Mảnh Ghép Ngày Tận Thế FULL


Dì Ba và Văn Hậu chưa nghe được Vân Điệp nói hết câu thì cô đã đi thẳng vào nhà, dì Ba vỗ mạnh vai con trai: “Thâm ý của Vân Điệp chắc con cũng đã hiểu, mẹ mong con có thể giữ được lời mình nói.”
Văn Hậu mỉm cười với mẹ: “Mẹ cứ yên tâm đi, con biết nên làm thế nào mà.

Chị Điệp không phải là một người tầm thường, dẫu cho quên hết tình nghĩa thì chỉ dựa vào thực lực của chị Điệp thôi, con cũng không dám ăn cây táo rào cây sung.”
Dì Ba thầm thở dài, Vân Điệp không bắt ép Văn Hậu nói ra bất cứ lời hứa hẹn nào cả.

Nhưng Văn Hậu đã tự nói ra thì cậu phải làm cho bằng được, tuy nhìn Vân Điệp ôn hòa là thế, nhưng bà lại chưa từng nghĩ cô là người dễ nói chuyện.
Tuy Vân Điệp cho những người kia mười hai giờ đồng hồ để chuẩn bị, nhưng bọn họ đều không dám đến trễ vì sợ bị bỏ lại, tất cả đều lần lượt kéo đến từ rất sớm.
Gia đình của Tố Như cũng đến sớm hơn giờ hẹn một tiếng đồng hồ, hơn nữa còn dẫn theo một chiếc xe buýt.

Tố Phóng chủ động đến chào hỏi Vân Điệp: “Chào cô Điệp, cô vẫn khỏe chứ?”
“Đây là hàng xóm của tôi, vì bọn họ biết tin tôi muốn xuôi Bắc nên cũng xin đi theo.

Cô Điệp xem...”
Vân Điệp híp mắt nhìn người đàn ông mặc quân phục công an, tay cầm một chiếc loa đang chễm chệ bước đến bên này.

Vân Điệp còn chưa kịp đáp lại lời Tố Phóng thì ông ta đã giơ loa lên nói to: “Xin chào mọi người, tôi là Trưởng Công an xã chúng ta, tên là Đoàn Hịch.

Bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị cho chuyến hành trình xuôi Bắc.

Mọi người tập họp lại đây báo cáo rồi giao nộp vật tư, sau đó tôi sẽ phân xe cho mỗi người và thứ tự của mỗi xe đều khác nhau dựa vào số lượng vật liệu mọi người đã giao nộp.”

Ngoại trừ những người trên xe buýt đi xuống và tập trung lại theo như lời Đoàn Hịch đã nói, những người còn lại đều đưa mắt nhìn sang Vân Điệp đang thờ ơ đứng đó quan sát Đoàn Hịch.
Vì bọn họ đã chứng kiến được thực lực mạnh mẽ của Vân Điệp nên mới xin đi theo cô.

Hiện tại, mọi người đã đến đông đủ, Vân Điệp còn chưa mở miệng mà tên Đoàn Hịch đó lại nhảy đâu ra, kêu gào chỉ huy họ phải làm này làm nọ vậy?
Những người xin đi theo Vân Điệp đều là những người có địa vị xã hội, thấp nhất cũng là một chủ doanh nghiệp.

Vì buổi tiệc cưới tối đó ở nhà hàng Demo Palace là của một nhân vật rất có tiếng tăm.

Nên khi Đoàn Hịch ra lệnh chỉ huy, bọn họ chỉ đưa mắt nhìn sang như đang xem kịch, chẳng một ai buồn nhúc nhích cả.
Đoàn Hịch thấy vậy thì liền cáu kỉnh: “Này, các người bị điếc à, tôi nói các người có nghe không vậy? Hay muốn bị bỏ lại đây cho zombie xé xác?”
Lúc này, những người có địa vị xã hội đã thay đổi sắc mặt.

Chỉ là một Trưởng Công an xã mà dám ra vẻ như vậy, còn chưa biết thực lực ra sao, có mạnh mẽ như Vân Điệp hay không mà lại ở đây hô to gọi nhỏ, thật là chẳng ra thể thống gì.

Ngay khi mọi người định lên tiếng thì Vân Điệp cũng đã có động tĩnh.
Vân Điệp quay sang nhún vai nói với Tố Phóng: “Chú cũng đã thấy cảnh tượng đang diễn ra rồi đấy, không phải con không muốn cho họ đi theo mà căn bản, họ không có ý định đi theo con.

Vậy nhé ạ.”
Nói xong, Vân Điệp quay sang vỗ tay một cái: “Mọi người nghe tôi nói đôi lời trước khi tôi thu nhận vật liệu mà mọi người đã giao nộp để chúng ta bắt đầu hành trình.

Thứ nhất, tôi không hề phân biệt những người giao ít hay giao nhiều vật liệu, bởi hoàn cảnh của mỗi người đều khác nhau.

Tôi tin những thứ mọi người giao nộp đã là tất cả những gì mọi người có được.

Hiện tại là thời điểm khó khăn, người này ít người kia nhiều, bù qua sớt lại cho nhau thì sẽ ổn thỏa.”
“Vì vậy, sự phân biệt sẽ không hề diễn ra.

Nộp ít nộp nhiều gì cũng vào kho chung, trên đường đi đều được chia đều ra cho mọi người sử dụng và chúng ta cũng phải tự thu thập thêm.

Thứ hai, người già, trẻ em và phụ nữ mang thai sẽ là ba đối tượng được ưu tiên.

Nhưng chỉ là ưu tiên, mọi người lưu ý giúp tôi, tôi nói là ưu tiên chứ không phải là cung phụng.”
“Trong thâm tâm của mỗi chúng ta đều rất rõ ràng, đây là tận thế, nên không có việc ai cung phụng ai xảy ra cả.

Mỗi người đều phải tự cố gắng hết sức có thể để sinh tồn, người yếu thì làm việc nhẹ, tùy theo sức của mình mà làm.

Thứ ba, như tôi đã nêu ở trên, vì ai cũng phải tự thân vận động nên dù là người có dị năng hay không thì cũng sẽ được phân chia những công việc riêng để duy trì tập thể này, giúp cho đoàn chúng ta có thể xuôi Bắc một cách ít thương vong, ít mất mát nhất có thể.


Tôi hy vọng mọi người đều sẽ bình an vô sự đến khi tới được căn cứ.”
“Và điều cuối cùng.

Khi đến căn cứ an toàn, có quy định rằng mỗi người đều phải giao nộp một số lượng vật liệu nhất định.

Số vật liệu đó, tôi sẽ đứng ra lo liệu tất thảy cho mọi người, để mọi người được nhận vào căn cứ.

Ngoài ra, tôi sẽ không đưa thêm bất cứ vật liệu nào cho mọi người nữa cả.”
“Bên trên là một số quy tắc của tôi.

Nếu ai không chấp nhận, cứ giữ lấy vật liệu của mình rồi rời đi, tôi không hề có ý kiến gì cả.

Còn không thì xem như mọi người đã đồng ý.

Do đó, sau này ai có trở mặt không nhận thì đừng trách tôi vô tình.”
Dù không dùng loa, nhưng lời nói của Vân Điệp lại vô cùng rõ ràng, vang vọng.

Câu từ mạch lạc, thể hiện rõ ràng những quy tắc bình đẳng.

Có người ở lại thì cũng có người ra đi, đợi mọi người lựa chọn xong xuôi, Vân Điệp liền tiến vào nhà thu thập vật liệu.

Như đã bàn bạc từ trước với cha Giang, Vân Điệp sẽ thể hiện ra cô là người có song dị năng, gồm dị năng hệ lôi và dị năng hệ không gian.

Người phụ nữ sang trọng đã mở lời đầu tiên, xin đi theo Vân Điệp tên là Diện Phỉ, con trai là Diệu Tôn.
Vân Điệp đã nói chuyện với Diện Phỉ từ trước, nên biết được nhà bà có một chiếc RV.

Vân Điệp đã đánh tiếng và Diện Phỉ cũng đồng ý giao chiếc RV ấy cho Vân Điệp.


Vì nếu không, bây giờ bà xuôi Bắc rồi, RV để đó cũng có làm gì được đâu, chi bằng mang đến giao cho Vân Điệp để mọi người có thêm phương tiện di chuyển.
Đầu tiên, Vân Điệp thống kê số lượng, có tất cả ba mươi chín người.

Trong đó thì có ba người đã thức tỉnh dị năng, tính luôn cả Văn Hậu là bốn.

Vân Điệp sắp xếp cho trẻ em, người già và phụ nữ mang thai lên chiếc xe RV ấy.

Sau đó sắp xếp xen kẽ giữa đàn ông và phụ nữ, người có dị năng và người không có dị năng để có thể hỗ trợ lẫn nhau nếu gặp tình huống bất ngờ như bị zombie tấn công chẳng hạn.
Vân Điệp vỗ tay một tiếng: “Được rồi, mọi chuyện đã ổn thỏa.

Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát.

Mong mọi người cố gắng giữ hòa khí và giúp đỡ lẫn nhau.”
Nói thì dài, nhưng Vân Điệp sắp xếp xong đoàn người thì còn chưa đến ba mươi phút, khiến cho Đoàn Hịch vẫn chưa kịp phản ứng.

Đến khi Đoàn Hịch hoàn hồn thì đoàn xe đã chạy đi mất hút.
Đoàn Hịch vô cùng tức tối trước sự xem thường trắng trợn mà Vân Điệp đã dành cho mình, rõ ràng là con ranh đó chẳng xem ông ra gì cả.

Trong thoáng chốc, ánh mắt của Đoàn Hịch trở nên hung ác vô cùng, chờ đấy, rồi ông sẽ làm cho con ranh ấy hối hận vì đã dám cư xử với ông thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận