Chương 25
Ôn Hỏa hỏi anh: "Có được không?"
“Em có muốn đi không?"
Ôn Hỏa không muốn đi: "Em có thể đi được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thành nói: "Chỉ cần em muốn là được."
Ôn Hỏa nắm tay anh: "Chỉ cần anh không hứa sẽ đưa Hàn Bạch Lộ đi cùng là được, em sẽ không đi. Em tính là gì, sau này nếu như có lễ trao giải về học thuật, anh đưa em tới đó, khi đó em mới miễn cưỡng có tư cách tham gia."
Thẩm Thành không nói gì nữa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ôn Hỏa nhìn dáng vẻ lòng dạ khó lường này của anh trong lòng không chắc, xác nhận lại lần nữa: "Anh thật sự sẽ không đưa Hàn Bạch Lộ đi cùng, đúng không?"
Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn cô: "Không đưa."
Ôn Hỏa biết lời nói Thẩm Thành không đáng tin, vừa rồi mục đích bức bách của anh rất rõ ràng, nhưng cô thật sự không thể để cho Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ có khả năng hòa giải, cho nên cô biết đó là hố sâu, nhưng cũng vẫn bước vào.
Cô được Hàn Bạch Lộ thuê, nếu Hàn Bạch Lộ và Thẩm Thành hòa giải như trước, liệu tình cảnh của cô có tốt hơn không?
Cô xuống khỏi lòng Thẩm Thành, cầm lấy đũa gắp một miếng cá, muốn cho vào miệng, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Thành, cô đặt lên đĩa của anh: "Thầy Thẩm, ăn cá đi."
Thẩm Thành chống tay trên bàn, nhìn chằm chằm Ôn Hỏa: "Cá này chua quá."
"Ừm?"
"Quá nhiều giấm."
Trong lòng Ôn Hỏa cười lạnh, nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra, còn phối hợp với anh, nhưng lại có chút không được tự nhiên: "Em cái gì cũng đều ăn, chỉ là không muốn ăn giấm."
"Ừm, em không ăn giấm, chỉ là em đang nóng vội, gấp đến độ muốn nhảy thoát y cho tôi xem."
Ôn Hỏa biết sau khi Thẩm Thành ép cô nói mình thích anh, anh nhất định sẽ trêu chọc cô, hay nói cách khác, sau này anh định sẽ dùng những lời này để chặn cô lại. Dù sao thì, Thẩm Thành sẽ không làm những việc vô nghĩa.
Cô đang tính một kế hoạch nguy hiểm, lại ăn một miếng cá: "Em cũng chưa nói là sẽ nhảy thoát y cho anh xem, không phải là anh nhớ lầm rồi chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt ôn hòa của Thẩm Thành thoáng buông lỏng một chút.
Ôn Hỏa ăn cá, vừa ăn vừa nhìn anh: "Thầy Thẩm càng lớn tuổi lại càng không đứng đắn, còn muốn xem nhảy thoát y sao? Già rồi mà không nên nết."
Thẩm Thành cầm lấy đĩa cá của cô: "Em ăn no rồi."
Ôn Hỏa nhìn con cá cứ như vậy bị anh lấy đi, mím môi nhìn anh, lại mím môi: “Em mới ăn được hai miếng, còn chưa no."
Thẩm Thành ném hai tờ giấy ăn cho cô: "Lau miệng, anh đưa em về."
Ôn Hỏa đặt đũa xuống: "Ồ."
*
Ôn Hỏa vừa quay về trường đã ngay lập tức nhờ Ngô Quá liên lạc với Dương Dẫn Lâu, ngay khi Dương Dẫn Lâu nghe thấy cô có chuyện liên quan tới Thẩm Thành muốn nói, ông ấy đã đồng ý gặp mặt.
Ngày đã định là thứ tư, Ôn Hỏa dành ra hai tiếng vào chiều thứ ba để đi tìm Trình Thố. Cô muốn nói chuyện với Trình Thố về những điều cấm kỵ khi giao tiếp với một bệnh nhân như mẹ của Dương Dẫn Lâu. Cô vẫn hy vọng rằng cuộc gặp gỡ này sẽ có kết quả.
Trình Thố vừa xong việc, lấy chai rượu hoa quả vừa mới mua tiếp đãi cô.
Ôn Hỏa hỏi anh ấy: "Anh không ốm nữa sao?"
"Hôm nay không có. Khi nào đàn em của anh tới đây tìm anh, chúng ta cùng đi ăn cơm. Cô ấy lái xe, anh có thể uống một chút."
Ôn Hỏa gật đầu, nói vào chuyện chính: "Đối với một bệnh nhân như Quan Tâm Lôi, trong lúc nói chuyện cần chú ý điều gì?"
Trình Thố nói: "Hãy chú ý đến cảm xúc của cô ấy. Có thể em không biết trong lời nói của mình có ý gì, nhưng người lắng nghe, có thể lý giải ra được một trăm ý khác nhau. Chuyện này cũng không có gì, điều quan trọng là mỗi người trong số họ đều không tích cực. "
Đại khái Ôn Hỏa có thể hiểu được, nhưng vẫn cần Trình Thố giải thích sâu thêm một chút: "Nên nói thế nào?"
"Nên nghĩ về mặt tích cực. Em là người lý trí, lý trí đến mức bị thương cũng sẽ phân tích xem thương tổn này có ảnh hưởng thế nào đối với thân thể, ảnh hưởng lớn hay nhỏ. Nhưng hơn hết phụ nữ là động vật sống tình cảm, loại cảm xúc này bất cứ lúc nào cũng sẽ chiếm lấy suy nghĩ, đều là một loại cảm xúc tiêu cực."
Trình Thố nói: "Người bệnh mắc chứng mất ngủ, còn được gọi là chứng ám ảnh giấc ngủ, không thể ngủ được, trên đời này mọi thứ đều không ổn, còn gì có thể tích cực?"
Ôn Hỏa không nói chuyện, cô và Trình Thố không giống nhau, nhưng cô vẫn hiểu tình huống mà anh ấy muốn nói.
Trình Thố giỏi suy đoán tâm lý bệnh nhân, anh nghĩ, nếu cả đời mẹ Dương Dẫn Lâu không bao giờ chữa khỏi chứng mất ngủ, chắc hẳn bà đã phải chịu đựng vô số đêm đau lòng đúng không?
Anh ấy nói với vẻ mặt buồn bã. Anh ấy thực sự thích công việc của mình, thích mỗi một điều không bình thường của bệnh nhân, thích nghe câu chuyện của họ, càng thích dưới sự giúp đỡ của anh, bọn họ có thể một lần nữa can đảm đối diện với ánh mặt trời.
Anh ấy rót rượu cho Ôn Hỏa: "Bệnh nhân thật sự rất đáng yêu, lúc ốm đau làm sao có người dễ thương như vậy, suy nghĩ của họ đều quái dị."
Ôn Hỏa đã hiểu: "Em cũng đã đại khái hiểu ra được ý của anh."
Trình Thố gật đầu nhấp một ngụm rượu: "Bây giờ em vội vã muốn chữa bệnh, là muốn chia tay với anh họ của anh sao?"
Ôn Hỏa đối với Thẩm Thành vừa nghiện, vừa cảm thấy được thân thể của anh rất thơm ngon, xuất phát từ suy nghĩ riêng của bản thân, cô cũng muốn ăn nhiều thêm vài lần, nhưng Thẩm Thành quá xấu, anh ép cô quá nhiều, còn bắt chính miệng phải nói yêu anh. Tới khi buộc cô phải lựa chọn giữa anh và vật lý, cô phải làm sao?
Con người phải chống lại sự cám dỗ, thân thể của Thẩm Thành nhất định không phải là duy nhất, cô mất cái này thì lại có cái sau.
Nghĩ như vậy, cô cũng không quá để ý tới Thẩm Thành, cũng không cần phải quá dễ dãi.
Cô nói với Trình Thố: "Anh họ của anh quá xảo quyệt, em hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh ấy. Em không thích cảm giác bị người khác chèn ép. Hơn nữa, anh ấy đã ba mươi hai tuổi rồi."
Trình Thố mỉm cười: "Có lẽ anh họ anh cũng không ngờ tới, mấu chốt anh ấy thua ván cờ này, hóa ra lại là việc bản thân đã ba mươi hai tuổi."
Ôn Hỏa vẫn có thể nhớ lại những gì cô đã nghĩ tối hôm qua, Thẩm Thành khiến cô không yên cả đêm. Một người đàn ông như vậy, phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không đề phòng.
Ôn Hỏa là người quá lý trí, lý trí cho phép cô nhìn nhận sự cám dỗ một cách bình tĩnh.
Trình Thố rất tôn trọng Ôn Hỏa, anh ấy sẽ không bao giờ can thiệp vào những gì cô muốn làm giữa bản thân và Thẩm Thành, cũng như anh ấy sẽ giữ bí mật cho mọi bệnh nhân về những câu chuyện họ kể cho anh ấy nghe vậy. Anh ấy có một loại năng lực khiến mọi người vô thức tin tưởng mình.
Cùng Ôn Hỏa tán gẫu một hồi, Trình Thố có điện thoại, anh ấy uống hết ly rượu, sau đó đi sang một bên nghe điện thoại, nhưng Ôn Hỏa vẫn nghe được nội dung cuộc gọi.
Ôn Hỏa cũng không phải cố ý muốn nghe, chỉ là bởi vì giọng nói quá lớn, hơn nữa đối phương cũng không nhận ra giọng nói của mình quá lớn, anh ta nói: "Bác sĩ Thành, buổi trưa ngày mai có thể hẹn gặp được không?"
Trình Thố đang suy nghĩ.
Ôn Hỏa choáng váng.
Trình Thố suy nghĩ khoảng bảy tám giây rồi mới nói: "Được, có thể đặt lịch hẹn trước."
Thấy anh ấy cúp điện thoại, Ôn Hỏa niềm nở hỏi: "Có phải bệnh nhân của anh không?"
"Ừm, là người mà lúc trước có nhắc tới với em rồi."
Ôn Hỏa nhớ rõ, chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, sau một hai phút, cô lại hỏi: "Anh ấy tên là Túc Hòa sao?"
Trình Thố ngẩng đầu lên.
*
Đường Quân Ân đã chuẩn bị cho Thẩm Hoài Ngọc hoạt động đánh giá đá, sau khi chuẩn bị xong thì gọi điện cho Thẩm Thành, hẹn anh cùng tới ăn cơm.
Thẩm Thành kết thúc cuộc họp lúc năm giờ, vừa đúng giờ hẹn.
Hai người gặp nhau, ăn ý gọi rượu vang đỏ trước.
Người phục vụ nhìn hai người, khẽ cười: "Phải nghe vị nào đây?"
Đường Quân Ân hất cằm về phía Thẩm Thành: "Nghe cậu ta đi."
Thẩm Thành nhắc nhở Đường Quân Ân: "Nên để cậu mời khách."
Sắc mặt Đường Quân Ân tối sầm, cũng lập tức thu lại quyển menu. Không có cách nào khác, nếu là anh ấy mời khách, sẽ không muốn để cho Thẩm Thành gọi món. Tên Thẩm Thành này rất biết cách tiêu tiền.
Sau khi gọi món, anh ấy nhìn về phía Thẩm Thành hiển nhiên đã được xoa dịu, nói: "Có chuyện gì tốt sao?"
Thẩm Thành không nói gì.
Đường Quân Ân nheo mắt: "Lại bắt được thóp của ai sao? Hay là lại gặp một người theo đuổi hết lòng hết dạ?"
Thẩm Thành không nói gì.
Đường Quân Ân nhớ tới chuyện xảy ra khi hai người còn học cấp ba: "Trước kia chúng ta từng ở chung ký túc xá, bởi vì khuôn mặt này của cậu, trong ký túc xá có sáu người, ngày nào cũng ăn sung uống sướng."
Trước kia, Thẩm Thành chính là dựa vào khuôn mặt này, mà nuôi sống cả ký túc bọn họ.
Đường Quân Ân nói xong còn than thở một tiếng: "Bây giờ ngày nào tớ cũng phải mời khách, đồ khốn nạn."
Thẩm Thành vẫn đắm chìm trong thế giới tù túng của mình, không để ý đến Đường Quân Ân.
Đường Quân Ân càng thêm tò mò: "Cậu sao vậy?"
"Hai ngày nữa sẽ tới liên hoan phim."
Đường Quân Ân biết: "Vậy thì sao? Bây giờ cậu đã tới nỗi tới tham gia liên hoan phim cũng phải lén vui vẻ như vậy sao?"
Thẩm Thành vẫn không nói gì.
Đường Quân Ân đoán: "Có liên quan tới Ôn Hỏa?"
Thẩm Thành có cử động nhỏ đảo mắt không rõ ràng, nhưng Đường Quân Ân, người có kỹ năng quan sát vững vàng, chắc chắn đã nhìn thấy: "Gần đây cô ấy hầu hạ cho cậu cảm thấy thoải mái?"
"Thô tục."
Đường Quân Ân kết hợp với liên hoan phim mà anh vừa nhắc tới, tiếp tục suy đoán: "Cậu định đưa cô ấy tới liên hoan phim?"
Thẩm Thành không ngạc nhiên khi Đường Quân Ân có thể đoán được như vậy, vốn dĩ anh ấy có bản lĩnh này. Cho dù không phải là quá mạnh mẽ, nhưng bọn họ đã biết nhau nhiều năm, ít nhiều anh ấy cũng biết một vài chuyện tác động đến cảm xúc của bạn mình.
Đường Quân Ân thấy anh không trả lời, liền khẳng định: "Cậu không sao chứ? Cậu nghĩ trên trang giải trí không có tin tức gì về mình sao? Tớ cũng chưa từng nghe nói tới chuyện đưa người thứ ba tham gia sự kiện chung."
Sự tập trung của Thẩm Thành không phải là Ôn Hỏa và liên hoan phim, mà là về sự ghen tuông của Ôn Hỏa khi anh đưa Hàn Bạch Lộ đến liên hoan phim.
Cảm xúc thể hiện ra bên ngoài của Thẩm Thành không phong phú, những người chưa từng tiếp xúc nhiều với anh đều không nhìn ra được sự khách thường, nhưng ở một số khía cạnh khác của anh thì Đường Quân Ân lại biết rất rõ. Anh ấy có thể nhìn ra được cảm xúc nhỏ bé trong anh: "Cậu định làm gì?"
Thẩm Thành nói: "Cậu có quen biết với người thiết kế chủ đề của liên hoan phim lần này không?"
Đường Quân Ân nhướng mày, đoán được một nửa: "Để làm gì vậy?"
"Để chuyển toàn bộ chủ đề của liên hoan phim sang khía cạnh học thuật hơn, mời một số nhân vật có thẩm quyền trong ngành, và một số người trẻ tuổi, chẳng hạn như các nhà nghiên cứu đã xuất bản các bài báo nghiên cứu có thẩm quyền."
Đường Quân Ân có thể làm được điều đó, nhưng: "Trong chuyện này tớ sẽ có được lợi ích gì"
"Tớ sẽ đưa cho cậu một bức thư cam kết trống, cậu có thể điền vào bất cứ điều gì cậu muốn, tớ đều sẽ đáp ứng."
Đường Quân Ân không nhịn được mà giơ ngón tay cái về phía Thẩm Thành: "Không hổ là cậu, quả nhiên rất cẩn thận, rất thích giả vờ ngây thơ."
Thẩm Thành khuấy bát súp nấm, cũng không phản bác lại.
Đường Quân Ân thực sự ngưỡng mộ cô gái nhỏ Ôn Hỏa này, đồng thời cũng cho rằng cô ấy thực sự đáng thương. Ở trong tâm khảm của Thần Thành, cho dù anh muốn bảo bọc, hay muốn giết, người bình thường nào cũng khó có thể chấp nhận được.