Cô gái xinh đẹp điềm tĩnh cất lời: "Cô rất giống ta ngày xưa, rất có bản lĩnh lại còn rất kiên cường.
Nếu đã vậy, chi bằng hãy theo ta, ôn lại chút chuyện cũ một lát đi.
Cô thấy thế nào?"
Vân Điệp l.i.ế.m môi, có vẻ cô gái xinh đẹp này chính là chủ nhân của đầm lầy Miền Cát, dù không biết không có tội nhưng cô xông vào đây thì vốn là đã không phải, không có quyền trách người ta ra tay với cô ban nãy.
Huống hồ, cô ấy cũng đã giúp cô cảm thấy khỏe khoắn trở lại, nghĩ vậy, Vân Điệp liền gật đầu không chút do dự.
Trong thoáng chốc, Vân Điệp liền thấy cảnh tượng xung quanh mình bị thay đổi.
Cơn hoa mắt qua đi, ngay khi Vân Điệp mở mắt ra thì cô đã ở trên một thảo nguyên xanh ngắt, bao la bát ngát và được trải dài vô tận, dường như không hề có điểm cuối
Trên thảo nguyên rộng lớn, bao la ấy, có hai đứa trẻ - một trai một gái đang ngồi bó gối, tựa đầu vào nhau trông vô cùng nên thơ và hài hòa.
Một cảnh tượng có thể khiến cho lòng người dịu lại.
Đứa bé trai khẽ vươn cánh tay ú nần ra vuốt nhẹ mái tóc của bé gái rồi cất giọng vui vẻ: "Miêu Kị, lớn lên em phải gả cho anh đấy nhé, lớn lên anh sẽ cưới em.
Nhất định anh sẽ cưới em.”
Đứa bé gái nghe vậy thì liền bật cười khanh khách, đưa tay chọc chọc vào cái má bánh bao của đứa bé trai: "Liệt Bất, anh nói có giữ lời không đó? Nếu anh nuốt lời thì sao? Nếu anh nuốt lời thì Miêu Kị phải làm thế nào đây?"
Đứa bé trai nghiêm túc mím môi, trịnh trọng xoay sang mặt đối mặt với bé gái.
Bé trai nhìn thẳng vào mặt bé gái, đưa hai tay giữ hai má của bé gái lại rồi cất lời trông vô cùng nghiêm túc: "Không có, sẽ không bao giờ.
Suốt đời này Liệt Bất chỉ cưới mỗi Miêu Kị mà thôi.
Bởi Liệt Bất thích Miêu Kị, thích Miêu Kị rất nhiều."
Thời gian dần trôi và hai đứa trẻ ấy cũng ngày một lớn lên.
Miêu Kị và Liệt Bất ở bên nhau, cùng nhau trưởng thành trên thảo nguyên đầy rộng lớn, mênh m.ô.n.g này.
Tình cảm của cả hai dành cho nhau cũng càng ngày càng đong đầy, theo thời gian càng lâu nên càng thêm phần gắn bó và sâu đậm.
Miêu Kị và Liệt Bất cùng nhau luyện võ, cùng nhau săn bắt, cùng nhau làm lễ trưởng thành và giúp nhau tiến bộ, mạnh mẽ hơn.
Vào ngày Miêu Kị được các trưởng lão trong bộ tộc cử hành nghi lễ sắc phong cô làm Thánh nữ, Liệt Bất đứng bên dưới đàn tế, ngẩng đầu nhìn Miêu Kị bằng ánh mắt nồng nàn và đầy ắp sự thương yêu, cả hai cùng hướng về nhau, mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó, Miêu Kị và Liệt Bất lại tiếp tục đồng hành cùng nhau, bao gồm những khoảnh khắc bình yên bên nhau, nâng cao thực lực của bản thân và phát triển bộ lạc.
Họ cùng nhau nướng thịt cừu, cùng nhau chiến đấu, sấn vào vô vàn những trận chiến vô cùng khốc liệt để có thể mở rộng địa bàn của bộ lạc.
Mối quan hệ của họ vừa là người yêu nhưng cũng vừa là chiến hữu trên sa trường sống c.h.ế.t cùng nhau.
Vừa có thể hi sinh vì nhau nhưng cũng có thể cùng nhau hi sinh vì bộ lạc.
Ấy là một quan hệ vô cùng thiêng liêng và sâu sắc, bởi Miêu Kị và Liệt Bất có thể không cần lo ngại, họ dám vững tâm đưa lưng về nhau mà g.i.ế.c địch.
Không chỉ có tình yêu, giữa họ còn tồn tại cái gọi là nghĩa nặng tình sâu do có vô số trận chiến, họ thậm chí còn không màng đến bản thân mà giúp đỡ, hi sinh vì nhau.
Nhưng trên thế gian này nào có tiệc vui nào không tàn? Có cành hoa đẹp nào mà không phai sắc rồi héo úa và có người nào là bất khả chiến bại? Muôn hình vạn trạng, thế sự xoay vần luôn không thể nào đoán trước được.
Do đó, trong một trận chiến, Miêu Kị và Liệt Bất đã bị thất thủ bởi trong bộ tộc có nội gián mà quân địch đã mua chuộc được từ khi nào.
Vì lẽ ấy, cả Miêu Kị và Liệt Bất đều không kịp trở tay với sự tham danh hám lợi của kẻ nội gián đã phản bội bộ tộc và sự ti bỉ, đê hèn của quân địch.
Bấy giờ, hai người đều lâm vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh.
Vó ngựa của quân địch vang lên tứ phía khiến trong lòng của Miêu Kị như đang có một ngọn lửa, đột nhiên cô cảm thấy nôn nóng bởi dự cảm chẳng lành lại bất chợt ùa đến.
Miêu Kị cố gắng nâng cao cánh tay rệu rã, siết chặt thanh lưỡi liềm sớm đã nhuộm đầy m.á.u c.h.é.m đứt lìa đầu của một tên quân địch.
Miêu Kị kéo vạt áo dài nằm trong chiếc áo giáp lên để lau nhanh vài lần trên mặt.
Máu tươi của quân địch phun ra tung tóe và mồ hôi chảy đầy rẫy gương mặt khiến cho đôi mắt của Miêu Kị cay xè, nhòe nhoẹt.
Miêu Kị đứng thẳng người giữa chiến trường ngập tràn gió tanh mưa m.á.u này.
Miêu Kị thấy từng người từng người trong bộ tộc của cô ngã xuống, cô thấy quân địch man rợ, tàn nhẫn xẻo thịt những người đó rồi đưa vào miệng ăn một cách đầy khoái trá.
Dù cho đã kết thúc mạng sống rồi thì họ cũng không được yên thân.
Lúc này, mắt của Miêu Kị mở to khi nhìn thấy Liệt Bất bị hai ba tên quân địch c.h.é.m vào người cùng một lúc, tim cô như siết lại, trong lòng quặn đau như ai cào ai xé.
Miêu Kị mím môi, cô hét to một tiếng để thu hút lấy sự chú ý của quân địch rồi dùng chính bản thân của mình để dẫn dụ quân địch.
Mục đích nhằm muốn cứu Bất Liệt và những người còn sót lại trong bộ tộc.
Chiếc lưỡi liềm bị nhuốm đầy m.á.u cắm phập trên mặt đất, cả người của Miêu Kị không còn chút sức lực nào cả, ngã quỵ xuống mặt đất.
Quân địch ở tứ phía ùa lại, bủa vây Miêu Kị ngay lập tức.
Khoảnh khắc cô bị quân địch bắt giữ, Miêu Kị không thể phản kháng vì dù chỉ là một chút sức lực cô cũng không còn.
Dẫu vậy thì ánh mắt của Miêu Kị luôn nhìn về một hướng, đó chính là hướng mà Liệt Bất đã dẫn đầu những người trong bộ lạc chạy thoát.
Theo bản năng, Vân Điệp muốn tiến lên giúp đỡ nhưng không thể, cô chỉ là một người qua đường đang được chứng kiến lại cảnh tượng đã xảy ra trong quá khứ mà thôi, cô không có khả năng can thiệp vào bất cứ chuyện gì cả.
Vân Điệp lẳng lặng đứng từ xa, cô không thể nào dời tầm mắt khỏi ánh mắt của Miêu Kị được.
Sự da diết, quyến luyến và yêu thương ngập tràn trong đôi mắt ấy khiến Vân Điệp bất chợt muốn rơi lệ.
Tuy Miêu Kị đang bị cả tá người đàn ông hung hãn ghìm mạnh xuống đất, nhưng Miêu Kị vẫn cố gắng ngước mắt dõi theo Liệt Bất.
Dẫu bị bắt, nhưng vẻ mặt của Miêu Kị lại vô cùng mãn nguyện, an yên.
Vân Điệp mím môi, trong lòng của cô bấy giờ lại tự hỏi.
Phải yêu thương một người đến mức độ nào thì mới có thể cao cả tới ngưỡng nguyện ý hi sinh bản thân đến nhường này? Đời trước, ở trong căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào cũng có không ít người theo đuổi Vân Điệp.
Nhưng vì cái c.h.ế.t của cha Giang và bị tận thế bào mòn nên Vân Điệp không hề nghĩ đến việc cô có thể dành thời gian ra để yêu thương một ai đó.
Khi ấy, trong đầu của Vân Điệp chỉ có ý nghĩ làm sao để gia tăng thực lực, trở thành kẻ mạnh để không bị bất cứ một người nào dẫm đạp.
Nên Vân Điệp không hề hiểu được việc làm của Miêu Kị, nguyện ý hi sinh bản thân vì người mình yêu là cảm giác thế nào.
Và phải có bao nhiêu dũng cảm, bao nhiêu sự can đảm mới có thể làm được điều đó đây?