Chương 39
Editor: La Vie Est Belle
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hỏa không xem vở kịch của Thẩm Thành ở trung tâm hội nghị quốc gia, cô không bận tâm. Sau khi cô và Thẩm Thành ầm ĩ chia tay thì không bao giờ quan tâm việc phải khiến anh yêu mình thế nào nữa, cô có rất nhiều thời gian để dành cho việc học thuật, tiến độ làm luận văn cũng nhanh hơn ngày thường.
Thật ra cho dù có ‘yêu đương’ với Thẩm Thành, Ôn Hỏa cũng không quên lẽ sống của cô là dành cho việc học.
Nguyễn Lí Hồng xem cả buổi họp báo, tuy rằng Thẩm Thành hứa hẹn làm rõ với Ôn Hỏa nhưng nếu không phải vì anh, Ôn Hỏa cũng sẽ không bị đưa ra ánh sáng để quần chúng soi xét. Bị mắng nhiều ngày như thế, còn bị anh làm bị thương khắp người, anh nhẹ nhàng bâng quơ một câu “học trò của tôi” mà được à?
Cả đời của bà, vào Nam ra Bắc, cặm cụi suốt ngày, kinh nghiệm đầy mình cũng không phải là nói chơi, ít nhất cũng đủ bảo vệ con gái của mình.
Anh khiến cho Ôn Hỏa bị thương khắp người như thế, sao bà có thể bỏ qua chuyện này được?
Bà lấy thịt bò từ lò nướng ra cho Ôn Hỏa, đi đến phòng của cô, đứng ở cửa, gõ cốc cốc.
Cửa phòng của Ôn Hỏa không khoá, chỉ khép hờ.
Nguyễn Lí Hồng đi vào, đặt thịt nướng lên bàn tròn, quay về phòng bếp lấy ly nước ép trái cây kia cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hỏa nhìn dĩa thịt bò được đặt lên bàn, ngoài bị ‘tẩu hỏa nhập ma’ khi vứt bỏ Ôn Băng thì Nguyễn Lí Hồng rất tốt. Nhưng Ôn Hỏa không thể nhiệt tình đáp lại, bởi vì cô cũng không hiểu.
Khi Nguyễn Lí Hồng chú tâm luyện pháp luân công, là khi Ôn Hỏa đang hình thành tính cách, bà không rảnh quan tâm đến cô, cô cũng lớn lên trong điều kiện bất thường.
Ôn Hỏa có thể diễn kịch, làm nũng õng ẹo với Thẩm Thành bởi vì cô biết mọi thứ là giả. Hơn nữa làm việc vì tiền, mọi hành vi cũng có kế hoạch hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cô biết mình không có đạo đức, nhưng đâu ai quy định người sống trên đời nhất định phải gò ép bản thân vào đạo đức xã hội chứ.
Cho nên với Thẩm Thành, lúc bắt đầu cô không có gánh nặng tâm lý, cũng không cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Nhưng cô không thể như vậy với Nguyễn Lí Hồng, Nguyễn Lí Hồng là máu mủ, giữa bọn họ tồn tại quan hệ huyết thống bằng sắt bằng thép, cô không thể giả vờ với bà.
Nghĩ đến Thẩm Thành, cô cảm thấy chỗ bị anh véo đang bắt đầu đau đớn.
Cô cúi đầu nhìn về phía cánh tay đặt trên bàn, trên cánh tay có một khối bầm đen, lúc Thẩm Thành gây ra dùng sức. Cô nhìn một hồi, duỗi tay ấn một cái, tất cả đau đớn trong ngày đó lập tức quay trở lại.
Cảm xúc gần như ổn định của cô giống như một quân domino bị đụng phải, đổ đầy đất.
Ổn định mấy ngày, 3 giây sau lại sụp đổ. Không hổ là Thẩm Thành, đã chia tay rồi mà còn quấy nhiễu cô như ma quỷ, khiến cô chán ghét.
Cô đột nhiên hết muốn ăn, đẩy khay ra.
Ngay khi Nguyễn Lí Hồng tiến vào thì nhìn thấy hình ảnh đẩy khay của cô, bà đưa nước trái cây cho cô: “Không đói bụng thì uống miếng nước trước đi.”
Ôn Hỏa nhận lấy, miễn cưỡng uống một ngụm.
Nguyễn Lí Hồng thấy cô học hành cả ngày, có tâm giúp cô thay đổi tâm tình, ngồi xuống bên cạnh cô: “Còn việc gì không?”
Ôn Hỏa nhìn bà: “Sao vậy ạ?”
Nguyễn Lí Hồng cười cười: “Không có việc gì thì hai mẹ con mình tâm sự đi.”
Ôn Hỏa xoay người lại, nhìn thẳng vào bà: “Tâm sự chuyện gì ạ?”
“Cái gì cũng được, bình thường hai ta chẳng tâm sự gì nhiều, sau này con có chuyện gì thì hãy nói với mẹ một tiếng.”
Ôn Hỏa không quan tâm có phải bà muốn nghe chuyện liên quan đến Thẩm Thành hay không, cô đổi chủ đề liên quan đến bà: “Con biết chuyện của mẹ và Túc Hoà rồi, trước khi con tới, chắc hẳn anh ấy ở đây.”
Nguyễn Lí Hồng nhướng mày, không phủ nhận: “Sao con biết?”
Ôn Hỏa nói: “Anh ấy rất tinh tế, mọi ngóc ngách đều có đồ của anh ấy, con chỉ cần đi một vòng là có thể thấy rồi. Hành vi của anh ấy giống như lúc con nhận được món đồ chơi mới khi còn nhỏ vậy, không muốn mang ra chia sẻ cho ai nhưng lại không nhịn được mà muốn khoe khoang, nên mới đặt ở một nơi dễ thấy, đến khi người khác hỏi thì con đứng ra, kinh ngạc nói: sao nó lại ở chỗ này được nhỉ.”
Cô tạm dừng, nói tiếp: “Anh ấy muốn khoe mẹ, cũng muốn mẹ công khai anh ấy.”
Nguyễn Lí Hồng kéo tay cô, nắm lấy: “Con biết phân tích như vậy, chẳng lẽ con chưa từng phân tích bản thân mình sao?”
Lại vòng trở lại rồi. Ôn Hỏa không nói gì.
Nguyễn Lí Hồng lau lau dầu thực nghiệm dụng cụ dính trên mặt cô, nói: “Mẹ chỉ muốn biết… con đã uất ức bao nhiêu.”
Ôn Hỏa có uất ức thì cô cũng có thể tự chịu đựng được, hơn nữa lý trí mách bảo, cô chẳng uất ức chút nào, cô tự làm tự chịu. Nhưng về mặt tình, cô không thể ngăn cản bản thân không bị ảnh hưởng bởi những việc này.
Nguyễn Lí Hồng thấy cô không muốn nói thì không hỏi nữa: “Mấy ngày không ra khỏi cửa rồi, hôm nay ra ngoài một lát nhé?”
Buổi chiều Ôn Hoả có việc: “Chiều nay con sẽ ra ngoài một chuyến.”
Nguyễn Lí Hồng không hỏi đi đâu: “Mẹ đưa con đi.”
Ôn Hỏa đến Công Nghiệp Quốc Thông. Bên kia vẫn luôn gọi điện thoại cho cô, hỏi khi nào cô có thể nhậm chức, đã sắp xếp hết cho cô rồi. Cô muốn tự đi nói mình không muốn nhận chức, xem như là một sự tôn trọng đối với công ty.
“Không cần đâu mẹ, đi tàu điện ngầm rất nhanh thôi.”
Nguyễn Lí Hồng bước đến huyền quan cầm chìa khóa xe lại: “Cứ chạy trước đi, hai ngày nữa mẹ dắt con đi mua xe. Đừng nói không cần. Bây giờ con không quen lái xe, sau này lúc muốn đi mà không tìm được tài xế thì chỉ có con thua thiệt thôi. Bằng lái lấy mấy năm rồi mà chạm đến xe chẳng được mấy lần.” Nói xong bà lại hoài nghi: “Còn biết khởi động thế nào không?”
“Có.”
“Vậy là được rồi.” Nguyễn Lí Hồng nói xong thì đưa chìa khóa cho cô lần nữa, nói: “Xe chẳng là gì cả, người mới quan trọng. Nếu con muốn thì mẹ sẽ đưa con đi, dù sao mẹ cũng rảnh.”
Ôn Hỏa biết buổi chiều Nguyễn Lí Hồng có một buổi đầu tư, không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của bà: “Con ổn mà.”
Nguyễn Lí Hồng nói rất đúng.
Sự thật chứng minh, Ôn Hỏa không ổn chút nào.
*
Đường Quân Ân bắt đầu hội đấu giá trù bị, khui đá, chủ yếu là vì Thẩm Hoài Ngọc, sau đó giúp Thẩm Thành móc nối quan hệ. Về việc tìm quan hệ, không đi thì tìm quan hệ ở đâu chứ?
Đương nhiên, anh ấy cũng muốn xem qua hoạt động lần này anh có thể kiếm được mối quan hệ và tài nguyên cho bản thân hay không.
Thẩm Thành tới rồi, Đường Quân Ân cũng có mặt, mới vừa đùa vui với Thẩm Hoài Ngọc, thấy Thẩm Thành thì nhíu mày, ý bảo: Bây giờ ông rất vui vẻ, cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên.
Thẩm Thành không nói gì, chào hỏi Thẩm Hoài Ngọc rồi vào phòng trà, cầm quyển sách Thẩm Hoài Ngọc hay đọc.
Thẩm Vấn Lễ và Kim Ca tới trễ, đến vừa kịp giờ cơm.
Kim Ca làm mẹ, chuyện đầu tiên sau khi vào nhà là tìm con trai, thấy Thẩm Thành đang đọc sách mới không quấy rầy.
Trước kia Thẩm Vấn Lễ còn cảm thấy Thẩm Thành là con của ông, ông có tư cách giáo dục anh, trải qua vô số hành vi anh làm ở cuộc họp báo, ông mới nhận ra, anh là con của ông nhưng không phải một đứa trẻ nữa.
Ông cũng suy nghĩ từ những chuyện đã qua, có phải ông đã thật sự làm sai điều gì rồi không?
Ông đi vào phòng trà, ngồi xuống đối diện Thẩm Thành.
Thẩm Thành đặt sách xuống: “Ba.”
Giọng nói của Thẩm Vấn Lễ có vẻ rất mệt mỏi: “Vốn dĩ ba có chuyện muốn nói với con nhưng ngồi xuống thì thấy dường như chẳng có gì để nói.”
Thẩm Thành biết ông đang băn khoăn điều gì, làm rõ với ông: “Con trở về để giải thích.”
Nếu câu đầu của Thẩm Vấn Lễ là tỏ vẻ mệt mỏi thì câu tiếp theo đã để lộ rằng ông đã chấp nhận sự thật mình sắp gần đất xa trời, đột nhiên có vẻ già đi: “Con trai, nếu bởi vì rời xa Khương Yển mà con khổ sở, vậy ba xin lỗi con, được không?”
Thẩm Thành lặng im nhìn chăm chú vào ông.
Thẩm Vấn Lễ hy vọng Thẩm Thành đầu đội trời chân đạp đất nhưng dù sao cũng là con ruột của ông, ông cũng đau lòng: “Con đừng kìm nén.”
Kim Ca nói với ông rằng có thể tâm lý của Thẩm Thành có vấn đề, cả đêm ông không thể ngủ được, lăn qua lộn lại nghĩ đến những điều khác thường của Thẩm Thành sau khi về nước.
Muốn gọi điện thoại cho anh, bấm số rồi lại phải xóa đi, nếu không thì vừa mới nối máy, ông lập tức cắt đứt cuộc gọi.
Trước kia nghe người ta nói, kể từ khi nói chuyện ấp úng, do dự với con có nghĩa là đứa con đã không cần vòng bảo bọc của ông nữa. Hai đêm này, ông ngồi trên gác mái ngắm cảnh, lẩm bẩm những lời này suốt cả đêm.
Con của ông rất ưu tú nhưng dường như cũng rất đáng thương.
Lúc anh một thân một mình rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Sao lại trở thành dáng vẻ khiến ông cảm thấy xa lạ ở buổi họp báo chứ?
Thẩm Thành rót trà cho Thẩm Vấn Lễ, nói: “Ba đã dạy con phải làm người trước rồi mới tới thứ khác, làm người rồi dựng nghiệp mà, con vẫn luôn nhớ kỹ. Người ngồi ở buổi họp báo là con, người ngồi ở đây rót trà cho ba cũng là con. Con không đối xử với mọi người giống nhau, con ở nhiều lúc khác nhau cũng không hẳn là con.”
Thẩm Vấn Lễ uống trà Thẩm Thành rót, bình tĩnh một chút, cũng không biết do trà ngon hay vì hai câu nói này của anh, hay là việc rót trà giải thích cho ông.
Thẩm Thành nói tiếp: “Con tò mò và khiếp sợ với việc ba và mẹ đưa Khương Yển đi, sau đó biết nguyên nhân thì cũng bình thường trở lại.”
Thẩm Vấn Lễ nhìn anh, muốn tìm xác suất mà anh đang nói dối là bao nhiêu nhưng không tìm ra, anh rất chân thành.
“Khương Yển không thích con, cũng không thích phụ nữ. Rời khỏi con thì cậu ấy cũng đã có người khác.” Thẩm Thành giải thích cho Thẩm Vấn Lễ: “Sau khi cậu ấy đến Mỹ, yêu đương, sau đó bị thương, bất chấp tất cả mà sinh con với một người phụ nữ đạo Thiên Chúa.”
Đạo Thiên Chúa không thể phá thai. Thẩm Vấn Lễ hiểu rõ: “Vậy đứa bé Y Y kia…”
Thẩm Thành gật đầu: “Khương Yển mắc AIDS, chứng teo cơ, ba của cậu ấy mắc bệnh đó nên đương nhiên cậu ấy cũng như thế. Cậu ấy và mẹ ruột của Y Y không có tình cảm, không thể đi bên nhau, do đó cậu ấy gà trống nuôi Y Y. Cậu ấy không biết mình có thể sống bao lâu, mỗi bác sĩ đều cho kết quả không giống nhau nên mới tìm đến con, gửi gắm Y Y cho con.”
Thẩm Vấn Lễ như nghe kể chuyện, mấy đứa nhóc này thật sự quá tùy hứng, cả gan làm loạn.
Thẩm Thành thẳng thắn với Thẩm Vấn Lễ: “Bọn con tìm người mang thai hộ cho Hàn Bạch Lộ, đứa trẻ trong bụng là một người bạn có chức vị quan trọng trong bộ phận. Vợ của cậu ấy bị trầm cảm nặng, cậu ấy không thể khiến vợ mình có con nên muốn tìm người mang thai giúp, nhưng e ngại sức ảnh hưởng xã hội của mình quá lớn, mang thai hộ là việc vô cùng nghiêm trọng nên không thể để ai biết, mới xin một ân tình của con, thông báo với bên ngoài với danh nghĩa của con.”
“Thế là làm thế nào?”
“Con với bạn đã bàn thủ tục mang thai hộ, trên hợp đồng viết đứa con trong bụng là con của con và Hàn Bạch Lộ. Đến khi sinh con rồi thì bọn họ ôm đi, con cũng có cách để ứng phó với Hàn Bạch Lộ và người biết chuyện mang thai hộ. Ngay khi người mẹ lâm bồn, Khương Yển giao Y Y cho con, thế là con không cần phải sử dụng những cách đó, Y Y có thể bổ sung chỗ trống này, hợp tình hợp lý.”
Thẩm Vấn Lễ hiểu rõ rồi. Nói cách khác, người sinh con là người khác, Thẩm Thành nói với Hàn Bạch Lộ là của bọn họ. Đợi sau khi sinh, đứa con bị người khác ôm đi, Y Y được anh giữ lại, đổi trắng thay đen, giấu trời che biển.
Đây là người trẻ tuổi, hoang đường không sao tả được!
Thẩm Vấn Lễ đã chuẩn bị tâm lý xong nhưng khi nghe anh nói vẫn thấy khó thở, anh đang xem mạng người như một trò đùa sao?
“Bọn con quá vớ vẩn.”
Thẩm Thành biết Thẩm Vấn Lễ sẽ có phản ứng này: “Một cuộc hôn nhân trót lưỡi đầu môi, vợ chồng mới cưới cũng không quen biết nhau thì có bao nhiêu người có thể ngủ cùng một chiếc giường chứ. Xã hội tiến bộ, thời đại phát triển, ba không thể dùng ánh mắt của quá khứ để đánh giá con người hiện nay. Sinh ra ở thời đại khác nhau thì sẽ làm những chuyện thời đại kia không làm. Đây cũng là đạo lý mà ba nói cho con, con cảm thấy có thể dùng được.”
Thẩm Vấn Lễ bị thuyết phục, đúng như trong dự kiến. Đã trông thấy dáng vẻ bày mưu lập kế của anh ở buổi họp báo thì việc ông bị thuyết phục chẳng có gì là bất ngờ.
Hiện tại thân phận của Y Y đã rõ ràng, Thẩm Vấn Lễ và Kim Ca cũng chẳng có ý kiến gì với đứa trẻ… nhưng: “Còn con thì sao? Chẳng lẽ muốn nuôi con của người khác cả đời ư?”
Thẩm Vấn Lễ biết chắc chắn Thẩm Thành không thích nghe lời này, có lẽ anh nuôi Y Y để trốn tránh hôn nhân nhưng ông vẫn muốn nói.
Thẩm Thành không nói gì, Kim Ca đến kêu hai người ăn cơm, đề tài này cũng không tiếp tục kéo dài nữa.
Trên bàn cơm, Đường Quân Ân nói một lát nữa có đưa đồ đến đây, để cả gia đình Thẩm Thành cùng thử.
Thẩm Hoài Ngọc liếc Thẩm Thành một cái, nói: “Nó á? Nó không rảnh đi ngắm đá với tôi đâu, người bận rộn, chân không chạm đất mà.”
Thẩm Thành cười nhạt: “Hôm nay con không đi đâu hết, chỉ ở cùng ông thôi.”
Thẩm Hoài Ngọc nghe chuyện họp báo của Thẩm Thành xong, ông không giống cùng Thẩm Vấn Lễ, Thẩm Vấn Lễ học nhiều, quy củ cứng ngắc, còn ông đã tham gia quân ngũ từ nhỏ, biết bao nhiêu chuyện xảy ra, rất rộng lòng dễ chấp nhận, mà ông cũng tin tưởng phẩm chất của cháu trai, không lo gì cả.
“Con mở miệng ra là lừa ông. Mắt ông không sản, tai không nghe rõ nhưng đầu óc vẫn chưa hỏng.”
Đường Quân Ân trả lời giúp Thẩm Thành: “Nếu cậu ta không làm được thì hai ông cháu chúng ta trói chân cậu ta lại, từ nay về sau không cho cậu ta ra khỏi nhà nữa.”
Thẩm Hoài Ngọc cảm thấy ý kiến này không tệ, vỗ tay: “Vậy thì làm như vậy đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thành nhận điện thoại.
Đường Quân Ân cảm thấy sẽ chẳng trùng hợp như vậy đâu thế nhưng lại là như vậy đấy, Thẩm Thành nghe điện thoại xong quay về thì rất không bình thường, anh nói với Thẩm Hoài Ngọc: “Ông, kèo này con nợ ông, đến khi con trở lại ông xích hai chân cũng được, con không dám ý kiến.”
Đường Quân Ân thấy anh hơi vội, dường như anh rất ít khi như vậy nên anh ấy mới vô thức đứng lên: “Sao vậy?”
Thẩm Thành không nói, càng không quan tâm Thẩm Hoài Ngọc và Thẩm Vấn Lễ đang mất hứng, vội vàng rời đi.
Bên Công Nghiệp Quốc Thông gọi điện thoại tới, nói Ôn Hỏa bị xe tông.