Manh đăng

 
Chương 04
 
Buổi sáng, Thẩm Thành vừa tới phòng làm việc thì nhận được điện thoại của bảo mẫu, nói Y Y bị sặc nước khi học bơi, bác sĩ đã xem qua, không có chuyện gì, nhưng con bé vẫn khóc, Thẩm Thành lập tức không còn tâm trạng làm việc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y Y tên đầy đủ là Thẩm Nãi Y, là con gái của Thẩm Thành.
 
Hàn Bạch Lộ, vợ anh, đang đóng phim tại Quảng Châu nên Y Y được giao cho Thẩm Thành và bảo mẫu chăm sóc.
 
Y Y ngồi xổm sau cánh cửa, trên tay cầm bánh quy hình chú gấu, giàn giụa nước mắt, nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Thành vừa tiến vào, không rõ đang giận dỗi cái gì.
 
Bảo mẫu xin lỗi: “Rất xin lỗi cậu Thẩm, là sai sót của tôi, đáng lẽ tôi nên ở cạnh trông chừng.”
 
“Không sao.”
 
Bảo mẫu còn khá trẻ, hơn 30 tuổi, có bằng sư phạm mầm non, lại có thêm chứng nhận chuyên gia dinh dưỡng, giọng nói nhẹ nhàng, đều có các điều kiện Thẩm Thành ưu tiên suy xét, vậy nên đã thuận lợi trở thành bảo mẫu ở nhà họ Thẩm.
 
Cô ta đối xử với Y Y rất tốt, thậm chí, có thể nói, còn tốt hơn cả mẹ ruột là Hàn Bạch Lộ.
 
Đây là bảo mẫu đầu tiên sau hai người tiền nhiệm không có ý nghĩ không nên có gì với Thẩm Thành. Hoặc cũng có thể là chưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Y Y nhìn thấy ba mình, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt nhỏ càng đỏ hơn, miệng méo xệch, nhìn như chịu ấm ức rất lớn.
 
Thẩm Thành ngồi xuống, nhéo đôi má bánh bao của cô bé, giọng điệu lạnh nhạt thường ngày có thêm một tia ấm áp: “Không vui sao?”
 

Nước mắt Y Y rơi xuống tí tách, không nói lời nào.
 
Thẩm Thành có biện pháp trị thói xấu không chịu nói chuyện của con bé: “Con làm rơi bánh xuống nước, bị mấy bạn nhỏ khác nhặt được rồi ăn, con thấy mình thiệt hơn mấy bạn đó đúng không?”
 
Miệng Y Y càng mếu máo hơn.
 
Bảo mẫu hơi há miệng kinh ngạc, vậy mà Thẩm Thành lại biết chuyện đã xảy ra. Nghĩ lại, có chuyện gì mà anh không biết đâu. Trong ấn tượng của cô ta, Thẩm Thành chưa bao giờ nói  bừa, luôn suy nghĩ chu toàn, có ít nhất hai phương án dự bị.
 
Thẩm Thành dắt tay cô bé vào phòng ngủ, đến phòng tắm, xả đầy nước vào bồn, sau đó đổ hết bánh gấu trong hộp xuống nước, nói với bé: “Ăn hết bánh trong đó, thì lần sau ba sẽ cho con tiếp tục làm thế với bạn bè.”
 
Y Y nhìn mấy miếng bánh đang nổi trong nước, vốn chỉ đang rơm rớm nước mắt, bỗng oa oa khóc to.
 
Trước mặt con bé, Thẩm Thành vớt từng bánh lên rồi đưa cho bảo mẫu.
 
Y Y khóc nửa ngày, thấy Thẩm Thành không dỗ mình, nín dần, chỉ có bả vai với lồng ngực nhỏ hơi run.
 
Thẩm Thành thấy con bé đã tạm ngừng, lại ngồi xuống, lau nước mắt cho bé: “Con gái đừng khóc, nước mắt là thứ vô dụng nhất, nó sẽ chỉ khiến người khác thấy con dễ bắt nạt.”
 
Y Y lau miệng nhỏ, nói: “ Ba ba…con xin lỗi.”
 
Thẩm Thành xoa xoa tóc con bé: “Con không phải xin lỗi ba, con nên xin lỗi mấy người bạn nhỏ của con, lần sau gặp mặt nhớ phải xin lỗi đấy.”
 
Y Y nhỏ nhẹ đáp lại: “Vâng…”
 
Thẩm Thành giải quyết xong chuyện của Y Y, giao con bé cho bảo mẫu, sau đó nói với cô ta: “Chuyện như này, tôi không hi vọng sẽ xảy ra lần thứ hai.”
 
Bảo mẫu xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, đã gây phiền toái cho ngài rồi.”
 
Thẩm Thành hơi gật đầu, không làm khó cô ta.
 
Sau khi Thẩm Thành rời đi, bảo mẫu nhẹ nhàng thở ra. Trên người cô ta có mùi đàn hương, lúc này tỏa ra, như là cười nhạo cô ta không biết lượng sức, châm chọc chút tiểu xảo dùng sai chỗ của cô ta.
 
Thẩn Thành thích dùng mùi đàn hương của hãng James Halley, nhưng không thích mùi này bị dùng trên người người khác.
 
Anh rời khỏi nhà, về văn phòng, tranh thủ hoàn thành nốt công việc buổi sáng trước giờ cơm trưa. Chỉ là bữa trưa này lâu hơn so bình thường.
 
Buổi chiều, Hàn Bạch Lộ mới biết chuyện của Y Y, gọi cho bảo mẫu chỉ trích một trận.
 
Sơ sót của bảo mẫu là thật, nên mặc dù có chút bài xích, cũng không lên tiếng bào chữa, chỉ lẳng lặng tiếp thu.
 
Hàn Bạch Lộ gọi tiếp cho Thẩm Thành, thái độ tốt hơn rất nhiều: “Y Y bị sặc nước.”
 
Thẩm Thành nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”
 
Hàn Bạch Lộ nói: “Em sắp quay xong bộ phim này rồi, quay xong là em có thể ở cạnh con bé.”
 

Thẩm Thành làm tiếp công việc: “Không cần vội, con bé với cô không thân thiết lắm, cô ở cùng con còn không bằng bảo mẫu.”
 
Hàn Bạch Lộ không còn lời gì, chuẩn bị cúp máy.
 
Thẩm Thành lại đột nhiên mở miệng: “Lục Hạnh Xuyên và đám người họ Lương, họ Quách cùng hợp mưu thao túng cổ phiếu phi pháp, thu về hơn 8000 vạn, chứng giam sẽ bắt đầu chấp pháp, phối hợp cùng cảnh sát tra xét, sớm nhất tuần sau sẽ công bố mọi chuyện.”
 
Hàn Bạch Lộ bỗng lạnh sống lưng, một lúc lâu không nói chuyện.
 
Thẩm Thành tiếp tục dùng giọng điệu thả lỏng như bình thường, nói tiếp: “Như cô biết, tôi có thể giải quyết những phiền toái này cho anh ta. Chỉ là không biết cô có đồng ý thừa nhận mối quan hệ với anh ta vào lúc này hay không.”
 
Hàn Bạch Lộ không dám tắt điện thoại, cũng không lên dám tiếng, hô hấp ngừng lại.
 
Thẩm Thành không vội, chờ cô ta nói chuyện.
 
Lục Hạnh Xuyên là ông chủ công ty quản lý cũ của Hàn Bạch Lộ, hai người qua lại lúc cô ta mới là thực tập sinh, mặc dù sau đó Hàn Bạch Lộ do trời xui đất khiến mà gả cho Thẩm Thành, nhưng hai người cũng không cắt đứt liên lạc.
 
Hàn Bạch Lộ biết Thẩm Thành đã phát hiện, nhưng anh chưa từng nhắc đến, cô ta cũng hiểu ý không nói gì, thậm chí cho rằng Thẩm Thành cứ thế bỏ qua.
 
Nhưng cô ta sai rồi.
 
Cô ta nhỏ giọng nói: “Em không hiểu anh nói gì.”
 
Thẩm Thành cho cô ta cơ hội: “Nếu cô không quen biết người kia, thì tôi sẽ không cứu.”
 
Hàn Bạch Lộ vừa định nói “khoan đã”, thì Thẩm Thành đã cúp máy, gọi lại thì không nghe. Cô ta nhanh chóng gọi cho Lục Hạnh Xuyên, chỉ nghe được giọng nữ máy móc “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Lòng cô ta trùng xuống.
 
*
 
Thẩm Thành xử lý xong công việc, phân phó trợ lý mua một phần bánh bánh kem mật ong, loại Y Y thích ăn.
 
Trợ lý chuẩn bị đi, anh gọi lại, nói: “Hai cái.”
 

Trợ lý gật đầu: “Vâng.”
 
6 giờ chiều, Thẩm Thành tan tầm, vừa lên xe, tài xế đang tính chào hỏi, thì anh đã nói trước: “Thanh Hoa.”
 
“Vâng.”
 
Khi sắp đến cổng phía đông, Thẩm Thành nhìn qua cửa sổ, thấy được Ôn Hỏa đang ở trước quán thịt nướng, anh nói: “Dừng xe.”
 
Tài xế đỗ xe ở ven đường. 
 
Thẩm Thành cầm bánh kem lên, từ trên xe xuống, đi về phía Ôn Hỏa, còn cách hai bước, một nam sinh đeo khẩu trang, mặc đồ vận động chạy đến chỗ cô, đưa một que kem ốc quế cho cô, còn tươi cười nói chuyện với cô.
 
Ôn Hỏa cũng cười lại với cậu ta một cái,  sau đó đưa đầu lưỡi liếm que kem.
 
Thẩm Thành dừng bước chân lại, chăm chú nhìn chằm chằm hình ảnh đó một hồi, không có phản ứng gì, nhìn qua không quá ảnh hưởng tâm trạng, cuối cùng chỉ xoay người, trở lại xe, nhàn nhạt nói: “Về nhà.”
 
Tài xế không dám nói gì, cũng không dám hỏi thêm gì, gật đầu: “Vâng, ông chủ.”








 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận