"Điệp à, con thật sự đã ổn rồi chứ? Lúc trưa, cha thấy con chạy vào nhà vệ sinh rất lâu, sau đó mới vào gõ cửa thử, không ngờ con chẳng nói chẳng rằng nên cha mới xông vào.”
Cha Giang thở dài một hơi: “Ai ngờ đâu, lại thấy con bị ngất xỉu nằm dưới sàn, cả người ướt nhẹp mà da thì bị cháy hết cả, đen thùi lùi.
Cha sợ quá, tính đưa con đi bệnh viện nhưng lại thấy con nằm rất bình thường, ngoại trừ da dẻ kinh khủng ra thì chỉ giống như đang ngủ nên cha cũng không dám làm gì thêm.”
Vân Điệp bật dậy, cảm thấy toàn thân đang rất thoải mái, cảm giác này cô rất quen thuộc.
Có điều vì đã mặc quần áo ướt từ trưa đến xế chiều nên có chút khó chịu, Vân Điệp ráng nhịn xuống cảm giác ẩm ướt này, nghe cha Giang trút nỗi lo lắng.
"Con xem, cha muốn thay đồ cho con cũng không được, mà con lại không thích người khác động chạm vào người, nên cha cũng không thể nhờ dì hàng xóm thay đồ dùm con."
Cha Giang nói xong liền ngồi bịch xuống ghế, cả người giống như già thêm mười tuổi.
Vân Điệp mím môi: "Cha ơi, con xin lỗi.
Là do con quá bất cẩn, sau này nhất định sẽ không khiến cha lo lắng nữa, có làm việc gì cũng nói trước với cha một tiếng.
Có điều cha chờ con một lát, con cho cha xem cái này."
Cha Giang cũng biết hiện tại Vân Điệp cần phải nhanh chóng thay đồ, cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Bộ dáng giống như bị bỏ rơi của cha Giang làm Vân Điệp có chút buồn cười, người già đó mà, càng già sẽ càng trẻ hóa, tính cách trẻ con cũng không tránh khỏi sẽ được bộc lộ ra.
Trong căn cứ Vân Điệp ở khi trước, có không ít các bác các dì, đều rất yêu thích cô, vì vậy đều tiếp xúc với nhau không ít.
Do lẽ ấy, xem như Vân Điệp cũng hiểu rõ được phần nào về tính tình của người lớn tuổi.
Thay một bộ đồ khô ráo, Vân Điệp cố tình điều khiển dị năng phong, cô muốn trêu chọc cha Giang một chút.
Cha Giang đang ngồi sinh ra hờn dỗi thì bỗng dưng có một cơn gió to thổi đến.
Nhưng cơn gió cũng không hề dừng lại, mà cứ thổi từng đợt từng đợt, càng ngày càng mạnh.
Hơn nữa, dường như nó còn đang nhắm vào ông: "Điệp, Điệp ơi, con xem, con mau ra đây xem, con xem có chuyện gì xảy ra này.”
Cha Giang vừa dứt lời thì gió cũng ngừng thổi, tiếng cười đùa của Vân Điệp vang lên khe khẽ.
Cha Giang thấy Vân Điệp bước ra thì liền cuống quýt xoay người chạy đến gần cô, tay vẫn còn run rẩy.
Vân Điệp mím môi, hình như cô trêu chọc cha Giang hơi quá rồi.
Cha Giang dù sao cũng chưa từng thấy những điều kỳ lạ này, vốn dĩ là đang sống trong xã hội văn minh.
Vân Điệp cũng hiểu được cảm giác lần đầu chứng kiến loại chuyện này xảy ra, đúng là có chút hoảng sợ.
Lúc này, Vân Điệp có hơi lưng túng, đành cười khan hai tiếng, giả lả nói: "Cha ơi, cha xem con có gì này."
Vân Điệp vừa nói vừa giơ bàn tay phải lên, trong bàn tay phải của cô lập tức xuất hiện một cơn lốc xoáy nho nhỏ, xung quanh Vân Điệp cũng bị cơn lốc xoáy ảnh hưởng ít nhiều, đồ vật bên cạnh Vân Điệp không ngừng lay động.
Cha Giang trợn mắt nửa ngày mới thốt lên được một câu hoàn chỉnh: "Trời ơi, con cái gì mà, thức tỉnh dị năng gì đó rồi đúng không?"
Vân Điệp cười cong cong khóe mắt: "Dạ, đúng rồi.
Con thức tỉnh dị năng hệ phong và dị năng hệ lôi.
Mà ở đời trước, khi con bị hại chết, con phát hiện ra con đã thức tỉnh một dị năng nữa, đó là dị năng hệ thủy.
Vì vậy, sau khi hai dị năng kia thức tỉnh, con mới có một suy nghĩ liều lĩnh, muốn đánh cược một lần.”
“Đó là con dùng dị năng hệ lôi để ức chế dị năng hệ thủy, muốn nó thức tỉnh luôn một lượt.
Cũng may là đã thành công.
Còn cơn gió ban nãy là con muốn trêu cha một chút thôi, hình như con làm cha sợ rồi đúng không? Con xin lỗi.”
Cha Giang có chút cay cay khóe mắt, con bé đã cố gắng nhiều như thế này, ông khẽ đưa tay ra sờ vào làn da đang bị sứt mẻ, chỗ đen thui chỗ đỏ au vì bị rướm m.á.u của Vân Điệp.
Tuy Vân Điệp không nói rõ quá trình để ức chế dị năng hệ thủy thức tỉnh, nhưng ông cũng có thể đoán được phần nào.
Nếu dễ dàng, kẻ mạnh đã đầy rẫy như nấm sau mưa rồi, nào dễ ăn như vậy được chứ.
Khi nãy nhìn thân thể yếu ớt đó của con gái, cha Giang chỉ thấy tim như nhảy lên tận cổ họng: "Giận cái gì chứ, sao cha có thể giận con.
Là cha không tốt, để cho con phải chịu cực khổ như vậy bảo vệ cho cái thân già này."
Vân Điệp lắc đầu: “Sao cha lại nói vậy? Dù có cha ở bên cạnh hay không, con cũng phải trở nên mạnh mẽ nếu không muốn bị người khác giẫm đạp dưới chân.
Vì lẽ ấy, bảo vệ cha là điều con phải làm, con thấy hạnh phúc vì điều đó mà, cha đừng nghĩ vậy, con buồn đấy.”
Hai cha con ôm nhau sướt mướt một hồ thì bỗng dưng, cha Giang mặt mày nghiêm túc nói: "Bây giờ con giống như siêu nhân vậy, cha có thể nhận con làm sư phụ không?"
Vân Điệp nghe xong liền dở khóc dở cười.
Hình như từ khi cô sống lại, Vân Điệp cảm thấy cha Giang càng ngày càng đáng yêu rồi đấy.
Ngày mười bốn tháng tám.
"Cha đi ra đường nhớ cẩn thận, có chuyện gì thì phải gọi điện ngay cho con, cha nhớ đó.
À, cha phải mang khẩu trang vào nữa đấy."
Hôm nay là ngày gần cuối, sắp mở màn cho thời đại tận thế, cha Giang sẽ đi thuê xe, còn cô vẫn đi rèn luyện dị năng và nâng cao thể lực như mọi ngày.
Vì ngày mai là ngày chính phủ sẽ biết được, cơn đại dịch này không phải là một cơn đại dịch bình thường.
Không có một quốc gia nào trên thế giới, có thể kiểm soát được sự lây lan cũng như sự nguy hiểm của nó.
Cảnh sát được huy động tối đa, những cuộc biểu tình, ẩu đả xảy ra rất nhiều.
Hơn nữa, đến buổi tối còn có dị tượng, ngày mai, Vân Điệp và cha Giang nhất định phải ở nhà.
Cha Giang xoa xoa đầu Vân Điệp: "Cha biết rồi, con cũng vậy, con gái cẩn thận."
Dù biết Vân Điệp đã thức tỉnh dị năng nhưng cha Giang cũng như bao bậc phụ huynh khác, vẫn luôn không tự chủ được lo lắng cho con gái của mình.
Vân Điệp ngồi taxi đi đến trung tâm thể thao của tỉnh.
Từ ngày thức tỉnh dị năng đến nay, mỗi ngày Vân Điệp đều kiên trì rèn luyện, suy đi nghĩ lại thì chỉ có mỗi trung tâm thể thao này là nơi thích hợp để cô rèn luyện nhất.
Vân Điệp đã thuê một cái hồ bơi biệt lập ở trung tâm đó để thuận tiện cho việc luyện tập.
Dị năng hệ phong, dị năng hệ lôi và dị năng hệ thủy đều cần nơi rộng lớn để luyện tập, nhưng dị năng hệ lôi phải cần một nơi có nước.
Suy ra trung tâm thể thao có cho thuê hồ bơi riêng biệt thế này chính là sự lựa chọn hoàn hảo nhất ở hiện tại.
Đó cũng chính là lý do mà Vân Điệp liều lĩnh dùng dị năng hệ lôi để ức chế dị năng hệ thủy thức tỉnh, đời trước, khi cô cố gắng, tìm tòi để nghiên cứu ra cách huấn luyện thật sự hiệu quả cho những người có dị năng hệ lôi, cô đã rất nhọc lòng.
Nếu chỉ rèn luyện ở nơi rộng lớn trống trải thì khi gặp đối thủ sẽ bị ngại tay, nhất là những người chưa từng chiến đấu với những thứ hung hãn như zombie, đó là còn chưa nói zombie cấp cao nữa.
Nhưng nếu dùng tường hay cột làm đối thủ để luyện tập thì cần bao nhiêu mới đủ đây? Vì sức phá hủy của sấm sét là điều không cần bàn cãi thêm, vì vậy, cô thiết nghĩ, nước là thứ thích hợp nhất.