Manh đăng

 
Chương 07
 
Thẩm Thành trước đó đi Canada, ở đó hai tháng. Lần gặp ở Quốc Mậu kia, là buổi gặp duy nhất của họ trong hai tháng. Thật ra vẫn có chút xấu hổ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi hai người họ vốn không liên lạc nhiều, là kiểu ăn ý tôi không tìm anh, anh cũng không tìm tôi.
 
Những lúc bọn họ ở cạnh nhau, Ôn Hỏa thường là người chủ động, bởi cô có nhu cầu được giúp đỡ, còn Thẩm Thành thì không.
 
Thời gian Thẩm Thành đi nước ngoài, Ôn Hỏa phát hiện cô có thể ngủ rồi, mặc dù chất lượng giấc ngủ không thể sánh với người khác, nhưng đã rất ổn, nên thái độ của cô với Thẩm Thành phai nhạt dần.
 
Lại thêm sự kiện không quá vui vẻ từ hai tháng trước, trực tiếp dẫn đến thái độ xa cách của Ôn Hỏa khi gặp lại Thẩm Thành.
 
Mặc dù hiện tại Ôn Hỏa không quá cần đến anh, nhưng cô vẫn là có qua có lại, nguyện ý lên giường với anh, đồng thời tỏ ra ngưỡng mộ anh. Nói cách khác, chỉ cần Thẩm Thành tiếp tục giữ trạng thái không liên quan đến nhau như hiện tại, cô sẽ coi như việc kia chưa từng xảy ra, rồi khách sáo duy trì mối quan hệ này một đoạn thời gian, xem như trước sau vẹn toàn cho đoạn quan hệ này, tuy rằng không công khai.
 
Nhưng hiển nhiên, hôm nay Thẩm Thành phát giận, cứ nhất định phải can thiệp vào chuyện của cô.
 
Hai chữ “em dám”, hoàn toàn làm cô bùng phát: “Vậy thầy Thẩm cứ nhìn xem, tôi có dám hay không.”
 
Thẩm Thành nhắc cô: “Dương Dẫn Lâu đã 40 tuổi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Ôn Hỏa nhàn nhạt nói: “Thầy Thẩm, ngài cũng hơn ba mươi rồi, giáo sư Dương lớn hơn em nhiều tuổi, không lẽ thầy thì ít? Có ai không phải  trâu già gặm cỏ non? Nên đừng chó chê mèo lắm lông!”
 
Thẩm Thành nhíu mày, xoay người áp lên cô: “Em đang ngồi trên xe của tôi, vậy mà lại tỏ thái độ với tôi?”
 
Ôn Hỏa ngước nhìn anh: “Trước giờ tôi  luôn nói chuyện với thầy như vậy.”
 
Thẩm Thành nhìn đôi mắt ngấm rượu của cô.
 
Ôn Hỏa ở dưới người anh, giúp anh chỉnh lại cà vạt, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại tàn nhẫn:
 
“Làm nhân tình của người khác còn có tiền, còn tôi chỉ có thể bị trói lên tường, bị anh thô lỗ làm. Tôi chán chết những trò chơi đó của anh, ghê tởm cực độ việc súc ruột suốt một tiếng trước khi lên giường. Cũng không thấy mấy bộ đồ con thỏ hay hồ ly gì đó của anh đáng yêu, càng không thích việc mặc quần hở đũng với áo mưa trong suốt. Lại còn trứng sắt với kẹp nhũ hoa, tôi không hề muốn dùng mấy thứ đó!”
 
Thẩm Thành chậm rãi thả cô ra.
 
Mặt Ôn Hỏa không cảm xúc sửa soạn lại quần áo của minh: “Tôi quyến rũ anh thì sao, tôi bò lên giường anh thì đã thế nào, giờ tôi hối hận rồi, tôi không được kịp thời dừng lại để không có thêm tổn hại à?”
 
Đuôi cáo giấu kỹ mấy ngày qua đã lộ, đây mới chính là Ôn Hỏa, trong bọc có kim.
 
Thẩm Thành đẩy cô về lại ghế phụ, mắt nhìn phía trước: “Em giả bộ làm cừu non suốt hai tháng, là thể hiện sự bất mãn với tôi?”
 
“Thầy suy nghĩ nhiều, em chỉ thấy trước đây quá chủ động không tốt lắm, em vẫn nên cung kính gọi thầy một tiếng thầy Thẩm. ‘Thầy Thẩm, xin lỗi ạ.’ ‘Thầy Thẩm, được không ạ.’ nói thế rất ngoan mà, rất tốt mà.” Ôn Hoả nói

 
Sự kiện kia có ảnh hưởng nhất định với Ôn Hỏa, Thẩm Thành nhận ra: “Cơ hội kia vốn cũng không thuộc về em, tôi không tác động gì cả.”
 
Ôn Hỏa không muốn nghe anh nói đến chuyện này: “Em không quan tâm lắm.”
 
Thẩm Thành nhàn nhạt: “Nói dối.”
 
Thời gian trước, Ôn Hỏa có cơ hội trao đổi đến Cambridge, đã liên hệ với giáo sư xong, giáo sư cũng đồng ý tiếp nhận cô, Thẩm Thành cản trở khiến cô thất bại. Sau đó nói một đống lý do đường hoàng, giống như vừa rồi, nói rằng cơ hội đó vốn không thuộc về cô.
 
Thẩm Thành nói tiếp: “Em nói đến việc làm nhân tình người khác có tiền, là lên án tôi không cho em gì cả. Em không thiếu gì cả, duy nhất thứ em muốn mà không có được, chính là cơ hội đào tạo chuyên sâu lần đó.”
 
Ôn Hỏa phần lớn đã tỉnh rượu, nhưng không muốn diễn vai cừu non nữa, đã nói đến mức này, lấy lễ đáp lễ là điều không thể.
 
Thẩm Thành nói trực tiếp: “Đó không phải của em, em cưỡng cầu làm gì?”
 
Ôn Hỏa nhìn qua: “Không nói đến việc em nỗ lực lâu như vậy, giáo sư hướng dẫn đã đồng ý, không thể có biến cố. Cho dù thực sự không phải cơ hội của em, nhưng thầy Thẩm à, thầy động ngón tay là có thể thay đổi được.”
 
“Em từng nói với tôi là em muốn sao?”
 
“Dạ, là em chưa từng nói với thầy, em không nên đề cập đến yêu cầu gì với thầy, từ khi ở cùng thầy em lập tức dẹp luôn mấy vấn đề cần chỉ bảo, thầy thi thoảng chủ động giúp một lần, em đã cảm động rớt nước mắt.”
 

“Em nói chuyện hẳn hoi đi.”
 
“Thầy mới là người nên nói chuyện hẳn hoi, không đâu tự nhiên tìm việc làm gì? Em không nên bị cảm xúc của Thu Minh Vận ảnh hưởng, tự nhiên gửi một tin nhắn WeChat, thầy cũng sẽ không qua đây nói em nhiều như vậy.”
 
“Em quyến rũ tôi là vì tôi có lợi ích cho em.”
 
“Không thì sao? Thầy cho rằng tôi để ý thầy?”
 
Ôn Hỏa tìm cách trị chứng mất ngủ là thật, cô coi trọng ảnh hưởng của Thẩm Thành trong giới vật lý cũng là thật.
 
Thẩm Thành giúp cô ngủ, cô mới tình nguyện thành nhân tình của anh. Thẩm Thành cho cô một ít lợi ích, để nghiên cứu của cô được nhiều người biết đến, cô mới tình nguyện phối hợp mấy trò cosplay trên giường cùng anh.
 
Thế giới lợi ích, Ôn Hỏa đương nhiên không  vô duyên vô cớ trở thành nhân tình của một người đàn ông đã có gia đình.
 
Khi cô phát hiện làm nhân tình của Thẩm Thành không đạt được những lợi ích như mong đợi, cô chỉ làm có lệ, có lệ để Thẩm Thành nhanh chán, rồi sẽ đá cô đi thôi.
 
Thẩm Thành gật đầu, như là đã biết từ trước: “Giờ em thấy tôi không giúp ích được gì, nên bắt đầu dùng thái độ ngoan ngoãn như cừu non cho có lệ, sau đó ngấm ngầm đi quyến rũ giảng viên khác.”
 
Kiểu đối đáp này Ôn Hỏa không cần chuẩn bị kịch bản: “Làm tình cùng anh hay cùng người khác cũng không có gì khác biệt, ai có ích với tôi, thì tôi sẽ…”
 
Thẩm Thành không để cô nói xong, áp người lên hôn cô, bàn tay đưa vào quần lót, sờ đến vùng lông của cô.
 
Ôn Hỏa kẹp tay anh lại, không để nó tiếp tục hướng vào trong, sau đó dùng sức đẩy anh ra: “Anh buông tôi ra!”
 
Thẩm Thành không buông.

 
Ôn Hỏa dùng sức đẩy anh ra, nhanh chóng xuống xe, cách cửa xe nói: “Thầy Thẩm, hai chúng ta kết thúc rồi.”
 
Thẩm Thành nhìn cô chăm chú: “Lên xe.”
 
Ôn Hỏa cố ý lùi về sau 2 bước: “Làm nhân tình của anh một chút chỗ tốt cũng không có, tôi muốn làm cùng người khác.”
 
Thanh âm kiên định của Thẩm Thành: “Tôi nói lại lần nữa, lên xe!”
 
Ôn Hỏa không lên: “Thầy Thẩm nhanh về nhà cùng vợ đi, thầy có vợ rồi còn làm vậy, không sợ vợ của thầy thất vọng sao? Lương tâm của em trỗi dậy rồi, em đã tỉnh ngộ, nên hai chúng ta dừng lại ở đây đi.”
 
Khi Thẩm Thành xuống xe, Ôn Hỏa đã chạy ra xa, anh nhìn qua rất bình tĩnh mà gọi cho thư ký: “Tôi cho Ôn Hỏa mấy căn phòng? Mấy chiếc xe, bao nhiêu cổ phiếu của công ty?”
 
Thu ký sửng sốt, chợt báo lại: “Hai căn ở Quốc Mậu, hai căn ở Thượng Hải, một biệt thự hoa viên tại Hàng Châu. Xe thì trừ bỏ P1 và Audi thì có một chiếc Peugeot. Và, còn hai mặt nền đất ở Quảng Châu. Về cổ phần, ý ngài là cổ phần của công ty nào?”
 
“Không cần biết, thu hồi hết những thứ tôi cho cô ấy.”
 
Thư ký không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì: “Đã rõ.”






 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận