Sầm Uông biết chắc rằng nếu anh ừ một tiếng thì Vân Điệp sẽ nổi điên lên ngay lập tức.
Nếu ngẫm lại thì những gì Vân Điệp nói cũng không phải không đúng, bởi hành tung của anh đúng thật là không được rõ ràng do đó mới khiến cho Vân Điệp cảm thấy không an toàn.
Nhưng Sầm Uông cũng hiểu Vân Điệp đang muốn mở lòng với anh, vì cô bộc lộ bản tính ra thế này đúng là chuyện xưa nay chưa từng có: "Không có.
Anh sai, là lỗi của anh.
Bây giờ anh hiểu rồi, anh sẽ sửa đổi, em cứ nói đi."
Tuy là Sầm Uông kêu Vân Điệp nói nhưng anh lại không hề cho cô cơ hội lên tiếng.
Trong chốc lát, tiếng rên rỉ ái muội vang lên, một đêm nóng bỏng lại tiếp diễn.
Tờ mờ sáng, Vân Điệp giật mình tỉnh dậy, cô nhanh chóng nhìn sang bên cạnh thì thấy Sầm Uông đang mỉm cười nhìn cô: "Đừng lo, anh sẽ không đi bất chợt nữa."
Thần sắc của Vân Điệp thoáng dịu xuống, cô hắng giọng: "Vậy anh nói đi."
Sầm Uông cười một tiếng, hôn nhẹ lên trán của Vân Điệp: "Chắc hẳn em cũng đã nhận ra việc anh không phải là một người bình thường.
Anh đến từ Yêu giới và em xem."
Nói đến đây, bỗng toàn thân của Sầm Uông bắt đầu mọc vẩy rồi móng vuốt, đuôi dài cũng bắt đầu xuất hiện để thay thế cho da thịt của con người.
Vân Điệp mở to mắt ra nhìn Sầm Uông, hóa ra Sầm Uông là một con rồng: "Đây là bản thể của anh, một con rồng như em đang thấy.
Nhưng trông em có vẻ không sợ gì mấy nhỉ."
Vân Điệp nghe vậy thì chỉ biết cười khan hai tiếng, thật sự thì cô đang bị dọa cho đơ người luôn đây này.
Sầm Uông thấy Vân Điệp đã trở nên dễ chịu hơn khá nhiều thì tâm tình cũng thoải mái lên không ít, anh biến nửa người trên trở lại thành hình người rồi đưa tay xoa xoa đầu cô: "Kẻ hôm bữa bắt cóc em chính là Sầm Bụ, anh em cùng cha khác mẹ với anh."
"Cha của anh là Vương của Yêu giới.
Khi chọn người kế nhiệm thì ông ta đã chọn anh.
Nhưng ở Yêu giới cũng có luật lệ riêng biệt được truyền lại từ thuở xa xưa.
Bất cứ ai được chọn làm người kế vị thì đều phải trải qua một thử thách và thử thách đó chính là đến một thế giới ở một không gian bất kỳ và tìm kiếm trái tim của bản thân."
Vân Điệp mở to mắt: "Trái tim ư?"
Sầm Uông gật đầu: "Đúng vậy, chính là trái tim.
Nếu không vượt qua được thử thách, không tìm thấy được trái tim hay để trái tim rơi vào tay kẻ khác thì quyền kế vị cũng sẽ bị mất đi.
Đương nhiên là khi ấy sống c.h.ế.t mặc bay, cha của anh cũng chẳng quan tâm đến.
Bởi thứ ông ta có nhiều nhất ngoài quyền lực ra thì chính là con cái."
"Chỉ có điều, những kẻ khác đều rất biết điều và sợ c.h.ế.t nên không dám tìm anh gây phiền phức.
Chỉ có Sầm Bụ là cắn hoài không tha.
Xem nào, đại dịch zombie này cũng là do hắn ta gây ra đấy.
Vì muốn anh gặp rắc rối nên hắn ta đã liên kết với nước A làm ra tất thảy mọi chuyện.
Một kẻ điên."
Bấy giờ, Vân Điệp mới sáng tỏ.
Hóa ra mọi chuyện là như vậy, nếu vậy thì suy đoán của cô là không hề sai.
Quả thật Sầm Bụ chính là kẻ chủ mưu đứng sau điều khiển mọi chuyện.
Chỉ vì lợi ích cá nhân của bản thân mà hắn ta lại biến thế giới này trở thành địa ngục thế này.
Sầm Uông thấy được rất rõ ràng sự phẫn nộ của Vân Điệp và anh hiểu điều đó.
Bởi Vân Điệp là người của thế giới này, chỉ vì lợi ích cá nhân mà Sầm Bụ ra tay phá hủy mọi thứ như thế.
Sầm Uông hôn lên môi cô một cái, nói chuyện khác nhằm muốn dời đi sự chú ý của cô, anh không muốn nhìn cô phẫn nộ thế này: "Còn chuyện ấn ký trên người em thì anh phải hoan ái với em trong hình dạng bản thể thì mới có thể để lại ấn ký được."
"Có điều lâu nay anh luôn lo em sẽ sợ hãi và khó tiếp nhận được những chuyện này nên anh cũng không dám nói.
Hơn nữa, anh cũng sợ cơ thể em quá yếu ớt để có thể tiếp nhận cái sự to lớn này nên anh…"
Nghe Sầm Uông nói vậy, Vân Điệp chớp chớp mắt, hai mắt của cô không tự chủ mà nhìn xuống nơi nam tính của Sầm Uông.
Nhìn xong, da đầu của Vân Điệp khó tự chủ được mà run lên.
Sầm Uông cố gắng kiềm chế để không bật cười, đến bây giờ anh mới nhận ra là Vân Điệp còn có thể đáng yêu như vậy đấy.
Sau cuộc trò chuyện đó thì Vân Điệp và Sầm Uông đã hiểu nhau hơn rất nhiều.
Những khuất tất tồn tại giữa hai người một năm nay cũng tan thành mây khói.
Vân Điệp có chút ngượng ngùng ôm Sầm Uông một cái, Sầm Uông bật cười: "Anh đi nhé, em nhớ giữ sức khỏe."
Vân Điệp gật đầu: "Anh cũng vậy nhé, nhớ cẩn thận.
Khi nào rảnh thì hãy đến gặp em."
Sầm Uông xoa đầu Vân Điệp một cái rồi biến mất ngay tại chỗ trong tích tắc.
Bởi Sầm Uông là người đến từ không gian khác nên ban ngày anh không thể xuất hiện quá nhiều giữa thanh thiên bạch nhật.
Nếu không thiên địa sẽ để ý và tiến hành trừng phạt.
Đồng thời cũng vì lo thiên địa sẽ tiến hành trừng phạt nên Sầm Uông không thể sử dụng sức mạnh quá lớn.
Khi thiên địa tiến hành trừng phạt thì sẽ có hai dạng.
Một là thực lực không đủ nên sẽ bị thiên địa đánh tan thành tro bụi, hai là người đó sở hữu thực lực quá bá đạo nên thiên địa sẽ trục xuất người đó trở lại không gian mà người đó thuộc về.
Sầm Uông thuộc dạng thứ hai, do đó nếu bị thiên địa để ý và tiến hành trừng phạt thì anh sẽ bị trục xuất về Yêu giới.
Khi ấy, anh cũng không thể hoàn thành được thử thách để trở thành người kế vị.
Quả thật là mất cả chì lẫn chài.
Do đó nên Sầm Uông luôn phải cẩn thận vạn phần.
Đồng thời thì Vân Điệp cũng đã bàn bạc với Sầm Uông về mẹ con Lục An, nếu có thêm sự giúp sức của Sầm Uông thì Vân Điệp nghĩ Lục An không còn là vấn đề quá hóc búa nữa.
Bấy giờ, Vân Điệp tắm rửa sạch sẽ rồi thay một chiếc váy ngắn, cô có chuyện phải làm rồi đây.
Vân Điệp di chuyển đến phòng của Hồng Mân.
Bởi hiện tại đang là sáng sớm tinh mơ nên đa số mọi người đều vẫn còn đang say giấc nồng.
Vân Điệp nhẹ nhàng đi đến mở cửa sổ phòng của Hồng Mân ra rồi trèo vào bên trong.
Mọi việc cũng khá thuận lợi vì phòng của Hồng Mân nằm ở tầng trệt, cô không cần phải dùng sức và leo trèo gì quá nhiều.
Bấy giờ, Hồng Mân cũng còn đang ngủ mê man.
Vân Điệp nhanh chóng đi đến bên cạnh bà ta và đưa tay ra, theo động tác tay của Vân Điệp thì Hồng Mân bắt đầu mở miệng khai báo từng chuyện từng chuyện một với cô.
Sự thật thì Lục An cũng không phải là con gái ruột của Hồng Mân mà Lục An chỉ là con gái nuôi của bà ta mà thôi.
Tận thế đến, hai mẹ con bà ta cũng đành bám víu vào đàn ông để có thể sống sót bởi hai mẹ con đều không phải là người có ý chí mạnh mẽ, kiên cường.
Hai mẹ con của Lục An đều phải làm đồ chơi cho đám đàn ông đó, mỗi ngày bị hành hạ cho đến khi đám đàn ông đó chán thì họ mới được yên thân.
Nhưng bỗng một ngày nọ, Lục An lại trở nên vô cùng kì lạ.
Cô ta giống như đã biến thành một con người khác, vừa khôn ngoan lại vừa có mưu kế thâm sâu.
Lục An dẫn Hồng Mân trốn khỏi đám đàn ông đó, hai mẹ con Lục An di chuyển đến một ngôi nhà bỏ hoang.
Ở đó một thời gian ngắn thì Lục An thức tỉnh dị năng, nhưng thật sự thì ngay cả Hồng Mân cũng không biết cụ thể là Lục An đã thức tỉnh dị năng khi nào và đó là dị năng hệ gì.