Chương 26
Hiệu suất làm việc của Đường Quân Ân rất cao, ngay cả trong lúc ăn cơm cũng đã sắp xếp thỏa đáng việc của Thẩm Thành. Điều này cũng minh chứng cho một vấn đề từ phía ngành phẫu thuật chuyên giải quyết các vấn đề phức tạp cho người khác, đối với người trong ngành mà nói, chỉ là một cuộc nói chuyện điện thoại mà thôi.
Anh ấy đặt điện thoại xuống, nói với Thẩm Thành: "Bữa cơm này cậu mời."
Thẩm Thành có thể mời khách: "Vậy cậu sẽ giúp tớ làm một chuyện."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng Đường Quân Ân xịu xuống: "Được rồi, tớ sẽ mời, không phải chỉ là mời khách thôi sao? Tớ mời, con mẹ nó để tớ mời!"
Tay Thẩm Thành đang nguấy bát súp đột nhiên dừng lại: "Cậu không hỏi xem là chuyện gì sao?"
Đường Quân Ân không muốn biết: "Từ nhỏ đến lớn, cậu đều sẽ không giao dịch những vụ mua bán thiệt cho mình, tớ không cần hỏi cũng biết cậu sẽ được lợi nhiều hơn."
Thẩm Thành cảm thấy được chính mình cũng không có hiểu rõ bản thân: "Tớ nói đạo lý."
“Đánh rắm."
Thẩm Thành không nói nữa, anh cũng lười phải nói đạo lý với Đường Quân Ân.
Đường Quân Ân nghĩ đến Ôn Hỏa: "Cậu cho Ôn Hỏa nhiều đặc quyền như vậy cũng là vì giảng đạo lý sao?"
Thẩm Thành nói: "Cô ấy ghen tuông như vậy, tại sao tớ phải cho cô ấy chút đặc quyền?"
Đường Quân Ân thật sự không muốn tự đâm vào tim anh, nhưng anh ấy không nhịn được: "Cậu không nhìn ra được sao? Cô ấy muốn đi theo cậu tới tham gia liên hoan phim là đang ngầm tuyên bố chủ quyền, cậu cảm thấy được cô ấy rất để ý tới cậu không?"
Thẩm Thành biết Ôn Hỏa được Hàn Bạch Lộ thuê, nhưng anh nghĩ rằng, Ôn Hỏa không muốn anh đưa Hàn Bạch Lộ đến liên hoan phim, là vì thật sự có tình cảm với mình.
Đôi khi Đường Quân Ân cho rằng Thẩm Thành rất mưu mô, nhưng cũng có đôi khi, anh ấy lại cảm thấy bạn mình rất ngốc. Chẳng lẽ đây là một phần thiết yếu trong cách cư xử với phụ nữ? Cảm giác như sau khi anh hùng gặp được mỹ nhân nhất định sẽ rất ngốc nghếch.
Thẩm Thành nói: "Tuyên thệ chủ quyền còn không phải đại biểu cho nguyện vọng của cô ấy sao?"
Đường Quân Ân phân tích cho anh: "Cậu phải thừa nhận, ngoại trừ tiền ra, trên người cậu cũng không có gì hấp dẫn được cô ấy.”
Thẩm Thành lạnh lùng nhìn anh ấy một cái.
Đường Quân Ân nói: "Cô ấy mới ngoài đôi mươi, dáng dấp cũng không tồi. Không khó để tìm được một người bằng tuổi. Tại sao cô ấy lại phải ở bên cậu chịu cảnh héo mòn? Còn không phải bởi vì cậu có tiền, có cả địa vị trong xã hội sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ít nhất thì tớ vẫn còn."
Đường Quân Ân bị thuyết phục: "Cậu có thể dập tắt ngọn lửa lập dị trong đầu mình một lúc, nghe tớ nói một chút."
Thẩm Thành nói: "Cô ấy không phải là người tốt, tớ cũng vậy, nhưng việc cô ấy ghen tuông không có gì mâu thuẫn cả."
Đường Quân Ân cũng không nhiều lời: "Cậu nói đúng, cô ấy đúng là yêu cậu, yêu cậu đến chết, cậu muốn dẫn Hàn Bạch Lộ tới liên hoan phim, cô ấy liền ghen, muốn điên rồi."
Thẩm Thành không có lý trí như vậy: "Bây giờ cô ấy còn chưa nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của mình, sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ nhìn thấy."
Đường Quân Ân bị những lời này của anh chọc cho bật cười: "Thầy Thẩm, tớ phải thu hồi lại những lời nói với cậu vừa rồi, không phải cậu giả vờ ngây thơ, mà thật sự rất ngây thơ."
Thẩm Thành đương nhiên biết Ôn Hỏa ân cần với anh đều là vì tiền của Hàn Bạch Lộ, nhưng phản ứng trong tiềm thức của Ôn Hỏa, nhất định anh sẽ không nhận nhầm. Nhất định là cô để ý, nhưng bản thân lại không muốn thừa nhận.
Đường Quân Ân vừa ăn vừa nghĩ về quá khứ của Thẩm Thành hồi lâu, rất khôn ngoan, trong lòng người nào có suy nghĩ khác anh đều biết.
Hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy? Do lớn tuổi?
Anh ấy vừa ăn vừa lắc đầu, vô thức nhớ về thời còn là bạn học với Thẩm Thành.
Khi đó Thẩm Thành là hotboy của trường, một nửa nữ sinh trong trường đều thích anh, anh kiêu ngạo, lại không để bất cứ người nào vào trong mắt, nhưng bởi vì anh kiêu ngạo, các cô gái đều giống như chuồn chuồn ướt mưa, xuất hiện thành sóng, biểu đạt tình yêu với anh.
Chẳng khác nào mặt nóng dán vào mông lạnh, nhưng bất kể cho dù mông có lạnh như thế nào, vẫn khiến người khác không khống chế được bản thân mình dán vào.
Nhìn Thẩm Thành hiện tại, anh vẫn là không thấy, không thấy.
Anh nhấp một ngụm rượu: "Nếu như gần đây không phải quay phim, lâu lâu lại cùng cậu ăn cơm một chút. Chỉ số IQ thất thường của cậu, sẽ ảnh hưởng quá nhiều đến khả năng phán đoán của tớ."
Vẻ mặt của Thẩm Thành không tồi, nếu như Ôn Hỏa không có cảm giác nhất định sẽ không phản ứng như vậy. Trên phương diện tình cảm cô thường hiểu ra rất muộn, cho nên không thể để bản thân tiếp tục hãm sâu, phải tỏ ra bình thường.
Nếu đã tham gia vào trò chơi này, anh sẽ chơi đến khi có kết quả, anh đã nói nhất định phải để Ôn Hỏa cầu xin anh yêu cô.
*
Trình Thố híp mắt: "Em biết Túc Hòa?"
Ôn Hỏa nhớ tới giọng nói của anh ấy, hồi còn nhỏ hút cần sa, bị viêm họng, sưng cổ họng, giọng nói như vậy rất dễ nhận biết, chỉ cần quen thuộc là có thể nghe được, huống chi giữa bọn họ còn một đoạn ký ức sâu xa nữa.
"Cũng xem là quen biết."
Trình Thố nghĩ tới Túc Hòa có làn da trắng nõn, đôi mắt giống như diệu thạch, hốc mắt lõm sâu thâm quầng, tất cả đều tiết lộ dòng máu lai của anh ấy: "Chuyện anh ta lai giữa nhiều dòng máu, em cũng biết?"
Ôn Hỏa gật đầu. Cô đã gặp anh ấy ở Canada.
Trình Thố bắt đầu tò mò: "Giữa hai người, từng có một đoạn tình cảm sao?"
Ôn Hỏa còn chưa kịp lên tiếng trả lời, thì đàn em của Trình Thố đã gọi điện tới, nói mình đang đợi ở trước cửa phòng làm việc.
Trình Thố chuẩn bị tan làm, một mình đứng dậy nhìn Ôn Hỏa, cảm thấy chính mình cứ như thế này đi ăn cơm, có chút không đủ nghĩa khí, cho nên khách sáo nói một câu: “Nếu không có thể đi cùng?”
Ôn Hỏa phải quay về trường, cô còn có nhiệm vụ phải hoàn thành.
Nếu là tình huống bình thường, Trình Thố nhất định sẽ không quan tâm đến Ôn Hỏa, nhưng có thể là bởi vì Ôn Hỏa còn chưa nói xong, anh ấy đột nhiên muốn đi cô đi cùng: "Cùng nhau đi thôi, anh sẽ hỏi một chút xem Túc Hòa có rảnh không, chúng ta cùng gặp mặt."
Ôn Hỏa nhíu mày.
Trình Thố còn nói: “Trùng hợp hai người cũng quen biết, nói không chừng hai người nói chuyện vài câu, giúp bệnh tình của anh ấy khá hơn thì sao?"
Ôn Hỏa không có gì để nói: "Đây là việc của anh, anh cũng không thể để cho em làm thay anh được."
"Anh còn làm cho em ít việc sao? Anh còn giúp em lừa anh họ của anh, em xem anh ấy như công cụ, em giúp anh nói chuyện với người bệnh không được sao?"
Nếu anh ấy đã nói như vậy, Ôn Hỏa cũng không thể tiếp tục phản đối.
Cứ như vậy, Ôn Hỏa đồng ý đi cùng với Trình Thố, đi cùng còn có bạn học và Túc Hòa.
Ôn Hỏa đã lâu không gặp Túc Hòa, khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt. Để bản thân không được để lộ sơ hở, cô đứng xa và cố gắng không đối mặt với anh ấy, nhưng chỉ trong nháy mắt anh ấy đã khóa chặt vị trí của cô.
Trình Thố nhìn Túc Hòa từ khi bước vào cửa vẫn chưa bao giờ rời khỏi người Ôn Hỏa, lông mày của anh ấy nhướng lên như đang xem một vở kịch.
Bạn học nữ bên cạnh là vận động viên hạng nhất quốc gia, cô ấy tập thể dục thể thao, sau khi giải nghệ thì là giáo viên dạy múa, về khí chất nếu cô ấy nói mình là thứ hai thì không ai dám xưng mình là thứ nhất.
Cô ấy vẫn giữ liên lạc với Trình Thố, không phải vì mối quan hệ mập mờ của họ, có khả năng phát triển các mối quan hệ khác, mà bởi vì cô ấy đã từng mời Trình Thố ăn bánh dứa trong một học kỳ để có được lịch học của Thẩm Thành.
Sau đó, giao dịch chuyển thành giao tình, hai người thành bạn tốt, nếu không có việc gì cũng sẽ gặp mặt nhau, nói một vài câu về tình hình hiện tại.
Đương nhiên, mục đích chính của cô ấy là hỏi thăm tình hình hiện tại của Thẩm Thành.
Suy cho cùng, đó là niềm vui của tuổi trẻ, nhất là khi không bao giờ có được thì cũng không dễ dàng quên được.
Nốt chu sa, ánh trăng sáng, những gì bản thân không có được đều sẽ cho là thứ tốt nhất, cho dù thời gian có thay đổi, mất đi bao nhiêu thời gian, những người không thể yêu sẽ được bao bọc trong nhiều lớp kính và được phong ấn trong sâu thẳm của trái tim họ.
Thẩm Thành đã kết hôn, nhưng anh sẽ luôn là chàng trai vén áo lên khi chơi trên sân bóng rổ, khiến cô ấy phải chảy máu mũi.
Trình Thố thực sự rất muốn xem một màn kịch này, muốn nhìn xem như thế nào, anh ấy rất muốn biết những người này, một khi cùng nhau ngồi vào một cái bàn tròn, với thân phận khác nhau, có thể sinh ra phản ứng hóa học như thế nào, nhưng anh ấy không ngờ rằng Thẩm Thành cùng Đường Quân Ân lại đang ngồi ngay ở phòng bên cạnh.
Con mẹ nó, Bắc Kinh thực sự quá nhỏ.
Trên thực tế, ở Bắc Kinh này, có được một chỗ gặp mặt có điều kiện tốt, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, khả năng gặp được nhau cũng rất cao.
Ăn được nửa bữa, mọi người dần trở nên quen thuộc bắt đầu tự do di chuyển trong phòng bao.
Ôn Hỏa uống hai ly rượu, muốn đi vệ sinh liền đứng dậy đi ra khỏi phòng. Sau khi cô đi được một lúc, Túc Hòa cũng đi ra.
Sở Thiêm, bạn học của Trình Thố nháy mắt với anh ấy: "Bệnh nhân của cậu từ khi bước vào cửa chưa từng rời mắt khỏi cô gái đó. Đây là tình yêu sét đánh sao?"
Trình Thố nhấp một ngụm rượu: "Hai người bọn họ có quen biết nhau."
Vậy thì tốt rồi. Sở Thiêm cũng không tiếp tục nói về bọn họ: "Một khoảng thời gian nữa Thẩm Thành sẽ tham gia liên hoan phim chứ?"
Trình Thố sao biết được chuyện này: "Tôi không có nghe nói anh ấy có đi hay không."
Học sinh của Sở Thiêm vừa nhận được lời mời tới tham dự liên hoan phim, hai ngày nay đang tham gia tập luyện, cô ấy muốn mượn ánh hào quang của học trò, có tư cách để vào hậu trường, nếu Thẩm Thành có tới tham gia, nhất định sẽ có cơ hội nhìn thấy anh bước đi trên thảm đỏ. Cô ấy rất muốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của anh khi bước đi trên thảm đỏ.
Nói cũng lạ, rõ ràng cô ấy không thể quên được tình cảm lúc còn trẻ vời Thẩm Thành, nhưng tới khi hai người đều đã trưởng thành, vẫn không thể cưỡng lại được dáng vẻ nắm được trong tay tất cả mọi thứ của anh.
Ôn Hỏa đi vệ sinh xong ra ngoài rửa tay, sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Đã lâu không gặp, Ôn Hỏa."
Ôn Hỏa không có phản ứng gì, sau khi rửa tay xong rồi lau khô, cô mới nói: "Đã lâu không gặp."
Túc Hòa dựa vào tường: “Em không tò mò vì sao anh lại đến Trung Quốc sao?"
Ôn Hỏa lau khô tay, xoay người lại nói: "Trung Quốc hòa bình, chính phủ tốt, người dân được an cư lạc nghiệp, có người nào không muốn đến Trung Quốc, em cũng không hề tò mò."
Túc Hòa mỉm cười: "Anh đến vì một người mà em cũng quen."
Ôn Hỏa qua loa hỏi: "Thật không?"
Túc Hòa di chuyển chân, nửa người được ánh sáng chiếu rọi. Mái tóc đen hơi xoăn dài đến vai càng thêm chút u sầu càng khiến cho anh ấy có thêm vài phần u ám. Làn da trắng sáng có phần giống với Thẩm Thành, nhưng anh ấy dịu dàng hơn Thẩm Thành. Dù sao cũng mới hơn hai mươi tuổi, rất có một chút cảm giác của mỹ nam.
Lần gặp mặt này, Ôn Hỏa cảm thấy anh ấy không giống như lúc trước, nhưng ý nghĩ về những người đẹp khác vẫn không hề thay đổi.
Một người đàn ông đẹp quá dễ gây ấn tượng với mọi người, đặc biệt là những người không nổi bật về mặt khác, thì vẻ đẹp này sẽ đặc biệt nổi bật.
Thẩm Thành có nhiều đặc điểm xuất chúng, trừ phi từ khoảng cách gần nhìn anh, Ôn Hỏa cũng sẽ không nhớ anh là người cũng có thể dựa vào gương mặt này để ăn cơm.
Túc Hòa đi đến trước mặt cô, mấy sợi tóc của anh ấy dính vào cô: "Anh sẽ ở Trung Quốc rất lâu, em có thể đến thăm anh thường xuyên được không?"
Ôn Hỏa hoàn hồn, cô chưa kịp suy nghĩ về việc Thẩm Thành xuất hiện trong đầu cô như thế nào, thì Thẩm Thành đã bước đến gần cô.
Túc Hòa lớn lên ở nước ngoài, cũng không để ý nhiều đến chuyện nam nữ không được quá gần gũi, nhìn thấy Ôn Hỏa không nói lời nào thì khẽ đánh vào mũi cô, giống như trước kia, sau đó anh ấy bị một sức mạnh từ phía sau ngăn lại.
Ôn Hỏa nhìn Thẩm Thành kéo Túc Hòa ra khỏi người cô, trong đầu lúc này đều là: Ông chú này đang theo dõi cô đấy à?
Túc Hòa quay đầu nhìn thấy vẻ mặt không vui của đối phương, nhíu mày: "Anh là ai?"
Thẩm Thành phớt lờ anh ấy, nắm lấy tay Ôn Hỏa rồi kéo cô ra ngoài.
Túc Hòa ngay lập tức nắm lấy bàn tay còn lại của cô.
Ôn Hỏa không ngờ có ngày cô lại bị hai người đàn ông tranh cướp trước cửa nhà vệ sinh, nói thật cảm xúc của cô lúc này không giống như trong những bộ phim truyền hình vẫn diễn, mà cô cảm thấy rất xấu hổ, còn có một chút mất mặt.
Hai người cùng giằng co, Trình Thố xuất hiện kịp thời, mời Thẩm Thành vào dùng bữa với mọi người, mới miễn cưỡng hóa giải được cục diện khó xử lúc này.
Đường Quân Ân sau khi nhận được tin nhắn cũng đến đây, nhìn thấy có nhiều người như vậy, cảm thấy có chút vui vẻ.
Trình Thố sắp xếp chỗ ngồi, cũng rất hiểu chuyện sắp xếp Ôn Hỏa ngồi bên cạnh Thẩm Thành, Túc Hòa không cần sắp xếp, trực tiếp ngồi vào chỗ còn lại bên cạnh Ôn Hỏa.
Đường Quân Ân cùng Trình Thố nhìn nhau, trao đổi ánh mắt hứng thú xem một vở kịch tình tay ba.
Là phụ nữ, Sở Thiêm là người nhạy cảm nhất, cũng có giác quan thứ sáu chính xác nhất, Thẩm Thành vừa bước vào cửa, cô ấy đã cảm thấy hô hấp dồn dập, không phải vì nhìn thấy người trong lòng của mình, mà cảm giác được anh vì người khác mà đến.
Túc Hòa rõ ràng không để Thẩm Thành vào trong lòng, ngồi xuống liền cùng Ôn Hỏa nói chuyện: "Những cách thức lúc trước không thể liên lạc được với em, em có muốn kết bạn WeChat với anh không? Gần đây anh cũng đã chuyển sang sử dụng nó, còn sử dụng rất giỏi.”
Nói xong, anh ấy liền đưa điện thoại cho Ôn Hỏa.
Ôn Hỏa nhận lấy, ngay khi cô chuẩn bị nhập ID WeChat của mình, Thẩm Thành liền kéo ghế của cô, kéo cả người cả ghế vào trong lòng.
Mọi người nhìn thấy như vậy, nhưng cũng không ai nói lời nào.
Đường Quân Ân thản nhiên nở nụ cười, vừa rồi còn luôn miệng thề thốt Ôn Hỏa ghen tuông, xem ra cũng không phải giống, còn thuần thục cho người khác ID WeChat của mình, xem ra cũng đã thêm không ít người.
Trái lại, Thẩm Thành thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng anh ấy cũng được xem là một người tương đối hiểu Thẩm Thành, rất dễ có thể nhìn ra được.
Trình Thố gắp một miếng thịt, muốn che đi khóe miệng muốn nhếch lên.
Sở Thiêm là người duy nhất nhìn thấy cảnh này không thể vui được.
Ôn Hỏa nói với Thẩm Thành: "Thầy Thẩm, anh làm như vậy có thích hợp không?"
Thẩm Thành hỏi ngược lại: "Em không làm nghiên cứu ở viện nghiên cứu, mà lại đi quan hệ hữu nghị, em cảm thấy như vậy có thích hợp với mình không?"
Ôn Hỏa giải thích: "Chỉ là tổ chức ăn uống. Từ "hữu nghị" này chỉ dùng ở những năm 80 thôi."
Ý của cô muốn nói anh đã già rồi, Thẩm Thành cũng không nói chuyện với cô, nhìn về phía Trình Thố: "Bản thân mình không có việc gì làm, cũng đừng kéo thêm người khác vào."
Trình Thố đột nhiên bị oan: "Không phải, anh họ, chỉ là ăn một bữa cơm."
Thẩm Thành không nghe: "Vậy cậu có biết người khác còn có việc phải làm không? Cô ấy lãng phí thời gian ở đây, không có thời gian nghiên cứu trau dồi thêm kiến thức, cô ấy lấy cái gì để báo cáo, lấy từ trí tưởng tượng của cô ấy ra sao?"
Trình Thố bị trách mắng không nói được lời nào.
Đường Quân Ân nhắc nhở Thẩm Thành: "Cậu không cần phải nhắc tới người khác, ở đây cũng chỉ có một mình Ôn Hỏa phải đăng báo cáo."
Thẩm Thành liếc sang.
Đường Quân Ân rất biết điều lập tức ngậm miệng lại.
Túc Hòa đã nhìn ra, Thẩm Thành có quen biết Ôn Hỏa, hơn nữa hẳn là quan hệ giữa hai người họ rất tốt. Anh ấy hỏi Ôn Hỏa: “Anh ấy là chú của em sao?"
Lời này vừa nói ra khiến bầu không khí nhất thời đóng băng.
Ôn Hỏa lặng lẽ liếc mắt nhìn Thẩm Thành một cái, thoạt nhìn trông anh rất bình thường, nhưng trông bình thường không có nghĩa là đang bình thường. Cô nói với Túc Hòa: "Anh ấy là thầy của em."
Túc Hòa hiểu ra, đưa tay về phía Thẩm Thành: "Chào thầy, tôi là bạn của Ôn Hỏa."
Ôn Hỏa nhắc nhở anh ta: “Không phải lúc nào gặp mặt cũng bắt tay.”
Túc Hòa gật đầu: "Thật sao?"
Ôn Hỏa nhân tiện nói cho anh ta nghe về phép xã giao của người Trung Quốc, vừa nói chuyện vừa kéo ghế gần về phía Túc Hòa.
Túc Hòa còn rất nghiêm túc lắng nghe, sau đó vì nóng mà vô thức cởi cúc áo, để lộ nửa ngực, cơ bắp cuồn cuộn lúc ẩn lúc hiện, lấy đi sự chú ý của những người phụ nữ có mặt.
Đường Quân Ân nói với cô gái bên cạnh: "Vẫn là trẻ tuổi tốt, cô xem cơ bụng này đi. Lúc tôi tầm tuổi anh ta cơ bụng cũng giống như vậy, bây giờ thêm mấy tuổi cũng không được như lúc đó nữa.”
Lúc này đối phương mới cảm nhận được dòng máu lai của Túc Hòa: "Anh ta quả nhiên là con lai, dáng vẻ trông rất đẹp."
Trình Thố nghe vậy, liếc nhìn Túc Hòa, anh ấy quả nhiên ưu việt hơn người. Lại liếc mắt nhìn Thẩm Thành một cái... Quên đi, không nên nhìn, nếu còn tiếp tục nhìn nữa nhất định sẽ phải bỏ lại mạng ở đây.
Thẩm Thành không thích Ôn Hỏa, nhưng tính chiếm hữu rất mạnh, hiện giờ ở đây không ai có thể so sánh được, Thẩm Thành như vậy, nhất định sẽ xé nát đối phương.
Ôn Hỏa nhìn phần cổ áo mở rộng của Túc Hòa, nhắc nhở: "Ở nơi công cộng cởi áo như vậy là không lịch sự."
Túc Hòa gật đầu, cài lại cúc áo.
Lúc này, nhân viên phục vụ tiến vào đưa súp, Thẩm Thành đột nhiên đứng dậy khiến nhân viên phục vụ không kịp trở tay, toàn bộ bát súp đổ lên ngực anh, chiếc áo sơ mi anh đang mặc lập tức dính sát vào người.
Trình Thố nhanh chóng đứng lên: "Sao lại như vậy?"
Nhân viên phục vụ lập tức xin lỗi, lấy giấy lau cho Thẩm Thành.
Thẩm Thành không muốn.
Trình Thố nhìn thấy ngực của Thẩm Thành lộ ra, cơ ngực, cơ bụng, từng đường nét rõ ràng, từng khối từng khối, hoàn toàn không giống với dáng người mà một người đàn ông 32 tuổi nên có, cứ như vậy mà bị mọi người có mặt nhìn thấy hết.
Đường Quân Ân khẽ chậc lưỡi, Thẩm Thành chết tiệt này quá hiếu thắng.
Ôn Hỏa nhìn cơ ngực của anh, trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh, tất cả đều là cảnh cô nằm trên ngực anh, cắn đầu vú, liếm rốn anh. Cô còn nói cơ ngực của anh cũng cứng rắn giống như dương vật của anh vậy, cô có chút thích...
Túc Hòa nhìn thấy áo của Thẩm Thành bị ướt, liền cởi áo khoác của mình, đưa qua: "Thầy mau mặc vào đi."
Vừa cởi ra, anh ta còn lại chiếc áo ba lỗ, bắp tay khiến không ít phụ nữ phải há hốc mồm kinh ngạc. Ở đây vừa có Thẩm Thành, còn có cả một chàng trai con lai rất đẹp trai, các cô đúng là rất may mắn.
Thẩm Thành nhịn không được nói: "Tự mình mặc đi."
Túc Hòa rất nhiệt tình: "Anh mặc đi, anh cũng lớn tuổi rồi, không thể để mình bị cảm lạnh được."
Đường Quân Ân không nhịn được mà cười thành tiếng.
Ôn Hỏa liếc nhìn sắc mặt của Thẩm Thành, cô cảm giác được tối nay nhất định sẽ không thoát, nếu như cứ để màn tranh đấu ngầm vô nghĩa này không kết thúc.
Thẩm Thành lúc này mới cởi cúc áo sơ mi, lồng ngực như tạc bị lộ ra ngoài. Nếu như 22 tuổi có dáng người như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, còn trẻ, tốc độ trao đổi chất nhanh, chỉ cần luyện tập là được. Một người đàn ông ba mươi hai tuổi có được một thân hình như vậy không dễ dàng, bản thân cần phải thường xuyên duy trì lượng vận động, chính như vậy mà cơ thể sẽ gia tăng thêm sự hấp dẫn.
Ôn Hỏa đi tới, cài lại cúc áo cho anh: "Thầy Thẩm, anh uống nhiều rồi."
Cô quay đầu lại nói với những người có mặt ở đây: "Tôi sẽ đưa thầy Thẩm về nhà."
Túc Hòa lo lắng: "Anh lái xe, để anh đưa hai người về?"
Ôn Hỏa kéo Thẩm Thành ra ngoài: "Không cần, đừng làm mọi người mất vui."
Vẻ mặt khách sáo, lịch sự của Túc Hòa kể từ sau khi nhìn thấy Ôn Hỏa cùng Thẩm Thành rời đi liền thay đổi thành một bộ mặt khác, giống như một tên ác ma trong một thời gian ngắn lập tức thu lại răng nanh, sắm một vai diễn mới phối hợp với cuộc sống của con người. Bây giờ trò chơi đã kết thúc, anh ấy cũng nên cởi bỏ lớp ngụy trang của mình được rồi.
Dáng vẻ này của anh ấy, chỉ có Trình Thố nhìn thấy được.
Sở Thiêm không muốn ở lại lâu nên nói với Trình Thố rồi về sớm.
Cô không tin Thẩm Thành sẽ ngoại tình, nhưng rõ ràng anh đang cạnh tranh điều gì đó, ngoại trừ Ôn Hỏa ra, cô ấy cũng không nghĩ ra được hành động vừa rồi của anh còn có thể vì ai.
Đường Quân Ân tham gia trò chơi của Trình Thố, buổi tối cũng không có việc gì, sẽ không rời đi. Anh ấy còn kịp trêu chọc Thẩm Thành: "Cũng giống như tên trộm gà Thẩm Thành, cô gái nhỏ Ôn Hỏa kia quả thực không phải là đối thủ của cậu ta."
Trình Thố liếc nhìn anh ấy: "Hai người ăn cơm cũng không thể tránh những nơi đông người ra được sao? Đây là ngày chó má gì vậy, còn gặp phải hai người."
Đường Quân Ân nhún vai: "Đây có thể là số phận."
"Khiếp! Chỉ nhìn anh là đã tức giận! Không bao giờ mang đến cho tôi được chuyện gì may mắn."
*
Ôn Hỏa đưa Thẩm Thành ra ngoài, lấy khăn giấy trong túi ra giúp anh lau chỗ bát súp vừa đổ lên trên ngực.
Thẩm Thành nắm lấy tay cô: "Em cố ý?"
Ôn Hỏa không phải: "Lúc trước khi còn ở nước ngoài em có quen biết với anh ấy, lần này tình cờ gặp lại, em cũng không nghĩ tới."
“Xa nhau giờ hội ngộ sao?"
Ôn Hỏa giải thích: "Hội ngộ sau một thời gian dài được dùng để miêu tả bạn bè và người thân. Anh ấy và em không phải là người thân cũng không phải là bạn bè."
Thẩm Thành gật đầu: "Ừm, không phải bạn bè còn nói nhiều như vậy. Từ trước đến giờ tôi cũng chưa từng thấy em nói nhiều như vậy, hơn nữa còn rất kiên nhẫn, vậy mà lúc em cãi lại tôi thì miệng lưỡi sắc bén, còn không kiên nhẫn được như thế."
"Thầy Thẩm, anh có thể đừng tìm lỗi nữa được không?"
"Họ Ôn, em mới thổ lộ với tôi còn chưa được hai ngày, hôm nay em đã nhanh chóng thay đổi như vậy có phải là quá nhanh rồi không."
Ôn Hỏa ném tờ giấy lên ngực anh: "Không phải em cũng chỉ nói với anh ấy có hai câu thôi sao? Hai người cùng tuổi, đương nhiên có nhiều chủ đề chung, hơn nữa anh ấy cũng đẹp trai, em nói hai câu thì sao? Em nói hai câu chính là có suy nghĩ khác với người ta?"
Thẩm Thành tức giận đến phát run: "Như vậy gọi là đẹp trai?"
Ôn Hỏa cảm thấy rất đẹp trai: "Không đẹp trai sao?"
Thẩm Thành thật sự rất muốn bóp chết cô: "Cùng tuổi? Có chủ đề chung để nói? Có phải em chê tôi bây giờ không có chủ đề chung để nói với em, chặn ở trước xe của tôi không cho tôi đi không phải là em sao? Mỗi ngày đều gọi thầy Thẩm, nói em không hiểu cái này cái kia, đều là giả vờ sao?"
Càng nói càng thái quá, Ôn Hỏa phản công từ góc độ khác: "Em vẫn luôn xem anh là thầy, ánh mắt luôn dán ở trên người anh, em không để ý sao? Em cũng chỉ nói hai câu với người mà mình quen biết, anh có cần phải chấp nhặt như vậy không? Thầy Thẩm có một không ai, anh có thể đừng làm lớn chuyện được không?"
Thẩm Thành nhìn cô: "Sao em không để ý?"
Ôn Hỏa kết luận, không muốn tiếp tục nói với anh nữa, quay đầu rời đi: "Anh tự mình trở về đi!"
Thẩm Thành nắm lấy cô nói: "Ôn Hỏa! Đừng giận dỗi với anh!"
Ôn Hỏa quay đầu lại đá vào bắp chân anh: "Bây giờ là ai giận dỗi?! Thầy Thẩm, nếu không phải vừa rồi em ngăn anh lại, có phải anh muốn cởi áo ra trước mặt nhiều người như vậy, cơ bụng, còn có cả cơ ngực nữa, anh muốn cho người khác xem sao?"
"Cho người khác xem thì làm sao?"
Ôn Hỏa trừng mắt nhìn anh: "Đồ của em sao có thể cho người khác xem!"
Thẩm Thành đột nhiên lại cảm thấy hài lòng, cơn tức tan biến mất một nửa: "Ai nói là của em?"
"Em đã từng liếm, từng ăn, từng cắn qua, thì phải là của em! Dù sao cũng là của em!"
Thẩm Thành bước hai bước đến gần cô, mũi chân chạm vào mũi chân cô: "Em còn muốn ăn?"
Ôn Hỏa ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Thành lại hỏi: "Có muốn không?"
Ôn Hỏa nhắm mắt lại nghĩ tới hình ảnh cô đang liếm Thẩm Thành, cô liếm từng li từng tí, vừa cắn vừa liếm, dấu răng màu đỏ tươi, trên làn da trắng nõn của anh thật gợi cảm! Những lời cô muốn nói lập tức nhảy ra khỏi đầu, trực tiếp bị thân thể chi phối: "Em muốn ..."