Manh đăng

Chương 30
Ôn Hỏa dậy sớm, muốn tới trường sớm để đem khối lượng công việc cả ngày giải quyết trong một buổi sáng để kịp cho buổi chiều gặp mặt Dương Dẫn Lâu. Thực ra cô không cần phải cẩn thận như vậy, nhưng thăm hỏi một cách hấp tấp như vậy, hơn nữa còn muốn nói về bệnh tình của người ta, tóm lại là không quá lịch sự.
Cô muốn mọi cấp bậc lễ nghĩa, bản thân làm được chu toàn nhất, ít nhất cũng không khiến cho người ta phản cảm.
Khi cô tỉnh dậy thì Thẩm Thành đã không còn ở đó, sau khi tắm xong anh đã xuất hiện trong nhà ăn, trên bàn là một nồi sukiyaki của Izu, cô hơi ngạc nhiên, cửa mở vào lúc này sao? Anh lấy nó từ đâu?
Thẩm Thành gọi cô: "Lại đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hỏa lập tức đi qua.
Bộ đồ ăn ở trên bàn, Thẩm Thành không phục vụ cô: "Tự mình ăn đi."
Ôn Hỏa ngồi xuống, muốn hỏi buổi sáng ăn lẩu Nhật có mệt quá không nên Thẩm Thành bưng nước bưởi vào. Cô không nói gì liền ngồi xuống ăn.
Lẩu Izu là một món lẩu Nhật Bản mà Ôn Hỏa cũng đã từng được nếm qua, tới bây giờ vẫn còn ấn tượng rất rõ, cô đi ăn món này cùng với Thu Minh Vận.
Lúc trước, số lần mà Ôn Hỏa và Thẩm Thành cùng ngồi ăn cơm có thể đến trên một bàn tay.
Khi làm tình với anh, cô sẽ nói những lời thô lỗ để tăng thêm hứng thú, nhắc tới bản thân thích ăn gì, rồi sau đó bỏ những thứ mà cô muốn ăn hình dung trên cơ thể trần trụi của Thẩm Thành, sau đó dùng miệng thưởng thức...

Gậy thịt của Thẩm Thành một lần cô nói ra những lời này lại phình to thêm một chút, ánh mắt của anh sẽ càng thể hiện rõ bản thân mất kiên nhẫn hơn. Nhưng làm xong liền coi như xong rồi, anh chưa bao giờ ăn một miếng, nhưng nó đã cung cấp cho anh rất nhiều ý tưởng.
Một lần anh gọi món Phật nhảy tường, đợi nó nguội liền đổ lên người Ôn Hỏa, thuận tiện thưởng thức luôn bữa trưa trên làn da non mịn của Ôn Hỏa.
Ôn Hỏa nghĩ về chuyện lúc trước, thầm nghĩ Thẩm Thành thật sự quá đáng, mỗi lần anh đều nghĩ ra được rất nhiều phương pháp khác nhau, cũng không thể đếm được. Có phải lần sau sẽ tưới nước vào chỗ đó của cô không? Sau đó vừa mút vừa uống nước ở đó?
Nghĩ đến rất có thể anh sẽ làm như thế này, Ôn Hỏa có chút không vui, tính khí cũng nổi lên, khóe miệng giật giật.
Thẩm Thành thấy cô ăn không ngon miệng, liền hỏi cô: "Không phải là món em muốn ăn sao?"
Ôn Hỏa ngẩng đầu, bởi vì trong đầu còn đang suy nghĩ, tâm tình vẫn còn đang giận Thẩm Thành, ngữ điệu không tốt: "Em nói khi nào?"
"Trong văn phòng của tôi."
Ôn Hỏa đang định nói cô tới văn phòng của anh khi nào, thì trước mắt cô chợt lóe lên một hình ảnh, đó là khi cô ở phòng làm việc của Thẩm Thành, dưới bàn làm việc của anh, dùng miệng làm cho anh. Lúc đó anh và thư ký đang bàn công việc, phía dưới bàn của anh cũng không có tấm chắn, cũng không biết có bị nhìn thấy không.
Thẩm Thành nhìn vẻ mặt của cô: "Nhớ không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hỏa cũng đã nhớ ra rồi, lúc ấy sau khi làm xong cô nói mình đói bụng, muốn ăn lẩu, Thẩm Thành lại làm như không nghe thấy, đuổi cô đi.
Thẩm Thành rót cho cô một ly nước bưởi: "Uống đi, một lát nữa tôi sẽ để người đưa em về trường."

Ôn Hỏa cầm ly nước lên, liếc nhìn thịt bưởi trong chén, sau đó nhìn Thẩm Thành.
Anh luôn dậy sớm, cũng tự sửa soạn cho bản thân thật hoàn hảo. Bình thường, anh mặc nhiều nhất chính là những bộ vest màu tối, áo sơ mi anh cũng có rất nhiều. Hôm nay anh lại mặc một bộ đồ màu trắng, ừm, nếu đúng ra mà nói thì phải là một đồ vest màu trắng có hoa văn màu xanh lam.
Sau khi anh mặc xong quần áo, cơ bắp cũng không lộ rõ. Trước kia Ôn Hỏa nhìn thấy mấy giáo viên dạy thể hình mặc vest đều giống như khỉ đột, thật sự trông không đẹp, nhưng Thẩm Thành thì không giống như vậy, sau khi anh mặc quần áo trông có vẻ gầy. Hơn nữa tay anh rất đẹp, cổ tay áo dùng khuy măng sét, cô sẽ nín thở một lúc khi nhìn xuống cánh tay anh, không có cách nào khác, đôi tay này của anh khiến cho người ta không muốn ngắm nhìn cũng không được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô lập tức rơi xuống tay Thẩm Thành, gần đây cô càng ngày càng có thể hiểu được Thu Minh Vận.
Trước kia cô thật sự không biết Thẩm Thành có cái gì tốt, tuổi tác đã lớn như vậy, còn kết hôn rồi, mặc dù là người có tiền, nhưng có tiền thì sao... Hóa ra cô đúng là có phúc mà không biết hưởng. Giống như Thẩm Thành, bỏ hết tất cả những thứ ngoài này, chỉ dựa vào khuôn mặt cùng cơ thể, đặt anh giữa một nhóm phụ nữ, tuyệt đối là vô cùng nổi bật, sẽ giống như một vị vua.
Thẩm Thành thấy cô mất tập trung, đi tới véo mặt cô.
Ôn Hỏa tỉnh lại, nhíu mày: "Làm gì vậy?"
"Em lại nhìn như vậy, một lát nữa nhất định sẽ không tới được trường."
Ôn Hỏa còn có việc gì, cô nhất định phải quay về trường, lập tức thu liễm lại một chút: "Không nhìn, không nhìn nữa, không phải chỉ là đàn ông thôi sao, trong trường còn rất nhiều."
Thẩm Thành thờ ơ.
Ôn Hỏa tò mò: "Em nói những lời này, anh không ghen sao?"

"Nếu như em để ý tới mấy nam sinh trong trường, vậy thì lúc em tới tìm tôi, đã không còn là xử nữ nữa."
"Em cũng không phải loại người chỉ để ý tới tình dục, không được phép chỉ yêu đương thôi sao?"
"Nếu như em là loại người như vậy, cũng sẽ không mặt dày mày dạn tới quyến rũ tôi."
"Ai mặt dày mày dạn quyến rũ anh, thầy Thẩm, đừng dát vàng lên mặt mình, được không? Sao anh lại có thể tự tin với vẻ ngoài của mình như vậy? Hơn nữa nếu như anh không để ý tới em, em cũng không thể làm được."
Thẩm Thành thật sự rất muốn nhổ cái răng nanh nhỏ của cô xuống, khiến cho cô cả ngày làm nũng anh: "Em có tới trường nữa hay không?"
Ôn Hỏa lập tức nói: "Đi, đi, đi!"
*
Buổi trưa, Thẩm Thành mới kết thúc công việc, liền nhận được điện thoại của Kim Ca, Kim Ca nói có chuyện tìm anh, Thẩm Thành liền lại xe tới nhà sách đón bà sau đó cả hai cùng đi ăn cơm.
Sau khi gọi món, Kim Ca hỏi thẳng Thẩm Thành: "Có phải là Y Y vẫn không được đăng ký khai sinh tên ba đúng không?"
Thẩm Thành không phản ứng, cũng không lên tiếng.
Kim Ca cũng hiểu con trai: "Con không đăng ký kết hôn với Hàn Bạch Lộ, con có thể nói dối với người khác, nhưng sao con lại giấu giếm gia đình?"
Quả thật, sau khi đăng ký xong Thẩm Thành liền hủy bỏ, anh cũng chưa kết hôn, nhưng tất cả mọi người đều không biết điều đó, tất nhiên, bao gồm cả Hàn Bạch Lộ.
Anh đã dùng quyền lợi của mình hối lộ nhân viên làm việc ở cục dân chính giữ mồm giữ miệng, sau đó tổ chức một đám cưới lớn để thông báo với mọi người, ngoại trừ có thể tự do chà đạp Hàn Bạch Lộ, anh cũng muốn giảm bớt phiền phức cho bản thân mình.
Có quá nhiều phụ nữ muốn tiếp cận anh, bản thân cũng khó lòng phòng bị, những người phụ nữ này đều là những người sành sỏi trong xã hội, bọ họ là người thông minh, thủ đoạn cũng quá mức cao siêu, đương nhiên anh có thể ứng phó nhưng bản thân không muốn, anh cảm thấy đối phó với phụ nữ là chuyện rất phiền phức.

Vậy thì hôn nhân là một cách thuận lợi và hiệu quả để tránh những rắc rối này, tuy rằng còn có những người không để ý tới những chuyện này, nhưng quả thật cũng đã ít hơn.
Những người phụ nữ thông minh sẽ không khiến bản thân mình mang tiếng phá hoại gia đình của người khác, còn lại những người xuất sắc bình thường, Thẩm Thành không cần để ý đến họ, cho dù họ có cố gắng xuất hiện trước mặt anh cũng sẽ không có cơ hội để nói chuyện với anh.
Anh trả lời câu hỏi của Kim Ca: “Con nghĩ đây là chuyện riêng của bản thân mình, con có thể tự mình đưa ra quyết định.”
"Nhưng con trai à, con còn có mẹ, con tự mình quyết định mọi việc, vậy thì mẹ còn có ích lợi gì? Bây giờ mẹ ngay cả thân phận một người lắng nghe cũng không còn xứng nữa sao?” Kim Ca có chút đau lòng.
Vẻ mặt Thẩm Thành có chút thay đổi: "Không phải như thế, mẹ."
Kim Ca nhớ lại lúc trước: "Mẹ biết mẹ và ba con đã đưa ra quyết định sai lầm, điều này ảnh hưởng đến tính cách của con, nhưng ba mẹ cũng là lần đầu tiên làm ba mẹ, lần đầu tiên phải đối mặt với tình huống như vậy. Ba mẹ cũng chỉ xuất phát từ việc muốn bảo vệ cho con, không thể không làm như vậy, sau đó con cứ thế biến mất nhiều năm, hoàn toàn bặt vô âm tín."
Thẩm Thành tới Canada mấy năm không phải chỉ vì chuyện năm đó, mà còn vì muốn tìm lại con người thật của mình, nhưng không ngờ rằng, chính mình còn chưa tìm ra được, kích thích cứ lần lượt nối gót tới.
Kim Ca nói: "Sau khi con trở về, chúng ta đều nghĩ con đã biết suy nghĩ cẩn thận, kết quả ngay cả một lời nói thật của con cũng không thể nhận được sao?"
Thẩm Thành không hề oán hận ba mẹ, họ rất yêu thương, muốn cho anh tất cả mọi thứ, anh thực sự được sống trong một gia đình rất hạnh phúc, chỉ là trong quá trình hình thành nên tính cách của một con người, gia đình chỉ là một phần trong đó.
Hắn cảm thấy tính toán như vậy không có gì không tốt, có thể bảo vệ chính mình cùng người mình muốn bảo vệ, là đàn ông, có thể làm được hai điểm này, vậy là đủ rồi.
Vì vậy, trong quan niệm của anh, có nhiều chuyện không cần thiết phải để cho quá nhiều người biết, bởi vì như vậy cũng chỉ phí công vô ích, mà những chuyện như vậy anh nhất định sẽ không làm.
Bữa cơm này Kim Ca thật sự không ăn được nữa, bà cũng không trách những việc con trai làm, mà chỉ cảm thấy đau khổ vì bản thân mình bị lừa dối: "Con có thể nói cho mẹ biết, ở Canada, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Thẩm Thành không muốn nhớ lại, bởi vì anh không muốn dùng hai từ ghê tởm để hình dung về khoảng thời gian mà mình đã trải qua kia, hoặc là hối hận: "Mẹ, mẹ chưa bao giờ ép buộc con."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận