Manh đăng

 
Chương 37
 
Editor: La Vie Est Belle
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thành không giải quyết êm xuôi bên phóng viên, anh gọi thẳng bảo vệ tới, còn gọi điện thoại cho bất động sản, nhóm người này bị anh quăng ra đường. Sau đó anh bị viết bậy thành xô đẩy phóng viên, nói năng lỗ mãng, mất hình tượng thân sĩ rồi.
 
Mấy tên hèn từng tranh giành chuyện làm ăn thì xem trò, dở hơi, có thể thêm được bao nhiêu dầu thì thêm bấy nhiêu.
 
Tình trạng của Thẩm Thành và nhà họ Thẩm thoáng chốc ‘bị treo’ ở trong miệng quần chúng.
 
Anh quay về chung cư, nhìn thấy tin nhắn báo bình an của Đường Quân Ân và tin Kim Ca muốn gặp Ôn Hỏa, lập tức lên lầu thay quần áo. Lúc chuẩn bị ra ngoài, thư ký gọi điện thoại tới nên trễ mất.
 
Tới lúc đi làm, mấy văn phòng vẽ truyền thần của anh bắt đầu thu được một ít lời nguyền rủa ‘trai đểu gái điếm chết hết đi’. Cùng với việc nhân viên cùng toà nhà với công ty khác tới cửa rình coi, mang vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
 
Email của công ty cũng nhận được hình ảnh ác ý, chửi cặp đôi chó chết, cùng đi chết đi.
 
Fans của Hàn Bạch Lộ châm ngòi thổi gió, quạt gió thêm củi, moi ra “bằng chứng” Thẩm Thành không yêu cô ta chút nào. Ví dụ như sau khi Hàn Bạch Lộ gả cho anh thì trạng thái hôm sau tệ hơn hôm trước, ốm đi rất nhanh, không có đại ngôn, kỹ thuật diễn cũng giảm xuống.
 
Anh cũng không biết vì sao kỹ thuật diễn tụt dốc lại đổ lên đầu anh nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Truyền thông lấy tấm ảnh Hàn Bạch Lộ đã hoá trang, cắt câu lấy nghĩa, nói đây là dáng vẻ chân thật của cô ta sau khi gả cho Thẩm Thành.
 
Cộng đồng mạng dễ dàng bị kích động, không có óc phán đoán, gió chiều nào theo chiều đấy. Khi nhìn thấy bức ảnh này, họ ầm ĩ đứng lên thương xót cô ta, bao nhiêu lời chỉ trích, thô tục đều phun về phía Thẩm Thành và Ôn Hỏa.
 
Giá cổ phiếu công ty mà Thẩm Thành đưa ra thị trường bắt đầu bị ảnh hưởng, mấy người đang chuẩn bị ký hợp đồng độc quyền, hay đã ký độc quyền rồi cũng muốn hủy hợp tác.
 
Ôn Hỏa bị đưa ra ánh sáng, thông tin cá nhân, hoàn cảnh gia đình, học ở đâu, bạn bè là ai đều bị đưa lên mạng. Ngay cả khi cô xếp hàng nói gì với người ta cũng đều có thể trở thành căn cứ giám định nhân phẩm của cô.
 
Cộng đồng mạng nói chuyện không cần chịu trách nhiệm, tay gõ phím phía sau màn hình, không kiêng nể gì mà phát biểu chủ quan nhưng lực sát thương rất khủng khiếp.
 
Giống như một đống oán phụ, oán nam, trong cuộc sống chỉ là vai phụ mà cũng thích đạp một chân vào câu chuyện của vai chính. Chẳng biết bọn họ ghen ghét, hay đơn giản chỉ là ác tâm, thế nhưng lại chẳng tốt lành gì, cũng chẳng thể đại diện cho chính nghĩa.
 
“Quyền tự do ngôn luận” tự phong cũng buồn cười đến cực điểm, thứ bọn họ hấp dẫn cũng chỉ là một ít ruồi bọ giống họ bám theo sau mà thôi.
 
Ruồi bọ bâu vào nhau làm thân, chúng cảm thấy mình có thể phá hủy vũ trụ.
 
Dưới sự “trợ giúp” của bọn họ, Thẩm Thành và Ôn Hỏa thành công trở thành mục tiêu công kích của toàn dân. Thẩm Thành càng bị gán cho cái danh Trần Thế Mỹ hiện đại. Quá khứ thối nát của Hàn Bạch Lộ cũng được tẩy sạch sau khi Thẩm Thành ngoại tình.
 
Mọi chuyện liên tục lên men, điện thoại cá nhân của Thẩm Thành cũng bị quấy rối.
 
Hợp đồng liên tục bị ngâm nước nóng, các loại hoạt động chuẩn bị tham dự cũng bị ban tổ chức gọi điện tới, uyển chuyển bảo ngừng hợp tác.
 
Cuối cùng ngay cả bài viết Ôn Hỏa đăng lên cũng bị nghi ngờ là Thẩm Thành viết thay, nếu không thì nói là Thẩm Thành đi nhờ quan hệ, liên lạc riêng với vài người có tiếng nói trong tập san, âm thầm duyệt bài của Ôn Hỏa.
 
Càng nói càng hăng, anh trai thiểu năng của Ôn Hỏa cũng có thể trở thành lý do để bọn họ công kích cô —— có một người anh như vậy, sao cô có thể là một người bình thường chứ? Giáo dục của gia đình và hoàn cảnh sống rất quan trọng, cả nhà cô chẳng tốt lành gì.
 
Cảm giác như toàn thế giới đã đắm chìm bên trong cơn hoan lạc ‘vờ chính nghĩa, làm việc ác’, chỉ có người thân của Thẩm Thành và Ôn Hỏa mới gấp như kiến bò trên chảo nóng, muốn giải quyết vấn đề nhưng lại không thể nào ra tay, không thể làm gì được.
 
Thẩm Thành còn bình tĩnh hơn cộng đồng mạng như phân chuột bại não và những người lo lắng cho anh nhiều.
 
Anh còn có thể thư thái đánh golf trong văn phòng rộng rãi, nhìn đồ ăn, phản hồi bản thảo độc quyền nữa cơ.
 
Thư ký cảm thấy anh bị điên rồi.
 
*
 
Ôn Hỏa nhìn thấy Nguyễn Lí Hồng thì hơi bất ngờ, buông lỏng chân tay.
 
Nguyễn Lí Hồng nhìn thấy cánh tay sưng đỏ, bầm tím của cô thì vẻ đau lòng hiện lên giữa mày, chợt nhướng mày, quay sang Kim Ca, gương mặt hiện lên câu hỏi ‘Để tôi xem chị định giải thích như thế nào’.
 
Đường Quân Ân giải thích: “Thì là, bác sĩ đã kiểm tra rồi, không có việc gì hết, chỉ là… lúc… làm chuyện ấy hơi kịch liệt.”
 
Anh ấy cố gắng chứng minh Thẩm Thành và Ôn Hỏa chỉ là người yêu quấn quýt nhau mà thôi, hy vọng có thể dập tắt cơn lửa giận của Nguyễn Lí Hồng.
 
Nguyễn Lí Hồng không quan tâm, đi đến trước mặt Ôn Hỏa, ngồi xổm xuống, cẩn thận sờ tay cô, cảm giác lạnh lẽo khiến bà rụt ngón tay lại. Con gái cưng của bà sao lại bị người ta đối xử ra nông nỗi này chứ?
 
Bà tuyệt đối không nghe bất cứ lời nào của Thẩm Thành nữa!
 
Giải thích, bồi thường, biện minh gì chứ, bà không cần, bà chỉ biết anh đối xử với Ôn Hỏa thế nào, Ôn Hỏa quay về trông như thế nào mà thôi!
 
Bà nhỏ giọng gọi cô: “Hỏa Hỏa…”
 
Ôn Hỏa nhìn mặt bà, đã lâu rồi cô không gặp mẹ, lúc không gặp thì chả thấy gì nhưng gặp rồi thì mới biết mình rất nhớ bà. Cô mím môi nhưng đôi môi còn ứ máu, rách da, vệt máu mới cũng mau chóng chảy ra từ miệng vết thương.
 
Nguyễn Lí Hồng đau lòng muốn chết, ôm lấy cô, sợ cô đau nên không dám dùng lực tay: “Có đau không? Đau lắm hả? Sao lại ra nông nỗi thế này?”
 
Ôn Hỏa thường xuyên mất ngủ, cả đêm không ngủ cũng không sao nhưng đêm nay trải qua quá nhiều chuyện, cô còn khóc, trên người có vết thương nên cũng hơi phù người, quầng mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Đôi mắt sưng húp đầy tơ máu này cũng che lấp đi tình cảm chất chứa của cô: “Mẹ.”
 
Nguyễn Lí Hồng buông cô ra, nhẹ tay vén mái tóc cô ra sau tai, gật đầu: “Mẹ đây.”
 
Ôn Hỏa không muốn dính líu gì với những người liên quan tới Thẩm Thành nữa, dù cô có chết cũng muốn chết ở nơi cách xa Thẩm Thành nhất, cô mấp máy môi, nói: “Con muốn về nhà.”
 
Đột nhiên, giải thích, bồi thường, nói rõ, Nguyễn Lí Hồng không muốn gì nữa, cũng không còn muốn trả thù, bây giờ bà chỉ muốn Hỏa Hỏa của mình được hạnh phúc. Bà mới gật đầu: “Ừm, mẹ đưa con về nhà. Chúng ta về nhà thôi.”
 
Đường Quân Ân không thể để hai người đi, thẳng thắn nói: “Dì là mẹ của Ôn Hỏa, dì muốn mang cô ấy đi thì không thể cản được nhưng tôi đã đồng ý với Thẩm Thành là sẽ chăm sóc cho cô ấy, tôi phải làm được, tới lúc cậu ta đòi người, tôi không thể…”
 
Nguyễn Lí Hồng không để anh ấy nói xong: “Nói thế không sợ thiên lôi đánh à? Chăm sóc con bé ư, các cậu chăm sóc góc nào của nó?”
 
Đường Quân Ân muốn nói tiếp nhưng Kim Ca không để anh ấy nói: “Dì có thể mang cô ấy đi.”
 
Nguyễn Lí Hồng rất kiêu ngạo: “Đương nhiên! Con bé là con gái của tôi cơ mà!”
 
Đường Quân Ân nhìn Nguyễn Lí Hồng đưa Ôn Hỏa đi, đã tưởng tượng được anh ấy sẽ đối mặt với gương mặt thối thế nào rồi, tên tiểu nhân nhỏ mọn Thẩm Thành chắc chắn sẽ bỏ anh ấy vào nước luộc, nhúng lên nhúng xuống cho mà coi.
 
Anh ấy quay đầu nói với Kim Ca: “Mẹ nuôi, mẹ phải nói giúp con đó, con không thể nói với Thẩm Thành đâu.”
 
Vốn dĩ Kim Ca cũng muốn nói chuyện nhưng nhìn thấy vết thương trên người Ôn Hỏa, bà lấy lí lẽ gì để nói chuyện với người ta chứ?
 
Bà chậm rãi nhận ra, dường như Thẩm Thành đang giấu họ điều gì đó.
 
Anh không chịu ở gần họ một thời gian dài như vậy, có lẽ không phải là xa mặt cách lòng mà là anh bị bệnh.
 
Bà bị suy nghĩ này của mình doạ sợ, sự bình tĩnh kéo dài nhiều năm đột nhiên sụp đổ, không có một dấu hiệu nào.
 
Chuyện làm sai, dù qua bao lâu thì quả báo cũng sẽ tìm tới. Kim Ca đã nếm được rồi.
 
*
 
Hàn Bạch Lộ bị nhốt trong nhà, cô ta không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Thành cũng không cho phép cô ta trò chuyện với ba mẹ. Ba mẹ cô ta không tìm thấy cô ta nên muốn báo cảnh sát nhưng nghĩ kỹ lại, việc làm ăn còn phải dựa dẫm rất nhiều vào Thẩm Thành thì lại do dự.
 
Thẩm Thành trông có vẻ không để ý đến những lời phỉ báng từ bên ngoài, anh bình tĩnh một cách bất thường.
 
Khi công nhân trong văn phòng, công ty của anh bắt đầu đoán già đoán non xem anh có định từ chức hay không thì anh vẫn giống trước kia, xử lý công việc, chơi gofl ở văn phòng. Thay quần áo đẹp mỗi ngày, cũng không hành hạ dạ dày của bản thân.
 
Điều duy nhất không bình thường chính là anh bắt đầu thường xuyên nhìn điện thoại, giống như đang đợi tin tức từ ai đó nhưng lần nào cũng chỉ xem giờ mà thôi.
 
Bình thản như chẳng có gì xảy ra.
 
Nhưng rõ ràng anh có đeo đồng hồ.
 
*
 
Ngô Quá và Dương Dẫn Lâu đứng ngồi không yên với kết quả này, không thể nói rõ bản thân có cảm giác gì. Ngô Quá rất thích Ôn Hỏa nhưng cũng tôn kính Thẩm Thành, nói về tình thì anh ấy khó tính hơn Dương Dẫn Lâu một chút.
 
Dương Dẫn Lâu vô cùng áy náy, ông ấy cảm thấy nếu không phải vì lòng riêng của mình thì mọi chuyện sẽ không tới bước này.
 
Ông ấy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giác mách bảo rằng mọi chuyện lên men đến mức này có liên quan rất lớn tới mình.
 
Ông ấy chỉ muốn làm quen với Thẩm Thành, muốn giao lưu với anh chứ không có bất cứ ý đồ nào khác, cũng không phải ghen ghét chơi xấu, tình hình bây giờ khiến ông ấy có cảm giác tội lỗi ‘tôi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại chết vì tôi’.
 
Chuyện bất ngờ luôn khiến người ta phiền muộn.
 
Mấy ngày nay Dương Dẫn Lâu như người mất hồn.
 
*
 
Giáo viên hướng dẫn, bạn học của Ôn Hỏa rất ảo não, bọn họ thân với Ôn Hỏa nhưng cũng không quá thân, có điều bọn họ không tin Ôn Hỏa là người như vậy. Không giống như lời của những người ghét Ôn Hỏa, bàn tán nơi nơi, thêm mắm dặm muối.
 
Điện thoại của Thu Minh Vận cũng bị làm phiền, bọn họ muốn xác nhận chân tướng từ chỗ cô ấy, rồi lại không chấp nhận khi cô ấy nói những thứ đó là giả.
 
Nói cách khác, thứ bọn họ muốn nghe là ‘Đúng, Ôn Hỏa là điếm, tiểu tam. Cô ta hủy hoại gia đình người khác.’ ngoài mấy lời này ra thì những thứ khác chỉ là giả dối.
 
Mấy ngày nay Thu Minh Vận luôn mắng nhau với bọn họ, cô ấy nóng tính, quyết không cho phép Ôn Hỏa bị giày xéo, bôi nhọ như vậy.
 
Cho dù cô ấy không biết rốt cuộc Ôn Hỏa có chen chân vào hôn nhân giữa Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ hay không.
 
Phụ nữ chính là như vậy, mức độ đạo đức của họ cao bao nhiêu phụ thuộc vào đối tượng.
 
*
 
Ôn Băng biết Ôn Hỏa đã xảy ra chuyện qua miệng của đồng nghiệp, muốn xin nghỉ đi gặp cô thì chủ biên lại không duyệt. Chẳng biết người đó nghe ai nói lúc trước người bóc mẽ bọn họ bóc lột nhân viên là Ôn Hỏa, sau đó Ôn Hỏa gặp chuyện thì thái độ càng ác liệt với Ôn Băng hơn nữa.
 
Ôn Băng nhất quyết muốn đi, chủ biên nói, đi cũng được, chỉ cần xong việc thôi, sau đó ám chỉ những người khác giao công việc cho anh ấy. Toàn là những việc anh ấy chưa làm, mới làm nên rất khó khăn nhưng trong lòng nghĩ đến em gái thì không cảm thấy khó nữa.
 
Anh ấy tăng ca cả đêm, chỉ để hôm sau có thể gặp Ôn Hỏa, kết quả hôm sau thần kinh bị tổn thương, liệt mặt nữa rồi.
 
Ôn Tân Nguyên dẫn anh ấy đi bệnh viện, nửa đường nghe anh ấy nói mới biết Ôn Hỏa đã xảy ra chuyện. Ông mới hiểu ra, khó trách mấy ngày gần đây ánh mắt hàng xóm nhìn ông không được bình thường.
 
Tuy ông thiên vị Ôn Băng nhưng Ôn Hỏa cũng là máu mủ ruột thịt, cô bị uất ức vì những chuyện không liên quan tới Ôn Băng khiến ông rất đau lòng. Nhưng lúc này đây, dù đau lòng thì ông vẫn cảm thấy Ôn Hỏa đã sai.
 
Phá hoại gia đình người khác, là sai.
 
Quan niệm “con tôi luôn đúng” của ông không giống Nguyễn Lí Hồng, ông chỉ như vậy tới Ôn Băng, còn Ôn Hỏa thì khách quan hơn nhiều.
 
*
 
Ôn Hỏa được Nguyễn Lí Hồng mang về nhà.
 
Cô không nói chuyện nữa, Nguyễn Lí Hồng cũng không dám quấy nhiễu, bà sợ cô không muốn bị làm phiền. 
 
Bên ngoài ầm ĩ vô cùng, từ trên mạng đến hiện thực, chuyện Ôn Hỏa chen chân vào cuộc hôn nhân của Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ khiến dư luận xôn xao không ngớt. Nguyên nhân chính là Hàn Bạch Lộ là một diễn viên, hơn nữa khi mới nhận được giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất còn khoe ân ái với Thẩm Thành nữa.
 
Ai mà ngờ tiệc trao giải chưa kết thúc, vở kịch đã thay màn, có thêm người xấu xa ‘bơm dầu’ nên càng ầm ĩ hơn nữa.
 
Nguyễn Lí Hồng dùng không ít tiền để ém hot search nhưng cả nước đã biết hết, có ép hot search xuống cũng vô dụng.
 
Vốn dĩ bà chẳng có vấn đề gì với chuyện này cả, bà luôn cho rằng làm người phải phóng khoáng, dù sao người tốt hay người xấu cũng bị nói, làm người tốt để mọi người vui vẻ, làm người xấu chỉ cần bản thân vui là được, thế thì vì sao lại không làm người xấu đi chứ?
 
Nhưng bà không muốn Ôn Hỏa chịu thiệt.
 
Bà đã mang Ôn Hỏa rời khỏi chỗ Đường Quân Ân mấy ngày rồi nhưng hình ảnh Ôn Hỏa bị thương khắp người ngồi bó chân vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí bà.
 
Bà hầm gà đen, nấu bánh mật cho cô, làm toàn món cô thích ăn hồi còn nhỏ, khi dâng đến tận miệng mà cô vẫn không ăn, chỉ tựa lên cửa sổ, ôm hai chân.
 
Cô vẫn xem công thức, đọc tài liệu, xem phim phóng sự của nhà vật lý học, nếu không thì cũng bắt tay làm thí nghiệm ứng dụng vật lý.
 
Trông cô có vẻ không khổ sở chút nào, thế nhưng cũng không chút sức sống. 
 
Mấy ngày nay trở về cô không ngủ lần nào, cảm giác như cô muốn đốt sạch chút sự sống còn sót lại của mình vậy, Nguyễn Lí Hồng hết lo lắng rồi lại sốt ruột, vẻ u sầu trên mặt không thể giảm bớt.
 
Ôn Hỏa thấy bà không thể chịu đựng được nữa thì mới mở miệng: “Con không sao, con chịu được.”
 
Một lời hai nghĩa.
 
Cô đang nói đến chứng mất ngủ của mình, cũng nói về Thẩm Thành.
 
*
 
Sashimi.
 
Đường Quân Ân đặt đồ ăn xong, nhìn Thẩm Thành đang ngồi song song trên chiếc bàn dài với mình, anh như gầy đi một vòng, sắc mặt cũng tệ đi nhiều. Anh ấy đảo mắt lên đĩa tôm hùm salad trước mặt, nói: “Nếu cậu nhớ cô ấy thì cứ gọi điện thoại, nghe giọng một lát thôi cũng được rồi.”
 
Giọng điệu của Thẩm Thành rất nhạt: “Cậu tưởng cô ấy muốn tiếp cận tôi lắm sao?”
 
Đường Quân Ân nói: “Tôi đâu có nói Ôn Hỏa đâu, là tự cậu nhận đấy nhé.”
 
Thẩm Thành không nói gì.
 
Thiên tài Đường Quân Ân cũng chỉ miễn cưỡng biết được chút chuyện về Thẩm Thành và Ôn Hỏa. Thẩm Thành thật sự quá kín miệng, nhất quyết không nói, anh ấy phải lấy mấy lời mẹ của Ôn Hỏa trò chuyện với Kim Ca để trao đổi thì anh mới tiết lộ một chút.
 
Dù sao bây giờ anh ấy cũng biết chuyện Ôn Hỏa giao dịch với Hàn Bạch Lộ, cũng biết cô có chứng mất ngủ, ở cùng Thẩm Thành mới buồn ngủ. Anh ấy vẫn chưa hiểu lắm: “Tớ cảm thấy cậu phải vui mới đúng chứ, ít nhất cậu còn có tác dụng dỗ cô ấy vào trong giấc mơ.”
 
Thẩm Thành uống một ngụm canh nấm, nói: “Nếu lên giường mới có thể ngủ thì với người khác cũng được.”
 
Đường Quân Ân hiểu rồi, Thẩm Thành so đo việc này, so đo Ôn Hỏa giao dịch với Hàn Bạch Lộ, chỉ thuận tiện lợi dụng thân thể của anh để ngủ, mà anh chỉ mới biết một âm mưu trong đó, cảm thấy mọi thứ không nằm trong tầm tay mình nên thẹn quá hóa giận.
 
Đương nhiên, anh để ý như vậy vì anh biết hết tất cả lí do Ôn Hỏa muốn ngủ với mình, trong đó lại không có tình yêu dành cho anh. 
 
Đúng là người trong cuộc không nhìn thấu bản thân.
 
Anh ấy không châm chọc, chỉ kích thích anh: “Cũng đúng, dù sao cũng chia tay rồi, cứ như vậy thôi. Nếu cô ấy phải lên giường với ai đó mới ngủ được thì có lẽ bây giờ đã tìm được người tiếp theo rồi, cậu cũng không cần nhọc lòng, bây giờ thì suy nghĩ xem tai tiếng của cậu nên xử lý thế nào đi.”
 
Thẩm Thành không ăn cơm, trông có vẻ không sao nhưng lại khiến người ta lo muốn chết, vẻ mặt của anh như mặc kệ sống chết, áp suất không khí xung quanh quá thấp, lạnh đến mức Đường Quân Ân phải rùng mình.
 
Anh ấy thấy anh sắp chịu đựng đến mức tẩu hỏa nhập ma mới thở dài: “Sao phải vậy cơ chứ? Cậu cứ so đo với cô ấy thì thắng được à? Cậu đánh mất trái tim rồi.”
 
Ngày mai Thẩm Thành sẽ mời phóng viên tổ chức họp báo, trò khôi hài này có khuấy thêm thì cũng chỉ tới mức này, anh cũng chỉ muốn nhân cơ hội công khai làm một chút chuyện mà thôi.
 
Anh chưa bao giờ là người không biết chuẩn bị, cũng sẽ không bao giờ làm chuyện có hại cho mình. 
 
Nhìn sơ qua, anh sẽ không bại trước chuyện ngoài ý muốn này, có thể thắng, hơn nữa còn thắng vẻ vang, thế nhưng như vậy thì sao nữa? Anh nhận ra dường như mình đã bị cướp mất thứ gì rồi.
 
Nó khiến anh không thể cảm nhận được chút niềm vui sắp thắng lợi nào cả. 
 
Anh lại cầm điện thoại lên, mở WeChat ra, tấm ảnh đại diện quen thuộc trong vòng bạn bè đã trở thành một thanh ngang. Anh ấn mở album, thấy toàn là ảnh mà anh chụp Ôn Hỏa, hơi đau đầu. 
 
Rõ ràng kẻ lừa đảo này chơi anh, anh chỉ tương kế tựu kế mà thôi, mắc gì cô lại uất ức chứ?
 
Anh cho cô xe, cho cô nhà, lúc trước thì lén lút chu cấp, sau này cũng nói là của cô hết rồi. Từ khi nào Thẩm Thành anh đối xử với một người phụ nữ như thế chứ? Cô còn chưa hài lòng, cô còn uất ức, còn nói không bao giờ muốn có bất cứ liên quan nào với anh nữa, cô ước gì anh chết đi… 
 
Như vậy mới đúng đạo lý sao?
 
Sao cô lại uất ức? Chẳng phải cô cũng rắp tâm tính kế anh hay sao? Không phải cô cũng muốn lợi dụng anh để ngủ sao?
 
Anh thật sự nghĩ không ra, mới đặt điện thoại xuống bàn.
 
Đường Quân Ân đứng nhìn anh ở bên cạnh, dường như trông thấy hết mọi sự thống khổ của anh. Anh ấy không biết đây có phải tình yêu hay không nhưng sức nặng của Ôn Hỏa trong lòng anh… chắc chắn là nặng hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng của anh ấy. 
 
Chưa được nửa phút, Thẩm Thành lại cầm điện thoại lên, mở album.
 
Chỉ một động tác như vậy, bắt đầu từ lúc ăn cơm, anh cứ luôn lặp đi lặp lại. Anh chỉ ngắm cô, chẳng làm gì cả, chỉ biết ngắm nghía mà thôi. 
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui