Manh đăng

 
Chương 42:
 
Editor: Byredo
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian trôi nhanh, đã hai tháng kể từ liên hoan phim Xuyên Cốc, Ôn Hỏa đã hai tháng không đi học.
 
Trong thời gian này, cô liên lạc với giáo sư hướng dẫn qua voice chat và video call. Thái độ của giáo sư đối với cô vẫn không thay đổi gì, vẫn nghiêm khắc như mọi khi, và bọn họ cũng sẽ không nói chuyện gì ngoài vấn đề chuyên môn.
 
Sau liên hoan phim, Thu Minh Vận có gọi điện thoại cho cô, lúc ấy, cô đang tắm rửa nên không nghe được, mà cũng không biết nên nói với cô ấy như thế nào, nên không gọi lại.
 
Cô muốn về trường học để lấy chút đồ đạc, cũng cảm thấy có thể nói chút chuyện với Thu Minh Vận, nên báo một tiếng cho cô ấy. Khi gặp lại Thu Minh Vận, cô phát hiện trạng thái của cô ấy, cũng không khác cô là bao.
 
Quán cà phê ở đường phía đông Thanh Hoa, Thu Minh Vận và Ôn Hỏa ngồi ở bên ngoài, mặt đối mặt, không nói gì.
 
Bạn bè và bạn thân khác nhau chính là vào thời khắc này, hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí xấu hổ bị phóng đại lên. Giữa bạn bè, có rất nhiều chuyện khó nói, không thể hỏi rõ ràng như với bạn thân, mối quan hệ giữa những người không bộc lộ cảm xúc đúng là yếu ớt như tờ giấy.
 
Trong lúc Thu Minh Vận nhận điện thoại, cô ấy nói xong, cuối cùng cũng nói chuyện: “Cậu có khỏe không?”
 
“Có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đáp xong, Thu Minh Vận lập tức tìm được cảm giác khi ở chung với Ôn Hỏa, từ từ duỗi tay về phía cô.
 
Ôn Hỏa cũng duỗi tay qua.
 
Hai tay nắm chặt, hai người đều cười.
 
Thu Minh Vận không hỏi chuyện của cô và Thẩm Thành là như thế nào, Ôn Hỏa ưu tú như vậy, kể cả là Thẩm Thành, cũng xứng đôi vô cùng. Cô ấy đã từng nhìn thấy dấu hôn trên người Ôn Hỏa, cô ấy không tin Thẩm Thành chỉ coi Ôn Hỏa là học trò của mình.
 
Hai người hàn huyên một lát, Thu Minh Vận đưa lá bùa lần trước đi chùa xin được cho Ôn Hỏa: “Cố Huyền Vũ đã chết rồi, lúc trước tớ đã đi thắp hương, cầu bùa bình an cho anh ta. Cái này là lá bùa đã được nhà sư lớn tuổi niệm chú, có thể giúp bình an.”
 
Ôn Hỏa nhận lấy: “Cảm ơn.”
 
Cô cũng mua sách cho Thu Minh Vận, là sách tiếng Anh nguyên bản, Thu Minh Vận vẫn luôn muốn có, nên cô đã nhờ Túc Hòa mua cho cô ấy. Khi đưa cho Thu Minh Vận, mắt cô ấy lập tức sáng lên như đèn pha ô tô. Hiểu được việc giữ khoảng cách, lại biết suy nghĩ cho đối phương, bạn bè như vậy đã là rất tốt rồi.
 
Ôn Hỏa bừng tỉnh, nhớ lại chuyện Thu Minh Vận vừa nói: “Cố Huyền Vũ…”
 
Mắt Thu Minh Vận nhìn mặt bàn: “Thật ra, khi biết cậu ta bị bệnh, tớ đã nghĩ tới, có thể sẽ không trị khỏi được, hóa ra, đúng thật là không trị khỏi được.”
 
“Vậy cậu…”
 
“Không sao đâu, tớ đã vượt qua thời gian khổ sở rồi. Tớ đã từng cho rằng, nếu tớ không thể yêu cậu ta, vậy thì tớ nhất định sẽ chết, coi sinh mệnh như trò đùa. Sau này, thời gian trôi qua lâu rồi, cuộc sống bị đủ chuyện lấp đầy, thật sự là không rảnh để nhớ tới cậu ta. Lời hứa hẹn và bảo đảm khi đó, hiện tại nhớ lại, tớ chỉ mong là chưa từng xảy ra. Con người luôn thay đổi, thời gian có thể làm phai nhòa tất cả, tớ càng ngày càng có thể cảm nhận được hai câu này.”
 
Thu Minh Vận cười, thoạt nhìn như đã bình thường trở lại, nhưng Ôn Hỏa lại nghe ra được cô ấy đang rất khổ sở.
 
Tình yêu cũng không phải là không thể giải thoát được, chỉ là thời gian còn chưa đủ thôi? Thật sự là như vậy sao?

 
Thu Minh Vận đẩy chiếc bánh kem chưa động vào của mình cho Ôn Hỏa: “Sinh mệnh quá yếu ớt, cậu không thể tưởng tượng được cảnh một người đang sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất, sẽ không bao giờ xuất hiện tin tức của anh ta nữa. Rõ ràng tối hôm qua còn gặp mặt, hoặc là liên lạc, nghe giọng nói của anh ta, nhưng đột nhiên lại không còn nữa, cảm giác cực kỳ hụt hẫng. Thậm chí, không chỉ về mặt tâm lý, mà còn về mặt sinh lý, cậu sẽ có cảm giác như một bộ phận nào đó trên cơ thể bị mất đi tri giác.”
 
Ôn Hỏa nghĩ tới chính mình.
 
Sau này, cô cũng sẽ biến thành một người đột nhiên biến mất, người bên cạnh nhất định sẽ rất khổ sở.
 
Trong đầu cô hiện ra một hình ảnh, ba mẹ cô, anh trai, thầy giáo, bạn học đứng ở trước giường bệnh, che miệng, nước mắt giàn giụa, miệng kêu tên cô, nhưng cô lại không nghe được…
 
Cô đã từng nỗ lực, nhưng sống sót thực sự quá khó khăn.
 
Khi người khác đều đang ngủ, cô lại trằn trọc, suy nghĩ xem còn mấy tiếng nữa thì trời sáng, tồn tại như vậy quá khó khăn. Gần đây, tóc cô rụng càng ngày càng nhiều, trước kia còn muốn dùng tóc giả, hiện tại, cô chẳng còn thiết tha gì nữa.
 
Giống như, từ khi Thẩm Thành dẫn Hàn Bạch Lộ đến liên hoan phim, cô đã không thể sống yên ổn được. Cảm giác khiếp sợ, ấm ức, phẫn nộ sau khi bị lừa gạt ập đến, cô không thể hiểu nổi cảm xúc của chính mình, cộng thêm việc mất ngủ khiến tinh thần căng thẳng, sinh lý đau đớn, tất cả đều đè nặng lên cô.
 
Không phải là cô không có cách giúp mình thoát ra, nhưng để mình thoát ra khỏi trạng thái không xong này, cô không làm được.
 
Quá bất lực, cuộc đời quá bất lực.
 
Cô có thể giả vờ như không sao cả, sau đó đẩy nhanh tiến độ luận văn của mình, xây dựng hàng loạt biểu hiện giả dối như thể là cô khỏe mạnh lắm. Nhưng biểu hiện giả này có thể kéo dài lâu được sao? Cho nên, khi gặp lại Thẩm Thành, cô đã lộ tẩy, hóa ra, trong khoảng thời gian này, cô thực sự không ổn.
 
Cô không sống nổi nữa, thật sự không sống nổi nữa. Chứng mất ngủ của cô đã sắp ảnh hưởng đến trái tim, cô nghĩ, thôi cứ sống nốt cuộc sống không buồn không vui như vậy đi, được bao lâu hay bấy lâu.
 
Thu Minh Vận thấy cô thất thần, vòng qua bên cạnh cô, ôm bả vai cô: “Hỏa Hỏa, tớ hy vọng sau này cậu có thể sống vui vẻ.”
 
Ôn Hỏa hoàn hồn, quay đầu nhìn cô ấy: “Cậu nói như thể ngày mai chúng ta sẽ không gặp nhau được nữa vậy.”
 
Thu Minh Vận cười, có chút chua xót: “Tớ thật sự có cảm giác, qua hôm nay, chúng ta sẽ không bao giờ có giao thoa gì nữa. Một thời gian nữa tớ sẽ phải đến Anh, tớ muốn hay đổi không gian sống, đổi nghề, bắt đầu lại một lần nữa.”
 
Ôn Hỏa hơi cau mày: “Đột ngột quá.”
 
“Chuyện của cậu và thầy Thẩm cũng rất đột ngột, nhưng mà, đột ngột nhất lại là, thầy ấy vẫn chưa hề kết hôn, đứa con cũng không phải là của thầy ấy.”
 
Ôn Hỏa nghe vậy, mày càng cau chặt hơn.
 
Thu Minh Vận lại nói: “Nghĩ đến chuyện người đàn ông như Thẩm Thành không thuộc về con quỷ thích diễn Hàn Bạch Lộ, với tớ mà nói, cũng xem như là một loại an ủi.”
 
Bả vai Ôn Hỏa cứng đờ, thong thả xoay đầu lại: “Cậu nói cái gì?”
 
Thu Minh Vận bị vẻ mặt cô dọa sợ, cho rằng mình nói sai lời nào, thất thần nhớ lại một chút, hình như cũng không nói sai cái gì: “Câu thầy Thẩm không thuộc về Hàn Bạch Lộ sao?”
 
“Thẩm Thành chưa hề kết hôn, đứa con cũng không phải là của thầy ấy?”
 
Thu Minh Vận kinh ngạc: “Cậu không biết sao? Khi mở họp báo thầy ấy đã nói mà. Còn có cả chứng cứ, báo cáo xét nghiệm ADN với đứa trẻ, sau đó trình chiếu sổ hộ khẩu cũng là độc thân… Cậu không biết sao?” Nói xong, cô ấy ý thức được một vấn đề. “Hai người cắt đứt liên lạc rồi sao?”
 
Thân thể Ôn Hỏa như bị đẩy vào không gian lạnh lẽo, bắt đầu bị đông lạnh.
 
Tâm trạng của Ôn Hỏa nên được hình dung như thế nào đây? Phản ứng đầu tiên của cô là không tin, nhưng Thu Minh Vận sẽ không lừa cô, vậy là Thẩm Thành lừa người khác sao? Anh thật sự có khả năng này, nhưng anh có thể lừa được người dân cả nước sao? Anh thật sự có bản lĩnh này sao?

 
Vào giờ phút này, tâm trạng cô cực kỳ phức tạp. Hai tháng đã qua đi, thậm chí, cô còn hoài nghi tính chân thật của mình, cô có thật hay không?
 
Thu Minh Vận tìm video cuộc họp báo hôm đó, đưa cho cô xem.
 
Trong video, Thẩm Thành mới vừa mở miệng, Ôn Hỏa đã tắt đi. Cô không muốn nghe, đây là hành vi trong vô thức. Cô không muốn biết chân tướng, không muốn biến tất cả mọi thứ giữa cô và Thẩm Thành đều trở nên hợp lý.
 
Thu Minh Vận không hề ép buộc. Đây là chuyện cuối cùng cô ấy có thể làm cho Ôn Hỏa, rồi biến mất khỏi cuộc đời của cô.
 
Giống như rất đau lòng, nhưng trên thực tế, mỗi người, mỗi ngày đều có thể gặp mặt vô số người lần cuối cùng, trong đó, phần nhiều là những người chỉ có giao thoa duy nhất một lần trong đời.
 
*
 
Phòng làm việc của Trình Thố.
 
Thẩm Thành muốn biết chứng mất ngủ của Ôn Hỏa nghiêm trọng tới mức nào.
 
Trình Thố sẽ không nói cho anh biết: “Anh đã lấy được rất nhiều tin tức ở chỗ em, nếu còn nói tiếp, cái nghề bác sĩ này, em cũng sẽ không làm nữa. Anh thông cảm cho em, em không thể làm như vậy được.”
 
Thẩm Thành hỏi anh ấy: “Cậu là cái gì?”
 
Trình Thố sửng sốt: “Hả?”
 
“Cậu là cái gì?”
 
Trình Thố không hiểu, thử thăm dò, đáp: “Bác sĩ?”
 
Thẩm Thành cho anh ấy xem một tấm ảnh, là bộ dáng Ôn Hỏa hiện tại, gầy như que củi: “Người bệnh trở nên như vậy, hiện tại, có lẽ có biện pháp chữa khỏi cho cô ấy, cậu cũng từ chối. Vậy mà cậu nói với tôi cậu là bác sĩ sao?”
 
Trình Thố nhìn thấy Ôn Hỏa như vậy, cau mày.
 
Thẩm Thành lại nói: “Bác sĩ nên lấy việc trị bệnh cứu người làm trọng, hay là bảo thủ không chịu thay đổi, máy móc tuân thủ các quy tắc nghề nghiệp làm trọng?”
 
Trình Thố im lặng.
 
Lý trí mạnh mẽ và thái độ cứng rắn của Thẩm Thành dịu lại, giọng nói nhẹ đi rất nhiều: “Cô ấy không ổn lắm.”
 
Trình Thố ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thành, anh ấy không tin lời đau lòng này của Thẩm Thành là thật. Thẩm Thành quá giỏi ngụy trang, từ nhỏ đến lớn, anh ấy đã bị anh lừa gạt rất nhiều lần, lần nào anh ấy cũng tin, nhưng lần nào cũng không phải là sự thật.
 
Nhưng mà, anh ấy cũng không chắc chắn, liệu anh có đang nói dối không.
 
Trình Thố mím môi, lấy hồ sơ bệnh án ra, nói: “Anh nói rất đúng, cô ấy thực sự không ổn lắm, cô ấy không ngủ được. Đại não cô ấy luôn trong tình trạng hưng phấn quá mức, không ngừng hoạt động. Cô ấy đã uống rất nhiều thuốc, khám rất nhiều bác sĩ, nhưng đều không thể chữa khỏi được.”
 
Thẩm Thành mở ra, xem từng tờ một, Trình Thố ghi chép rất rõ ràng tỉ mỉ, viết tất cả trạng thái của Ôn Hỏa khi đến khám bệnh vào.
 

Ngày 21 tháng 5 năm 2018, Ôn Hỏa đứng cả buổi tối ở đầu đường Trường An, nhìn dòng xe tấp nập xô bồ, cô nói cô cảm thấy có chỗ nào đó rất đau, nhưng không biết là đau chỗ nào.
 
Ngày 14 tháng 6 năm 2018, Ôn Hỏa uống hết thuốc rồi, cô ấy hỏi tôi: “Có phải em uống thêm một lọ nữa là có thể ngủ được không?” Tôi không đáp.
 
Ngày 3 tháng 7 năm 2018, Ôn Hỏa xem phim huyền huyễn kinh dị cả đêm. Mấy bộ phim đó tôi cũng đã từng xem qua, tôi chỉ nhớ rõ hình ảnh có máu, ngón tay gãy, nhãn cầu, bóng tối, quỷ dị, nhưng cô ấy lại có thể phân tích logic, chính xác để tìm ra hung thủ. Tôi biết, bệnh của cô ấy nặng hơn rồi.
 

 
Ngày 19 tháng 1 năm 2019, Ôn Hỏa muốn đi nhảy Disco, nhưng đã lâu rồi cô ấy không ngủ, tôi không cho phép. Cô ấy hỏi tôi: “Thật ra, em có thể tôn trọng lựa chọn của thân thể em mà. Nó không muốn nghỉ ngơi, em thuận theo nó, không phải là tốt hơn sao?” Tôi không đáp.
 
Ngày 8 tháng 3 năm 2019, trạng thái của Ôn Hỏa cực kỳ bất ổn, trái tim hoạt động quá mức, tôi đã phải đưa cô ấy đi khám tim mạch.
 

 
Ngày 4 tháng 4 năm 2019, Ôn Hỏa cảm ơn tôi, cô ấy đã tìm được người có thể giúp cô ấy ngủ. Mỗi khi rời khỏi chỗ ở của anh ta, cô đều có thể chìm vào giấc ngủ. Tôi biết cô ấy lâu như vậy, nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy hạnh phúc đến thế. Phương pháp tìm kiếm công cụ hỗ trợ giấc ngủ này là do tôi nghĩ ra.
 
Ngày 10 tháng 6 năm 2019, trên cổ Ôn Hỏa có dấu vết bị vòng cổ siết chặt,  ở giữa có một vết thương hình tròn sâu hơn. Tôi rất lo lắng cho cô ấy, nhưng cô ấy chỉ nói là mình vẫn ổn, cảm thấy có thể ngủ được đúng là rất tuyệt.
 

 
Ngày 9 tháng 3 năm 2020, gần đây, chất lượng giấc ngủ của Ôn Hỏa như đã trở lại như trước kia, nhưng so với thời điểm lần đầu cô không ngủ được thì tốt hơn rất nhiều. Vết thương kỳ lạ trên người cô cũng biến mất. Tôi không nghĩ rằng cô ấy thích trạng thái hiện tại của mình.
 
Ngày 29 tháng 5 năm 2020, Ôn Hỏa muốn đi tìm một vị giáo sư, mẹ và em gái của giáo sư đó đều chết vì bệnh tim, nguyên nhân là do mất ngủ dẫn đến trái tim suy kiệt. Tôi hỏi cô ấy là không dùng công cụ hỗ trợ giấc ngủ nữa sao? Cô ấy không đáp.
 
Ngày 3 tháng 6 năm 2020, hóa ra, công cụ hỗ trợ giấc ngủ của Ôn Hỏa, là Thẩm Thành.
 

 
Thẩm Thành nhìn, nghe Trình Thố nói chuyện, lưng lạnh toát, cảm giác mỏi mệt dâng lên. Anh biết, chứng rối loạn lưỡng cực của anh lại tái phát. Cả người anh như rơi vào cảm giác bất an và tự phủ định mình.
 
Thẩm Thành không gì không làm được, cũng không thể tránh được sự phát tác của chứng rối loạn cảm xúc.
 
Anh không thể khống chế được sự buồn bực không vui của chính mình, cho nên, trước nay anh đều lẩn tránh những chuyện làm anh cảm thấy tiêu cực, cố gắng khiến bản thân duy trì trạng thái còn lại của hội chứng rối loạn cảm xúc, cũng chính là mặt tinh thần hưng phấn.
 
Như vậy thì, anh sẽ thường xuyên hưng phấn, tư duy nhanh nhẹn, hiệu suất cực cao, đương nhiên, cũng không tránh được việc sẽ cáu kỉnh, nóng tính.
 
Nhưng anh có thể khống chế được, khống chế bản thân là điểm mạnh của anh, anh không khống chế được cảm giác hưng phấn, không khống chế được ảo giác thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng anh có thể khống chế được biểu hiện của mình. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là anh có uống thuốc, nên có thể kiểm soát được hành vi của mình.
 
Trầm cảm không còn nữa, không ham muốn, khao khát, không vui buồn, kiệt sức, tiêu cực, tự ti. Dù biết về những cảm xúc này, nhưng anh vẫn không thể che giấu.
 
Vết thương trên tay, trên cổ Ôn Hỏa, tất cả đều do anh làm ra.
 
Lúc đầu anh còn không rõ, cô ấm ức cái gì, sao cô lại có thể ấm ức chứ? Anh đối xử với cô không tốt chỗ nào sao? Nhưng nhìn ghi chép của Trình Thố, anh tốt với cô ở điểm nào vậy?
 
Vốn dĩ, anh cho rằng, trong quan hệ của anh và Ôn Hỏa, anh là người vô tội. Dù sao cũng là cô chủ động khơi mào chuyện này, vậy nên cô cũng phải chuẩn bị tâm lý trước, cô không nên ấm ức.
 
Sau đó, sau khi cô rời đi, anh xuất hiện đủ loại tình trạng chưa bao giờ xuất hiện trên người anh. Anh ý thức được tầm quan trọng của cô đối với mình. Có lẽ, cũng là do thói quen, anh quen với thân thể Ôn Hỏa, quen với sự lém lỉnh và đúng mực của cô. Con người đều sẽ cúi đầu trước những món đồ mà mình đã quen, anh chấp nhận đây là lý do anh bắt đầu để ý Ôn Hỏa. Bao gồm việc thỉnh thoảng anh sẽ muốn bước vào cung điện hôn nhân với cô, gắn bó cả đời với một mình cô.
 
Bởi vì để ý, nên anh muốn đưa cô một lần nữa vào thế giới của mình, đến chết cũng không cho cô trốn thoát. Logic này không có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí, anh còn bị chính mình làm cho cảm động, vậy mà anh lại tha thứ cho việc cô lừa gạt, còn đối xử với cô tốt như vậy, cô còn ấm ức, không hài lòng cái gì nữa chứ?
 
Cho đến khi anh nhìn thấy nội dung ghi chép của Trình Thố, anh mới phát hiện cô cũng bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, cô coi Thẩm Thành anh như là cọng rơm cứu mạng.
 
Dường như anh đã biết đáp án, nhưng vẫn hỏi lại Trình Thố: “Chỉ có anh mới có thể giúp cô ấy ngủ được sao?”
 
Đã bao giờ Trình Thố nhìn thấy Thẩm Thành cúi đầu như thế này đâu? Từ góc độ một bác sĩ tâm lý, anh ấy nhận ra, dường như anh còn có vấn đề lớn hơn. “Anh họ, anh…”

 
“Có phải hay không?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Oành” một tiếng, pháo đài kiên cố Thẩm Thành xây dựng ba mươi mấy năm, đang từ từ bong tróc, đứt gãy, sụp đổ.
 
Ngày đó, anh còn hỏi cô rằng “Em đã ngủ với anh ta rồi sao?”, nhất định là cô khó chịu lắm, rõ ràng cô chỉ ngủ với anh thôi mà.
 

 
Buổi tối, Ôn Hỏa nằm trên giường, nhìn điện thoại Thẩm Thành, vậy mà anh lại chụp hơn 4000 bức ảnh, quay hơn 600 video về cô.
 
Cái tên đàn ông già bị bệnh nặng này.
 
Cô biết Thẩm Thành thích chụp ảnh, quay video khi làm tình, cô cũng không lo lắng sẽ bị lộ ra ngoài, cô tin tưởng anh. Nếu chuyện không có lợi cho anh, anh sẽ không cho phép nó xảy ra.
 
Cô lại nghĩ đến lời Thu Minh Vận nói, nghĩ đến chuyện Thẩm Thành tiết lộ cô ra ngoài ánh sáng trong buổi liên hoan phim… Khi đó, sao cô lại không nghĩ đến điểm này?
 
Sao Thẩm Thành lại có thể để bản thân bị dư luận nhấn chìm vì chuyện ngoại tình, còn cho phép mọi chuyện lên men đến mức ấy chứ?
 
Trước kia, bởi vì cảm xúc, nên cô vẫn luôn xem nhẹ một số chỗ, bây giờ lại đột nhiên thông suốt. Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ không kết hôn, nên anh không có con, điều này không phải nghi ngờ.
 
Điện thoại của anh bị nhầm với cô, cũng là do anh cố ý sao?
 
Có lẽ, lúc đầu là không phải, nhưng khi nhìn thấy điện thoại cô rơi xuống, nhất định là anh cố ý.
 
Kể cả có là thật, Thẩm Thành không kết hôn, không có con, cô cũng không phải là tình nhân của anh, thì thế nào chứ? Chẳng lẽ, cô còn có thể từ giả thành thật, thật sự ở bên anh sao?
 
Cô không xem được cuộc họp báo, nhưng cô có thể đoán được, nhất định là Thẩm Thành đã đẩy Hàn Bạch Lộ lên nơi đầu sóng ngọn gió.
 
Có lẽ, giữa bọn họ không có tình yêu, có lẽ, ngoại trừ việc Hàn Bạch Lộ ngoại tình, thuê cô quyến rũ Thẩm Thành, thì giữa bọn họ còn có thù hận khác, nhưng đều không thể tẩy trắng được hành vi quá mức ác độc của Thẩm Thành.
 
Người đàn ông ác độc như vậy, đối với một người phụ nữ như vậy, Ôn Hỏa cô sao có thể thắng được chứ? Cô không muốn trở thành Hàn Bạch Lộ tiếp theo.
 
Hơn nữa, cô rất rõ ràng, Thẩm Thành làm động tác nhỏ đó, cũng không phải để ý đến cô, mà là do hiếm khi anh gặp được món đồ chơi nhỏ hợp gu mình như cô vậy.
 
Nhưng anh tính sai rồi. Trước kia, Ôn Hỏa sẽ chơi với anh là bởi vì hợp đồng, không có hợp đồng thì còn có thể là vì muốn ngủ. Hiện tại, đối với việc ngủ được hay không, cô đều không quan tâm, sao có thể quay lại hang sói kia chứ?
 
Anh cho cô xe, nhà, nhưng Ôn Hỏa cũng không thiếu mà. Đúng thật là cô không chê tiền nhiều, nhưng kiếm tiền phải đi đôi với lợi ích khác thì mới khơi dậy được hứng thú của cô. Chẳng hạn như nhu cầu muốn ngủ trước kia của cô vậy.
 
Hiện tại, nhu cầu của Ôn Hỏa đối với giấc ngủ không lớn, kiếm tiền cũng trở nên đần độn vô vị, huống chi, trước nay cô đều không thiếu tiền.
 
Ôn Tân Nguyên thiên vị Ôn Băng, nhưng cũng không cắt xén tiền chi tiêu của cô. Cô không thể giống như cậu ấm cô chiêu nhà giàu, động một chút là tiêu mấy ngàn, mấy vạn, nhưng cuộc sống cũng không có trở ngại gì, ở mức tầm trung. Nguyễn Lí Hồng cũng thường cho cô tiền, cô vẫn luôn tích cóp.
 
Khi đó, chỉ nghĩ, đợi đến khi kết thúc hợp tác với Hàn Bạch Lộ, cô cầm thù lao và tiền mình tích cóp được, đến Canada, tìm Nguyễn Lí Hồng, tìm Túc Địch, nói với anh ấy rằng, cảm ơn anh đã khiến cô tìm thấy vật lý, yêu vật lý, cô muốn dành cả đời cho vật lý.
 
Sau đó, thuê nơi anh ấy đã từng làm thí nghiệm vật lý trước kia, tiếp nối nghiên cứu của anh ấy, giao lưu với với thật nhiều bạn bè có cùng chí hướng.
 

 
Túc Địch, chính là người khiến Ôn Hỏa yêu vật lý như điên, cũng là người làm cô mất ngủ. Tất cả chuyện này, tất cả ngọn nguồn, đều là anh ấy.
 
Nhưng anh ấy đã chết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận