốn diễn nữa, hơn nữa kỹ năng diễn xuất cũng không tốt, có lẽ cô đã sớm bị lộ rồi.
Cảm xúc tiêu cực cứ thế bao trùm lên, Ôn Hỏa cảm thấy mình thật kinh khủng, Thẩm Thành thật kinh khủng, hợp tác với Hàn Bạch Lộ thật kinh khủng.
Thẩm Thành nhìn Ôn Hỏa đi về phía cửa, anh thật sự có thể nhìn cô đi ra khỏi cửa. Ba mươi hai tuổi, anh từ lâu đã không còn thời gian để sống khác người, Ôn Hỏa rất dễ bị cảm xúc dẫn dắt, nhưng trong mắt anh, cô giống như một cô gái nhỏ bởi vì không được cho kẹo mà đứng mãi không chịu đi. Thật vô nghĩa, anh cũng không hề nhúc nhích. Anh có thể coi như vứt bỏ một túi rác, vứt bỏ vẻ mặt ủy khuất khó phân biệt thật giả này của cô ra khỏi đầu óc mình.
Nhưng anh đã không làm như vậy.
Anh tiến đến nắm tay cô đang nắm lấy tay nắm cửa.
Ngón tay của Thẩm Thành thon dài, hơi cong lên, lộ ra xương cốt, gắt gao nắm lấy Ôn Hỏa.
Ôn Hỏa đột nhiên tỉnh lại, cô đối diện với thân phận của mình, sự bất thường vừa rồi rất nhanh đã hòa nhập vào kỹ năng diễn xuất của cô- một giọt nước mắt rơi trên tay Thẩm Thành.
Vừa thật vừa giả.
Thẩm Thành không tin, nhưng lại hạ thấp giọng nói: "Không phải là tôi không cho em đi, chỉ là không muốn cho em đi một mình. Giống như tôi đã nói, lúc uống rượu phải có tôi mới được uống, em muốn thả lỏng có thể, nhưng phải ở nhưng nơi mà tầm mắt tôi có thể thấy được."
Ôn Hỏa giả bộ ủy khuất: "Tại sao?"

Thẩm Thành kéo cô đến sô pha, ngồi xuống, đứng trước bàn nói: "Bởi vì mỗi cánh cửa đều là một thế giới, dưới mỗi khuôn mặt chưa chắc đã là linh hồn của một con người."
Anh trả lại những gì mà Ôn Hỏa đã nói với anh.
Ôn Hỏa nghe ra được, quả thật là anh rất ghê tởm những người ở kia, nhưng anh vô tình đem việc cô tới đó nhảy là không có mắt nhìn.
Thẩm Thành dạy cho Ôn Hỏa: "Không phải anh cũng là người cùng thế giới, không liên quan gì đến thân phận, mà là có cùng suy nghĩ. Em nhấn mạnh sự khác biệt của thân phận là bởi vì em quan tâm, còn tôi không quan tâm, cho nên sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi. Muốn phát tiết, cũng không cần phải tới những nơi không có giá trị mà phát tiết, giống như dáng vẻ ủy khuất vừa rồi của em, đối với tôi không hề có giá trị. Nếu như làm việc không có giá trị, vậy thì giá trị con người của em cũng sẽ bị hạ thấp xuống.”
Ôn Hỏa nhìn anh.
Thẩm Thành nói với cô: "Càng lớn tuổi em càng phát hiện ra, có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình. Giá trị con người chính là chỉ số và phạm trù của những gì em muốn. Giá trị con người của em cao, em có thể nói nhiều, nhưng nếu giá trị con người không đủ, sẽ không có ai nghe em nói."
Anh là người rất thực tế, đánh đồng mọi thứ với giá trị, nhưng Ôn Hỏa không thể phản bác lại vì anh nói rất đúng.
Thẩm Thành kiểm tra  thành quả học tập của cô: "Em hiểu chưa?"
Ôn Hỏa suy nghĩ một chút nói: "Không phải không có giá trị."
Chỉ có sáu từ, nhưng Thẩm Thành hiểu cô muốn nói gì.
Ôn Hỏa lại nói: "Anh không hung dữ với tôi, cho nên việc tôi ủy khuất không phải không có giá trị."
Thẩm Thành thấy cô là người rất cơ hội, nhưng chính vì cô thông minh nên sự thông minh này cho cô cảm giác cân xứng, cảm giác cân xứng khiến anh thoải mái, cho nên anh mới nguyện ý dành ra thời gian để cùng cô chơi đùa, mà không phải là người khác.
Ôn Hỏa đứng dậy, đi tới, nắm tay anh: "Thầy Thẩm, vậy sau này anh đưa em tới đó thì em mới tới, được không?"
Được không?
Cô phải tài giỏi đến mức nào, mới có thể diễn được như vậy.
Cô tiến lại gần Thẩm Thành một hai bước, sờ vào ngực anh, cảm thấy vết bầm giống như vết roi, cô không hỏi mà nhẹ nhàng vuốt ve. Tay cô rất mềm, giống như ngực cô, Thẩm Thành không nỡ từ chối.
Đối với một người như Thẩm Thành, không gì tốt hơn từ "thoải mái", và anh sẵn sàng thỏa hiệp với tất cả những người và những điều khiến anh cảm thấy thoải mái.
Ôn Hỏa đột nhiên liếm ngực anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô giống như có mấy cái móc, cứ như vậy móc ra adrenaline* của Thẩm Thành.
*Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú… làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim.
Anh đặt tay lên mông cô, vuốt ve vòng tròn: "Có người nào xin WeChat của em không?"
Ôn Hỏa gật đầu: "Em đẹp như vậy, đương nhiên là có."
Trong mắt Thẩm Thành như mang theo ý cười: "Em đẹp như thế nào?"
"Vậy thì tại sao thầy Thẩm lại thích em?"
"Tôi có nói tôi thích em sao?"
Ôn Hỏa vùi vào trong ngực anh, bỏ dép đi trong nhà xuống, cọ vào mu bàn chân anh: "Anh chính là thích tôi."
Thẩm Thành nói: "Tự tin quá sẽ thành tự phụ."
Ôn Hỏa không quan tâm: "Vậy nếu như anh không thích em, hôm nay đừng chạm vào em, em sẽ không để cho anh làm, anh dùng tay mình mà tự giải quyết đi."
Thẩm Thành ôm eo cô: "Hiện tại em đang ở trong tay tôi, lại còn nói điều kiện với tôi?"
"Vậy thì anh không thích em, mà còn muốn làm tình với em? Đàn ông chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi ao?" Cô không nên nói Thẩm Thành thích mình, chỉ cần Thẩm Thành thích mình, cô có thể đưa ra yêu cầu với Thẩm Thành. Anh sẽ nhượng bộ cô, khi đó cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Thẩm Thành còn nói: "Em không thích tôi làm tình cùng với em sao?"
Ôn Hỏa nghiêng đầu, mắt cũng không nhìn anh: "Tôi không thích."
Thẩm Thành kéo dây chun buộc tóc của cô xuống, trói tay cô lại, sau đó khiêng cô lên vai, bế cô lên lầu, đè cô vào thành bồn tắm, ôm cổ, véo xương quai hàm của cô: “Mau dạng chân ra."
Ôn Hỏa chậm rãi mở hai chân ra, làn váy trượt đến đùi, lộ ra quần lót màu trắng.
Thẩm Thành dùng ngón giữa sờ sờ: "Có muốn không?"
Ôn Hỏa cười lắc đầu.
Thẩm Thành đưa ngón tay vào: "Em ướt rồi."
Chân Ôn Hỏa duỗi ra cọ vào giữa hai chân anh: "Anh cũng cứng rồi."
Thẩm Thành xoay người lấy ra cặp còng tay từ trong tủ đựng đồ, còng chân cô lại, nhấc chân cô lên, treo cô lên móc quần áo, đầu hướng xuống đất. Nhưng anh đã nhấc đầu cô lên, kê hai chiếc gối cho cô.

Lần cuối cùng Thẩm Thành còng tay cô, đã làm cổ tay cô đỏ lên, cô đã dùng dao đâm vào vết đỏ để khiến bản thân trông đáng thương hơn. Trong bữa ăn ngày hôm đó, cô không hề động đậy, nhìn miếng thịt trên đĩa, cuối cùng vẫn là Thẩm Thành đút cho cô ăn.
Không có cách nào, nếu anh không đút cho cô ăn, cô sẽ không ăn, nếu cô không ăn, cô không còn sức lực, làm sao có thể cưỡi lên người anh, để anh tiến sâu vào trong cô?
Lần này Thẩm Thành đã quấn chiếc khăn lụa lên trên còng.
Anh lùi lại hai bước, nhìn Ôn Hỏa bị treo ngược trong bồn tắm, tóc cô chỉ buộc đuôi ngựa, hai tay bị dây cao su trói chặt, hai chân bị còng, giữa hai chân lơ lửng chiếc khăn Hermes màu sắc trừu tượng, hoa văn trên chiếc khăn cùng với đôi chân thon dài trắng nõn của cô tạo thành sự đối lập...
Hình ảnh trước mắt này thật đẹp.
Anh mang theo máy ảnh và chụp lại cảnh này. Khi bức ảnh được in ra, anh cầm lấy, rồi dán lên tường thủy tinh.
Ôn Hỏa phối hợp với anh, di chuyển thắt lưng, khiến tư thế của bản thân trở nên lẳng lơ hơn một chút, càng trở nên mời gọi khiến người khác không thể kiềm chế được.
Cô không biết rõ về con người của Thẩm Thành, nhưng cô thực sự biết chính xác anh thích gì trong chuyện tình dục, cô chỉ biết một khi mông của cô vểnh lên, thứ bên dưới của anh bắt đầu ngóc đầu dậy, anh muốn làm tình với cô.
Thẩm Thành để máy ảnh xuống, đi tới trước mặt Ôn Hỏa, quỳ xuống, cách một lớp quần lót hôn lên nơi riêng tư của cô, hôn lên đó từng nụ hôn vụn vặt, sau đó là cắn, cắn cho tới khi cô ướt đẫm, lại hút toàn bộ vào miệng.
Ôn Hỏa hét lên, huyệt nhỏ của cô bị chiếc lưỡi mềm mại và ướt át của anh liếm láp, khoái cảm dâng trào điều khiển nhịp điệu co thắt âm đạo của cô.
Cô thực sự đã sai.
Lẽ ra ngay từ đầu cô phải tận hưởng, Thẩm Thành rất lớn, bởi vì cô coi anh như một nhiệm vụ cho nên đã bỏ lỡ rất nhiều vui sướng.
Môi của Thẩm Thành dính đầy dâm dịch của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh có đôi môi mỏng, hình dạng của đôi môi rất đẹp, nhiều phụ nữ không thể chịu được việc đóng mở môi như vậy trước mặt họ, quả thực sẽ khiến họ phải chết.
Ôn Hỏa muốn hôn, vươn đầu lưỡi ra.
Thẩm Thành biết rõ còn cố ý hỏi: "Có muốn không?"
Ôn Hỏa muốn!
Thẩm Thành thấy cô rất vội, nhưng ngược lại bản thân không vội: "Cầu xin tôi."
Ôn Hỏa bị trói tay chân, không thể động đậy, chỉ có thể dùng miệng: "Thầy Thẩm, hôn em."
Thẩm Thành không hôn: "Thật ra tôi không muốn hôn."
Ôn Hỏa vặn vẹo: "Thầy Thẩm, Hỏa Hỏa muốn."
Thẩm Thành nâng cằm nhìn cô: "Em muốn thế nào?"
"Muốn anh."
"Muốn tôi làm gì?"
“Đều muốn."
"Vậy sau này em còn tới hộp đêm để nhảy không?"
"Không nhảy nữa."
“Có nghe lời tôi nói hay không?"
“Nghe."
"Em là cún con à?"
"Vâng, tôi là cún con."

Cô thật đáng yêu, Thẩm Thành cởi quần, dựa theo trí nhớ và thói quen, cầm lấy dương vật của mình cắm vào bên trong nộn huyệt của cô, sau đó cúi người hôn cô, để cô ăn môi anh như cô muốn.
Ôn Hỏa ngậm lấy môi và lưỡi của Thẩm Thành, dưới người là từng đợt khoái cảm do từng đợt va chạm thô bạo của anh mang lại... Làm tình nhân của Thẩm Thành thật là vui.
Thẩm Thành rất mạnh mẽ, rất mạnh mẽ, anh muốn làm chết cô, anh làm cho cô thoải mái, thoải mái đến mức muốn cắn anh. Anh thơm quá, cô thích vô cùng, từng miếng từng miếng một muốn nuốt anh vào bụng...
Trước đây, Ôn Hỏa không lấy đi thận cũng chẳng đi tim, nhưng bây giờ Ôn Hỏa bắt đầu đi thận.
Ông chú chết tiệt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận