Manh đăng

 
Chương 35
 
Editor: La Vie Est Belle
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thành đẩy Ôn Hỏa lên sô pha, xé chiếc váy cô quý nhất, để cô chỉ còn mặc mỗi đồ lót, nằm nghiêng ở nơi đó. Dáng vẻ không buồn không vui giống như một bức tranh dưới ngòi bút của người hoạ sĩ trường phái hiện đại, không có cảm xúc, chỉ có dáng người và dáng điệu xinh đẹp.
 
Tim Ôn Hỏa như tro tàn.
 
Khi Thẩm Thành nhắc tới vấn đề giấc ngủ, cô liền biết Dương Dẫn Lâu đã bán cô rồi. Không sao hết, cô lừa Dương Dẫn Lâu, ông ấy thấy không có cách rút ngắn khoảng cách với Thẩm Thành nên lợi dụng cô để làm quen với Thẩm Thành. Người thông minh sẽ làm vậy, đổi lại là cô thì cũng sẽ như vậy.
 
Cô cho phép.
 
Có điều, việc cô có còn tư cách nói chuyện với Thẩm Thành hay không dường như không phải chuyện có được cho phép hay không nữa rồi.
 
Thẩm Thành bị Ôn Hỏa lừa, cô còn bí mật, sao cô có thể có nhiều bí mật như thế chứ? Chẳng lẽ ngủ với anh phải có một trăm điều tốt thì cô mới nguyện ý sao?
 
Cô cứ luôn miệng nói thích anh nên mới câu dẫn anh, nếu thế thì lấy tiền Hàn Bạch Lộ, tính kế anh, sau đó lợi dụng anh để ngủ cũng là tiện tay sao?
 
Anh càng nhìn cô thì càng giận, kéo cô một phen, đỡ cổ cô, kề sát mặt vào gần: “Rốt cuộc có lời nào của em là sự thật không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Hỏa không nói lời nào.
 
Dáng vẻ chết cũng kệ này của cô thật khiến người ta chán ghét! Thẩm Thành đè cô lên trước cửa sổ sát đất, nắm tay cô, dùng sức kéo một cái, khiến cơ thể cô quay vòng, để cô dựa lên thuỷ tinh, lộ ra một nửa bầu ngực bị đè thành màu trắng xanh.
 
Anh cởi thắt lưng, kéo quần lót Ôn Hỏa xuống, cắm dương vật vào. Cô không ướt, anh cũng khô, thật lớn, anh đau, anh biết cô sẽ rất đau. Anh cũng đau lòng, thế nhưng người ngủ cùng từ lâu, người mà anh nguyện ý cưng chiều lại chọc ghẹo anh như vậy thì ác ý cũng lớn hơn đau lòng.
 
Anh khó khăn rút cắm, giống như có một nắm cát sỏi đang ở trong huyệt mềm của cô, anh chuyển động một chút, bọn họ càng đau thêm một chút.
 
Cô cũng không rên rỉ, không đá anh ra, không xin tha, cô không hề giống trước kia, không gọi anh là thầy Thẩm, bày tỏ cảm giác của cô với anh. Không một chút cợt nhả, không có uất ức, cô thật sự đã biến thành một món đồ chơi người lớn.
 
Thẩm Thành đột nhiên muốn rút ra nhưng nghĩ đến việc có lẽ cô còn có bí mật khác mà anh không biết, anh liền tiếp tục di chuyển.
 
Hông anh rất khoẻ, thúc vào trong Ôn Hỏa, không cho cô có cơ hội nghỉ ngơi. Cơ thể mỏng manh của cô bị anh hành hạ, vỗ lên cửa kính theo tiết tấu, phát ra âm thanh nghe thôi đã thấy đau.
 
Thẩm Thành làm cô, vén tóc cô lên, hôn lấy cổ, hôn cắn, cắn nổi dấu răng, còn muốn cắn chảy máu nữa kìa, anh muốn cô chết đi.
 
Anh chưa bao hận một người phụ nữ nào đến như vậy, anh đã chịu đựng việc cô giao dịch với Hàn Bạch Lộ, vì sao, cô dựa vào cái gì, sao cô có thể gạt anh, lừa anh chứ?
 
Anh cho rằng cô yêu tiền nhưng cũng yêu anh, kết quả lại nói anh là không. Nếu nói vì tiền mà có thể làm người thứ ba thì quá xem thường bản thân rồi, không đáng, cô còn có nguyên nhân khác nữa, cô mất ngủ, cô mất ngủ rất nghiêm trọng, anh có thể giúp cô ngủ, có thể trị chứng mất ngủ của cô.
 
Cô chỉ thích tiền, chỉ muốn ngủ, cô hoàn toàn không thích anh, sợ rằng chẳng có một chút nào.
 
Anh nghĩ đến đây, cắn rách cổ cô, hút máu cô, dưới thân càng cắm vào sâu hơn: “Đau không? Tôi làm em như vậy, có đau không?”
 
Ôn Hỏa đau nhưng cô có thể chịu đựng.
 
Thẩm Thành lật người cô qua, nâng một chân cô lên, cắm vào, tiếp tục làm.
 
Anh muốn trói chặt tay cô, anh muốn treo cô lên, lột sạch quần áo, chụp vô số bức ảnh trần trụi của cô, quay vô số cảnh dâm dịch giàn giụa của cô. Anh muốn gửi cô xem lúc mình làm, để cô nhìn anh tiến vào trong, từ phía sau, phía trước, mặt trên, phía dưới…
 
Anh muốn cắm chết cô, khiến cô không còn chút tâm trí nào, chỉ nhớ được món đồ của Thẩm Thành mà thôi.
 
Anh làm cô chảy máu, cuối cùng mới ngừng lại.
 
Ôn Hỏa đau đến run rẩy từng đợt, sắc mặt trắng bệch, môi cũng tím lên.
 
Thẩm Thành là một người rất chu đáo trên giường, tuy có vài lúc thô lỗ nhưng cũng chưa từng khiến Ôn Hỏa đau như vậy, tơ máu cũng bị dương vật của anh kéo ra. Anh thật sự rất phẫn nộ, nếu cô buồn ngủ thì nói với anh, sao cô lại không nói gì? Cô cứ phải lừa anh.
 
Trước khi liên hoan phim bắt đầu cô đã nói lời chấm dứt với Hàn Bạch Lộ, nói cô phải đi, mà anh lại khiến cô chán ghét như vậy, tiền cô cũng không cần, ngủ cũng không ngủ, chỉ muốn rời khỏi anh.
 
Anh ôm cô vào trong phòng tắm, đặt cô lên cửa sổ, điều chỉnh nhiệt độ nước, thả tay xuống, sau đó xoay người cởi áo ngực cô, xả nước cho cô tắm. Đến bên dưới, anh giúp cô rửa máu, sợ nước sẽ kích thích cô nên hơi ngồi xổm xuống, tay cầm hai bên đùi, vùi đầu vào, ngậm lấy, mút mát, đầu lưỡi đưa vào bên trong, liếm huyệt thịt của cô, liếm sạch tơ máu. Anh còn muốn hỏi cô: “Đau không? Tôi có làm em đau không?”
 
Ôn Hỏa bắt đầu nặng lòng, thật khó chấp nhận, đôi mắt mở to, môi run rẩy, không biết vì sao, cô không sợ đau nhưng Thẩm Thành vừa hỏi, cô lập tức thấy đau.
 
Thẩm Thành muốn cô nói chuyện: “Nhưng mà Ôn Hỏa, em lừa tôi. Chơi vui không? Gạt tôi có vui không?”
 
Ôn Hỏa cắn lên cánh môi dưới, cô chậm rãi siết chặt chân, lời nói đã không theo ý muốn, cô cũng không biết vì sao lại khàn như thế: “Thầy Thẩm…”
 
Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn cô, số lượng tóc của anh khiến người khác ngưỡng mộ, mép tóc cũng hoàn hảo, hai bên tóc mai đẫm mồ hôi, mồ hôi dính khắp mặt, mắt của anh.
 
Ôn Hỏa duỗi tay vuốt ve anh, sờ đến cánh tay, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta chỉ đến đây thôi, được không?”
 
Cô vẫn phải đi, cô muốn đi.
 
Đôi mắt Thẩm Thành trở nên khủng bố, anh bế cô lên, nâng tay, buông ra, Ôn Hỏa ngã khỏi tay anh, rơi xuống bồn tắm, ‘ầm’ một tiếng, nước bắn đầy đất, bắn ướt quần áo Thẩm Thành, lớp vải dán lên da thịt anh.
 
Bản năng sinh tồn của Ôn Hỏa khiến cô nhanh chóng xoay người, mặt cúi xuống, đôi tay giữ chặt thành bồn tắm, há miệng thở dốc, ngực phập phồng.
 
Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thành khiến người ta sợ hãi, khi nhìn về phía cô lại biến thành phẫn nộ và thù hận, chút đau lòng đã biến mất không thấy đâu sau khi cô không biết áy náy, chỉ muốn rời khỏi anh.
 
Anh cởi quần, rảo bước đến bồn tắm, bắt đầu xâm chiếm đợt thứ hai. Lúc này càng hung mãnh, càng kéo dài, cũng khiến cô đau hơn.
 
Anh bóp cánh tay, eo của cô, đánh mông cô, nắm chặt tóc cô, bóp mặt cô. Anh cắn, phơi bày cơ thể cô ra cửa sổ sát đất, để cả thành phố Bắc Kinh không bao giờ ngủ thấy anh đang cắm vào cô, anh muốn cắm chết cô ngay chỗ này.
 

 
Đêm nay, Thẩm Thành để lại rất nhiều dấu vết trên người Ôn Hỏa, anh không dùng bất kì món đồ gì, Ôn Hỏa cũng thương tích đầy mình.
 
Ôn Hỏa không cảm giác được sự sung sướng khi làm tình, cô vẫn lên đỉnh, thân thể vẫn căng chặt, co rút nhưng cô cũng không hề sướng, cô không muốn ôm Thẩm Thành, hôn anh, liếm anh, cô không cảm nhận được sự ngon lành của anh.
 
Cơn mây mưa trôi qua, Thẩm Thành rút ra, cô nằm trên miếng lót phòng tắm, nhìn cây đèn trần quý giá, cô nhìn kỹ lại mình, vẫn quyết định rời đi.
 
Làm rất nhiều chuyện đồi bại, mất cả người lẫn của, Thẩm Thành sẽ không tin tưởng cô, cô có làm nũng hay tùy hứng cũng không còn tác dụng gì. Cô quá thiếu đạo đức, cô đã chơi anh như vậy rồi, anh đã thật sự tức điên.
 
Cô không có tư cách giận Thẩm Thành, anh có mang theo Hàn Bạch Lộ hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới cô, lý trí bảo mình không đúng nhưng cảm xúc lại rất uất ức. Cả cơ thể cô đều dối trá, làm gì có tư cách tủi thân.
 
Vốn dĩ cũng đã tính rời đi rồi, Thẩm Thành cũng đã biết bí mật của cô, sau đêm nay, bọn họ sẽ giống cánh cổng của khu chung cư, đóng chặt cuộc sống của mình, như vậy thì tốt biết bao. Đừng gặp lại rồi dính dáng gì tới nhau nữa.
 
Sau khi cô đã nghĩ thông suốt, chịu đựng cơn đau lan ra khắp người, yên lặng mặc quần áo.
 
Khi đi chân trần đến phòng khách lấy váy, Thẩm Thành đang hút thuốc cũng nhìn cô một cái.
 
Cô không nói gì, cầm váy đi.
 
Thẩm Thành dí thuốc lên tàn thuốc, bước nhanh qua kéo cổ tay cô, giơ lên: “Không cho em đi!”
 
Ôn Hỏa ngẩng đầu nhìn anh, sự mỏi mệt và chết tâm hiện hữu lên mặt, trong mắt cô: “Thầy Thẩm, em không tìm được lý do để ở lại nữa, thầy cũng không tìm được. Em không muốn nghĩ, sau này em cũng sẽ không đến nữa.”
 
Cô lại nói những lời đó.
 
Thẩm Thành quyết không cho phép cô đi như vậy, anh giữ mặt cô: “Chẳng phải em muốn ngủ sao? Tôi ngủ với em, ngày nào cũng làm em ngủ không dậy nổi, chưa được sao? Em sẽ không mất ngủ nữa.”
 
Ôn Hỏa bị bóp đau cả mặt, nói không nên lời.
 
Thẩm Thành như nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, em còn có tiền nữa, em cứ ký hợp đồng.”
 
Ôn Hỏa ngẩn ra.
 
Trong giọng Thẩm Thành tràn đầy châm chọc: “Hàn Bạch Lộ không cho em tiền thì tôi cho em!”
 
Mắt Ôn Hỏa chậm rãi trợn to, to nhất trong những lần cô kẹt trong trạng thái mệt mỏi.
 
Thẩm Thành biết cô giao dịch với Hàn Bạch Lộ! Việc cô tiếp cận anh vì tiền, anh biết hết rồi!
 
Cô như gặp quỷ, hồn bị dọa bay, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn anh.
 
Người đàn ông đáng sợ này, còn chuyện gì mà anh không biết không?
 
Thẩm Thành rất hài lòng với vẻ mặt này của cô, anh muốn cô biết, mấy trò vặt mà cô chơi, anh biết hết.
 
Ôn Hỏa thoát khỏi tay anh, không cố kỵ nữa mà rống lên: “Anh hỏi tôi thích không sao? Anh không chơi đùa sao? Anh biết rõ vì sao tôi tiếp cận anh, anh cũng muốn tôi mà. Anh để tôi chơi những trò kia với anh, anh lợi dụng tôi không thể từ chối anh, anh muốn làm nhục tôi mà!”
 
Cô nói, mặt căng đến đỏ bừng, áp lực mấy ngày nay phập phồng lên xuống trong lòng cả đêm, mọi thứ đã bị cô nghiền nát thành nước, chảy xuôi theo giọng nói, để cô phát tiết hết ra: “Thẩm Thành! Hai chúng ta ai ti tiện hơn?!”
 
Thẩm Thành thấy cơ thể cô run rẩy, rõ ràng anh cũng rất tức giận nhưng vẫn đưa tay ra đỡ cô theo bản năng.
 
Ôn Hỏa hất tay anh ra: “Nếu giữa chúng ta không xảy ra những chuyện này, tôi còn dựa theo kịch bản của Hàn Bạch Lộ mà câu dẫn anh, anh biết tôi trao đổi với cô ta, chắc chắn anh sẽ không để âm mưu của Hàn Bạch Lộ thành hiện thực, tôi cũng chẳng kiếm được một đồng nào, còn ngủ một năm không công với anh, bị anh nhục nhã không công một năm!”
 
Sao anh có thể như vậy chứ?
 
Ôn Hỏa rất khó chịu, cảm thấy ruột gan đang nhói lên từng hồi: “Anh hỏi tôi có thích anh hay không, anh dựa vào cái gì mà hỏi như vậy! Anh xứng sao?”
 
Ôn Hỏa ôm ngực, chỉ vào anh: “Từ giờ trở đi! Ôn Hỏa tôi không muốn dính líu chút nào đến anh cả! Tôi ghê tởm! Tôi ghê tởm! Tôi rất chán ghét anh! Tôi ước gì anh chết đi!”
 
Cô gào khàn giọng, chạy ra khỏi cửa nhà Thẩm Thành, không mang giày, váy cũng chật vật mặc vào trong lúc đợi thang máy, cô không nhấc tay lên nổi, ngay cả một chiếc váy mà cô cũng mặc không nổi, cô thật vô dụng quá.
 
Cô mất mát, thất vọng, mất ý chí, giống như mất hết toàn bộ thế giới.
 
Cô khóc rống, nước mắt kìm nén cả ngày đã tuôn trào.
 
Cô là người xấu, cô bình tĩnh nhận hết cơn phẫn nộ của Thẩm Thành nhưng anh biết rõ rồi, cô còn có nguyên nhân khác là giao dịch với Hàn Bạch Lộ, anh lại làm như không biết, cứ dang tay đón cô sà vào ngực, mà kế hoạch của cô và Hàn Bạch Lộ cũng mãi mãi không thành công…
 
Sao anh có thể như vậy chứ?
 
Anh đã biết thì cứ từ chối đi, nói rõ ràng đi, sao anh có thể làm vậy chứ? Anh nói cô chơi anh, mà anh không như vậy chắc?
 
Ôn Hỏa sợ hãi, cô không muốn dính líu chút nào tới Thẩm Thành nữa, cô sợ, anh thật đáng sợ, anh lặng lẽ nắm thế chủ động, sao anh có thể đáng sợ như vậy chứ?
 
Nước mắt cô rơi như mưa, chiếc váy bị Thẩm Thành xé rách đón lấy từng giọt nước mắt tanh mặn, nó thật thảm mà, thảm giống như cô vậy.
 
Thẩm Thành sẽ không để Ôn Hỏa đi, ngoài việc cảm xúc bây giờ của cô đang không ổn định thì anh được Đường Quân Ân nhắn tin, bên ngoài toàn là phóng viên. Ôn Hỏa ra ngoài nhất định sẽ bị chặn lại hỏi chuyện, anh phải ra ngoài xử lý.
 
Ôn Hỏa chạy trốn nhanh, đã bước xuống thang máy, đến sảnh chính.
 
Thẩm Thành theo sát sau đó, trước khi Ôn Hỏa bị phóng viên phát hiện, kéo lấy cánh tay cô.
 
Ôn Hỏa hất ra, cô thấy phóng viên rồi, cô tình nguyện bị phóng viên chặn lại cũng không muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Thành.
 
Thẩm Thành muốn nổi lửa, Đường Quân Ân kịp thời xuất hiện, đón lấy Ôn Hoả từ trong tay Thẩm Thành, nói với anh: “Cậu đi ứng phó với phóng viên trước đi, giao cô ấy cho tôi.”
 
Thẩm Thành không muốn.
 
Đường Quân Ân giơ tay lên: “Tôi bảo đảm, tôi sẽ trông chừng giúp cậu.”
 
Thẩm Thành nhìn phóng viên chen chúc, bảo an đã không ngăn cản được, không còn cách nào khác, anh đành phải đồng ý.
 
Đường Quân Ân hoàn toàn không quan tâm Ôn Hỏa đang liều chết phản kháng, mạnh mẽ kéo cô xuống bãi đỗ xe.
 
Thẩm Thành ở lại.
 
Nói thật, những phóng viên chen chúc ồ ạt này lại không khiến anh sợ hãi bằng câu nói Ôn Hỏa gào đến khàn giọng trước khi đi.
 
Cô không muốn có bất cứ dính líu nào tới anh nữa.
 
Cô ước gì anh chết đi.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui