Manh đăng

 
Chương 40:
 
Editor: Byredo
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Ôn Hỏa lùi xe vào gara, thì có thêm một người khác đi vào, nên bị đụng phải. Người cô không bị sao, nhưng đuôi xe của cô và tấm cản xe (1) của đối phương đều bị hư hại rất nghiêm trọng.
 
(1) Tấm cản xe: Cản xe là một thiết bị an toàn có tác dụng hấp thụ và làm chậm lực tác động bên ngoài và bảo vệ các bộ phận phía trước và sau của thân xe.
 
Thái độ của đối phương rất tốt, xuống xe thì lập tức xin lỗi, còn đưa danh thiếp ra: “Xin chào, tôi có việc gấp, tôi có thể đi trước xử lý được không? Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể gọi điện thoại cho tôi, hoặc là cô có thể cho tôi xin số điện thoại, đợi khi nào tôi bận xong thì sẽ gọi cho cô, rồi chúng ta sẽ quyết định xem nên giải quyết thế nào.”
 
Sự cố lần này hoàn toàn là trách nhiệm của người đàn ông này, nhưng nếu anh ta đã thật lòng muốn giải quyết, thì Ôn Hỏa cũng không làm khó, nhận lấy danh thiếp.
 
Vốn tưởng rằng chuyện đến đây sẽ kết thúc, ai ngờ, khi Ôn Hỏa ra khỏi Công Nghiệp Quốc Thông thì nhìn thấy đuôi xe bị đụng vào, rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn khi xe bị đâm buổi chiều nữa, chiếc xe lúc trước gây ra sự cố cũng không có ở trong bãi đỗ.
 
Cô gọi vào số điện thoại trên danh thiếp của anh ta, là số điện thoại ma, tra tên công ty của anh ta trên mạng cũng không có, cô đã bị lừa.
 
Cũng may là buổi chiều cô có cảnh giác, chụp biển số xe của anh ta, cho nên lúc này mới có cơ hội đến phòng bảo vệ của Công Nghiệp Quốc Thông để xem camera giám sát, tìm ra chiếc xe đó.
 
Chủ quản tiếp đãi Ôn Hỏa nghe tin thì chạy tới, cùng điều tra với cô: “Thật xin lỗi, ở chỗ chúng tôi lại xuất hiện chuyện này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xe có bảo hiểm, chuyện này cũng không tính là lớn, Ôn Hỏa nói: “Không sao đâu, ở đâu cũng có thể gặp phải chuyện này mà.”
 
Chủ quản có chú ý đến tin của Ôn Hỏa và Thẩm Thành, Hàn Bạch Lộ, vốn dĩ, cô ta không hề có ý kiến gì với việc Nghiêm Trị Quốc muốn sắp xếp một nghiên cứu sinh ngành vật lý lý thuyết đến tổ nghiên cứu phát minh của cô ta, cô ta tin tưởng Nghiêm Trị Quốc sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của công ty, nhưng khi nghe nói người này là tiểu tam, thì có chút không vui.
 
Cũng may, sự việc chuyển biến, Thẩm Thành mở họp báo làm sáng tỏ chuyện này, cô ta lập tức xóa bỏ thành kiến với Ôn Hỏa, còn rất hoan nghênh cô tới.
 
Không ngờ là cô lại không muốn, vậy thì bọn họ cũng sẽ không làm khó người khác.
 
Nói đến chuyện lật lại tình thế, chủ quản không quá hiểu rõ quá trình thay đổi cảm xúc của mình, cảm giác một giây trước còn thật lòng bênh vực kẻ yếu thay cho Hàn Bạch Lộ, mà một giây sau đã cảm thấy lòng dạ cô ta thâm sâu, thấy đáng thương thay cho cô gái nhỏ Ôn Hỏa bị cô ta lợi dụng.
 
Cô ta căn bản là không nghĩ đến, đây là hiện trạng của Internet.
 
Càng không suy nghĩ đến, một người luôn có thể phân rõ thị phi đen trắng như mình, vậy mà trong lúc vô thức, đã tham gia vào cuộc bạo lực Internet này. Đúng là rất thái quá.
 
Phòng bảo vệ tìm được chiếc xe gây chuyện, tên chủ xe và tên trên danh thiếp anh ta đưa cho Ôn Hỏa đều là một, còn những thông tin khác đều là giả.
 
Đây là nhược điểm của Công Nghiệp Quốc Thông, chủ quản vì bảo vệ hình tượng nghiêm cẩn của Công Nghiệp Quốc Thông, mà báo cáo tin này cho lãnh đạo cấp trên. Lãnh đạo cấp trên nghe nói là chuyện của Ôn Hỏa, thì lại báo cáo lên phó tổng. Phó tổng có thể xử lý, nhưng Ôn Hỏa là học sinh của Thẩm Thành, lại còn được Nghiêm Trị Quốc, người luôn bàn chuyện hợp tác với Thẩm Thành, tự mình đưa tới, nên ông ta không dám vượt quyền, nên lại báo một tiếng với Nghiêm Trị Quốc. Nghiêm Trị Quốc vừa nghe xong, đã gọi điện thoại cho Thẩm Thành.
 
Chủ quản bảo Ôn Hỏa chờ một lát, nói là đang cho người điều tra chủ xe, Ôn Hỏa cảm thấy phiền phức, lười so đo. “Thôi, không cần phiền phức.”
 
Khi hai người nói chuyện, thì Thẩm Thành đã tới rồi, nhưng lại bị lễ tân dẫn lên văn phòng của Nghiêm Trị Quốc.
 
Hôm nay, đúng lúc Nghiêm Trị Quốc ở đây, mời anh vào văn phòng, khen phương hướng sắp tới của văn phòng anh rất hứa hẹn, có lẽ sẽ trở thành một ngôi sao vụt sáng, trở thành một cái cây rụng tiền, lời nói sau đó đều là muốn hợp tác với anh.
 
Thẩm Thành không phải tới để bàn chuyện hợp tác, anh rất gấp, xuất phát từ lễ phép mà để cho ông ta nói nửa phút, hiện tại, đã đến giờ, anh nói: “Học sinh của tôi đâu?”
 
Nghiêm Trị Quốc chưa thể phản ứng kịp lại, sửng sốt một chút mới nhớ ra: “Đúng đúng đúng, xem trí nhớ của tôi này, hiện tại, cô gái nhỏ đang ở phòng bảo vệ…”
 
Lời ông ta còn chưa nói xong, Thẩm Thành đã gật đầu tạ lỗi: “Thực xin lỗi.” Rồi rời đi.
 
Nước của Nghiêm Trị Quốc còn chưa kịp đun nóng.
 
*
 
Ôn Hỏa không rành chuyện này, nên gọi điện thoại cho Nguyễn Lí Hồng, nói rõ tình huống, muốn bà nói với công ty bảo hiểm một tiếng.
 
Nguyễn Lí Hồng vừa nghe đã thấy sốt ruột, nhưng bản thân đang bận không thoát thân được, chỉ có thể để Túc Hòa đi một chuyến. Túc Hòa cùng đến với nhân viên công ty bảo hiểm.
 
Công ty bảo hiểm kiểm tra, lập hồ sơ, Ôn Hỏa ở bên cạnh nhìn.
 
Túc Hòa nói: “Chiếc xe này mua ở Trung Quốc tốn hơn 100 vạn, mới giao xe còn chưa đầy một tháng, mà em đã đâm nó thành hàng second-hand rồi.”
 
Ôn Hỏa không thèm nhìn anh ấy: “Bây giờ anh đã tiếc tiền hộ mẹ em rồi sao?”
 
Nguyễn Lí Hồng gọi điện thoại cho Túc Hòa, bảo anh ấy tới đây, anh ấy lập tức biết Ôn Hỏa đã biết chuyện của anh ấy và Nguyễn Lí Hồng. “Chuyện của anh và chị ấy, em không trách anh sao?”
 
“Em trách anh thì anh sẽ không quấn lấy mẹ em nữa sao?”
 
“Quấn lấy, là có ý gì?”
 
“Chính là quyến rũ.”
 
“Bọn anh là hấp dẫn lẫn nhau, chuyện xảy ra rất tự nhiên.”
 
Ôn Hỏa không muốn nghe chi tiết, cô không muốn biết quá trình anh trai gọi cô là em gái, thường chơi cùng cô lúc nhỏ, đã ngủ với mẹ cô như thế nào. “Không cần nói với em, em không có ý kiến gì hết, tôn trọng hai người.”
 
Túc Hòa cảm thấy cô không giống như lần trước gặp nhau, lần trước, khi gặp lại ở bữa tiệc của Trình Thố, cô còn chưa lãnh đạm như vậy, nếu không phải vì chuyện anh ấy và mẹ cô ở bên nhau, thì chính là chuyện cô và Thẩm Thành đã làm ảnh hưởng đến cô. Anh ấy nói: “So với lần trước gặp, em đã gầy đi rất nhiều.”
 
Ôn Hỏa không thể ngủ, đương nhiên là sẽ gầy rồi.
 
Túc Hòa đề nghị: “Nếu Trung Quốc không trị được bệnh mất ngủ của em, thì có thể đến các quốc gia khác thử xem.”
 
Trước kia, Ôn Hỏa cũng có suy nghĩ này, cũng có hỏi thăm các bệnh viện chuyên khoa tâm lý có uy tín ở nước ngoài, rồi đưa ra được kết luận, là ở Berlin, Đức, có một bệnh viện rất nổi tiếng. Nhưng hiện tại, cô đã không còn cần nữa, ngủ hay không ngủ thì cũng kệ.
 
Khi cô không còn căng thẳng vì chuyện sống sót nữa, thì con đường phía trước cô đột nhiên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
 
Túc Hòa còn muốn nói gì thêm với cô, thì vô tình nhìn thấy vết bầm đen trên cánh tay cô, vô thức kéo tay cô: “Đây là bị làm sao vậy?”
 
Ôn Hỏa nhìn qua, là bị Thẩm Thành véo, ngón tay Thẩm Thành thon như vậy, nhưng véo người lại rất đau.
 
Cô lại bắt đầu cảm thấy không khỏe, sau đó là cảm xúc không ổn định, cô muốn đi về: “Chúng ta trở về đi.”
 
Vừa dứt lời, thì Thẩm Thành đi tới.
 
Đúng lúc gió thổi tới, mùa thu, gió mát, nhẹ nhàng cuốn lấy ngọn tóc của Ôn Hỏa. Cảm xúc không ổn định vừa định đè nén xuống, lập tức trở nên mãnh liệt, mạnh mẽ kéo đến. Phẫn nộ, tủi thân, oán hận, vượt qua lý trí, tràn vào đầu óc cô.
 
Thẩm Thành vẫn là bộ dáng nghiêm chỉnh từ đầu đến chân như cũ, mà Ôn Hỏa cô, từ đầu đến chân, lại vô cùng chật vật.
 
Cô phải đi, nếu cô không đi, thì bọn họ sẽ làm ầm ĩ, rất khó coi. Cô không muốn lặp lại chuyện quá khứ với anh, cô cần phải từ chối tất cả những tiếp xúc với anh.
 
Túc Hòa cũng nhìn thấy Thẩm Thành, mà anh ấy còn đang kéo cánh tay Ôn Hỏa, quay đầu thấy Ôn Hỏa dường như không quá muốn gặp anh, đồng ý: “Ừ, xe anh ở bên ngoài.”
 
Ôn Hỏa đã nói chuyện với công ty bảo hiểm, báo một tiếng với chủ quản, rồi muốn rời đi.
 
Thẩm Thành đến phòng bảo vệ, được bọn họ báo là Ôn Hỏa hiện đang ở bãi đỗ xe. Anh nhìn thấy cô và tên con lai kia đứng chung một chỗ, sắc mặt còn khó coi hơn cả chữ khó coi. Quả nhiên là đã tìm được người thay thế bổ sung. Hành động thật nhanh.
 
Túc Hòa, Ôn Hỏa và Thẩm Thành gặp thoáng qua, Ôn Hỏa ngửi được hương vị trên người anh, mày vô thức nhăn chặt hơn, chỗ nào đó bắt đầu hơi hơi đau.
 
Thẩm Thành nắm lấy cánh tay cô.
 
Ôn Hỏa dừng lại.
 
Túc Hòa xoay người nhìn thấy, muốn gạt phăng cái tay không lễ phép của anh ra, nhưng lực tay lại không mạnh bằng anh, đổi thành cảnh cáo miệng: “Mong anh tự trọng cho.”
 
Thẩm Thành không để ý tới anh ấy, mắt nhìn phía trước, nói cho Ôn Hỏa nghe: “Nhìn thấy thầy giáo mà không thèm chào sao?”
 
“Ai là thầy giáo của tôi?” Giọng điệu Ôn Hỏa rất nhạt, rất nhỏ.
 
Thân mình Thẩm Thành lại bắt đầu trĩu nặng, kéo cánh tay cô đi đến chỗ để xe khu B.
 
Túc Hòa cũng không buông tay. “Anh thầy này, đừng có quá đáng. Anh không thể kéo em ấy đi khi em ấy không muốn. Đây là phạm pháp.”
 
Nếu là trước đây, Thẩm Thành sẽ hỏi Ôn Hỏa là “Em không muốn sao?”, Ôn Hỏa luôn nói là không đâu. Khi đó, cô vẫn còn coi anh là trung tâm cuộc sống của mình, cho dù là giả vờ. Hiện tại, bộ mặt thật đã lộ tẩy, anh không dám hỏi như vậy nữa. “Tôi cứ thích thế đấy.”
 
“Anh buông tay ra! Đừng chạm vào tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!” Ôn Hỏa giãy giụa, nhưng vô dụng. Nhóm người chủ quản đã đi rồi, không ai có thể cứu cô.
 
Túc Hòa cũng phản ứng lại, đuổi theo, Thẩm Thành đã sớm kéo Ôn Hỏa lên xe, khóa cửa xe.
 
Tình cảnh quen thuộc cỡ nào, trước kia, cô đã ngồi ở vị trí này, hôn môi, vuốt ve, khẩu giao, làm tình… với Thẩm Thành.
 
Túc Hòa đi đến, gõ cửa xe: “Anh mau thả em ấy ra!”
 
Thẩm Thành giương mắt nhìn anh ấy, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của anh ấy, nâng gáy Ôn Hỏa lên, dùng sức hôn lên. Anh muốn hôn cho anh ấy xem, anh còn muốn đưa đầu lưỡi vào miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, anh muốn cho anh ấy thấy rõ ràng.
 
Túc Hòa ở ngoài xe, nhìn đến phát ngốc. Anh đúng là điên rồi! Anh ấy nên nói với Nguyễn Lí Hồng như thế nào đây? Anh ấy gấp đến mức dùng tiếng Anh để chửi tục, liều mạng gõ cửa xe.
 
Ôn Hỏa trong xe cũng phản kháng, đẩy anh, đánh anh, đánh vào mặt, đánh vào tay, mới khiến anh buông cô ra. Cô thở phì phò, lạnh lùng nhìn anh. “Anh vui lắm à?!”
 
Thẩm Thành không nói lời nào, chỉ nhìn cô, dù có làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy, thì anh vẫn hoàn hảo, vẫn là thầy Thẩm như trước kia.
 
Hiện tại, cảm xúc của Ôn Hỏa đã trào dâng, cô không kìm chế được, sau khi im lặng một lúc lâu, một lần nữa bột phát ra ngoài: “Không phải anh cảm thấy tôi lừa anh sao? Bây giờ tôi đã bị báo ứng rồi, tôi rút lui, rời khỏi cuộc tranh đấu của vợ chồng hai người, tiếng xấu của tôi đã vang xe, hiện tại đã thành chuột chạy qua đường, anh còn muốn thế nào? Anh biết rõ mục đích tôi tiếp cận anh không trong sáng, anh cũng chấp nhận, anh đã ngủ với tôi hơn một năm, hiện tại, tôi cảm thấy không sao hết, tôi cho anh ngủ, tôi chịu, tôi như một món đồ chơi, anh còn muốn thế nào nữa? Có phải chỉ khi tôi chết anh mới buông tha cho tôi đúng không? Vậy cũng nhanh thôi, anh không thể lẳng lặng chờ đợi tin tức tôi chết sao? Cứ nhất định phải làm tôi sống không yên trước khi chết đúng không?”
 
Thẩm Thành như là không nghe lời cô nói, kéo tay cô, không cần nhìn, cũng có thể chính xác tìm được chỗ lần trước anh đã véo đau cô. Anh nhẹ nhàng nắm lấy, rồi cúi người hôn xuống, tựa như lần gặp mặt lúc anh trở về từ Canada, cột dây giày cho cô trong thang máy, nói: “Em đã ngủ với anh ta rồi sao?”
 
Ôn Hỏa không thể hiểu được, cảm xúc trào dâng mãnh liệt, rút tay rồi: “Anh điên rồi! Thẩm Thành, anh đúng là tên điên! Anh đúng là tên điên!”
 
Cô quay đầu, liều mạng đập cửa xe, Thẩm Thành thật sự bị điên, cô phải đi! Cô cần phải đi!
 
Vẻ mặt Thẩm Thành đột nhiên trở nên đau thương, trên người toát ra hơi thở tuyệt vọng, chỉ có người trải qua quá khứ giống anh mới có thể hiểu được. Anh nói: “Em đã nhìn ra rồi.”
 
Ôn Hỏa không mở được cửa xe, bổ nhào vào chỗ điều khiển, hành động này không tránh được việc bổ nhào vào người Thẩm Thành. Thẩm Thành thuận tay ôm lấy cô, người mềm mại như vậy, đã lâu rồi anh không được ôm. Anh vùi mặt vào tóc cô, thong thả mà hôn.
 
Ôn Hỏa ngửa ra sau, không tránh được, từ bỏ, tức muốn hộc máu, nước mắt rơi trên bả vai anh: “Anh có thể… Anh có thể…” Có thể buông tôi ra, để tôi đi được không…
 
Thẩm Thành muốn nghe Ôn Hỏa gọi mình là thầy Thẩm: “Em có thể gọi anh một tiếng thầy Thẩm được không?”
 
Anh tuyệt vọng, Ôn Hỏa cũng tuyệt vọng, cô khóc ướt bờ vai anh: “Tôi cầu xin anh… Anh thả tôi đi đi… Mẹ tôi còn đang đợi tôi…”
 
Thẩm Thành nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, vuốt ve những nơi mà trước kia anh đã từng mạnh mẽ chà đạp, đều là nơi Ôn Hỏa có vết bầm tím: “Kêu anh một tiếng thầy Thẩm nữa đi, Ôn Hỏa.”
 
Túc Hòa ở ngoài cửa xe, mắng đến khàn cả giọng, cái tên già Thẩm Thành này, ban ngày ban mặt mà lại làm những chuyện này với Ôn Hỏa. Anh ấy đang mắng, thì đột nhiên nhớ ra từ để miêu tả anh, không biết xấu hổ, tên đàn ông Trung Quốc già này, đúng là không biết xấu hổ!
 
Ôn Hỏa hỏi anh: “Có phải, nếu tôi kêu… thì anh sẽ thả tôi đi không…”
 
Thẩm Thành không muốn thả cô, nhưng anh cũng không thể giữ cô lại. Cảm xúc không ổn định của anh cũng sắp không kìm chế được, anh không biết là anh sẽ làm gì với cô. “Ừ.”
 
“Thầy Thẩm…”
 
Thẩm Thành từ từ buông lỏng cô ra.
 
Ôn Hỏa lập tức mở khóa cửa xe, cầm lấy điện thoại, xuống xe.
 
Túc Hòa không muốn tha cho anh, nhưng thoạt nhìn, Ôn Hỏa đang cực kỳ không ổn định, anh ấy nhìn đến mức khó chịu, không rảnh lo chuyện tính sổ với Thẩm Thành, dẫn cô đi trước.
 
*
 
Thẩm Thành dựa vào lưng ghế xe, sắc mặt và ánh mắt như chết lặng.
 
Khi cô gọi thầy Thẩm sẽ không làm nũng nữa, bảo bối nhỏ đã trưởng thành sói con, còn nhe răng với anh, nói lời tàn nhẫn với anh… Cô còn rời đi cùng người khác, sao cô có thể đi cùng người đàn ông khác chứ? Cô còn để anh ta chạm vào cánh tay cô… Có phải cô đã dùng những tư thế anh dạy cho cô để làm với tên đàn ông kia không? Đó là của riêng anh mà, sao cô có thể như vậy chứ? Sao có thể đối xử với người đàn ông khác như vậy chứ? Sao cô dám!
 
Đột nhiên, trong xe như mất hết dưỡng khí, anh ngừng hô hấp, mặt và mắt sung huyết, gân xanh ở huyệt Thái Dương và trán hiện rõ…
 
Quản lý bãi đỗ xe đi đến, gõ cửa sổ xe anh, gõ rất lâu, anh mới tỉnh lại, hít thở mấy cái.
 
Miệng quản lý động đậy, như đang nói cái gì đó, nhưng anh không nghe được, trong đầu anh toàn là Ôn Hỏa.
 
Một kẻ bệnh như anh, suốt này chỉ toan tính, đã chuẩn bị tinh thần cô độc cả đời, nhưng không ngờ, có một ngày, lại có thể ôm được một thân thể mềm mại, còn cảm thấy nặng nề như trời sụp vì đột nhiên không được ôm nữa.
 
Có phải yêu hay không, anh không biết, nhưng cô rất quan trọng, đối với anh, cô rất quan trọng.
Nơi đó trống trải quá lâu, nhưng lại giống như vì cô mà để trống. Anh đột nhiên muốn nhìn thấy tên cô được viết ở đó, muốn khi người khác nói về cô, sẽ nói rằng: “À, người phụ nữ kia, là vợ của Thẩm Thành.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui