Mảnh Ghép Oan Gia

Editor: Melodysoyani.

Cố Lâm thật muốn đoạn tuyệt  tình cha con với Cố Nhị, không, chủ tớ mới đúng, cũng không phải, là quan hệ người - chó.

Dẫn Vương Miêu về là vì muốn tìm yên tĩnh cho căn nhà này, nhưng lại bị con chó ngu ngốc này chế giễu, không những không bán manh giúp anh lấy lòng Vương Miêu, còn sủa mãi không dứt, Vương Miêu sợ tới mức không dám lớn tiếng nói chuyện.

Sủa, sủa, sủa cái gì chứ! Mày bị thiếu ăn hay thiếu uống hả? 

Phải dùng mọi cách uy hiếp mới dọa được Cố Nhị bò đến nằm sấp dưới sàn, lòng Cố Lâm mệt mỏi bàn bạc buổi tối ăn gì với Vương Miêu.

Cô gái này nhìn chững chạc, không nghĩ tới cũng là một người nghịch ngợm gây sự, nói với anh muốn ăn thịt chó.

Cố Lâm chỉ vào Cố Nhị rồi nói với cô: “Nó ấy lười muốn chết, cả người thịt mỡ ăn không ngon.”

Vương Miêu lập tức vui vẻ cười ha ha, rồi mới cứng rắn nói chân mình bị đau, không muốn đi ra ngoài, bảo anh đi nấu cơm.

Cố Lâm dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ chỉ vào đầu, thực đau đầu hỏi: “Thật muốn anh nấu cơm hả?”

“Anh không biết nấu cơm sao?” Vương Miêu hồn nhiên hỏi một câu.

diendanlqd

“Biết nhưng cũng tạm thôi, ăn được hay không là một chuyện khác.”

“Ăn không ngon em cũng không nói ra đâu!”

Cố Lâm nhìn dáng vẻ rất chờ mong của cô, nghĩ thầm coi như bồi thường việc không thể đi dạo phố với cô đi.

diendanlqd

Tuy rằng anh cũng không xác định  rốt cuộc việc mình làm cơm là bồi thường hay là trừng phạt……

Một người quen sống biếng nhác, ngày thường anh không bật lửa, đều là ăn ở bệnh viện hoặc là ra ngoài ăn, trong nhà không có lương thực dự trữ.

Cố Lâm mở cửa tủ lạnh tìm tòi thật lâu, tìm được miếng bò bít tết không biết mua từ lúc nào, nhìn thấy ngày ghi trên bao bì còn chưa tới hạn.


Anh ngồi xổm ở phòng bếp hỏi Vương Miêu trong phòng khách: “Chiên bò bít tết được không?”

“Được.” Vương Miêu chậm rì rì thoáng đến cửa phòng bếp: “Có món chính không?”

“Có mì ống và nước xốp.” Cố Lâm lục tất cả tài liệu ra quăng  hết lên bàn, vòng mở chốt rửa tay: “Vậy làm bò bít tết và mì ống (nui).”

“Chất lượng sinh hoạt của anh thật tốt á.”

Cố Lâm khẽ cười:“Nếu em không tới đây anh cũng không biết nơi này còn nhiều đồ ăn ngon như vậy.”

“Ồ?” Vương Miêu yên tĩnh nhìn tủ lạnh hai giây, đột nhiên hỏi anh: “Không phải anh mua sao?”

Cố Lâm cảm giác ý của cô là nói những thứ kia là bạn gái cũ mua, vội giải thích: “Trước kia anh có một người bạn thân đến ở tạm nhà anh, ít thức ăn này là cậu ấy mua, anh cũng không để ý lắm.”

Vương Miêu nhỏ giọng “À” một tiếng, lại đi cà nhắc trở về phòng khách ngồi.

Cố Lâm xé mở bịt mì ống, nhìn cách sử dụng thức ăn trên bao bì,  bỏ một ít tỏi vào trong nồi,  châm nước nấu chính rồi vớt ra bỏ qua một bên. Băng trên miếng bít tết đông cứng đã tan đi không ít, anh không chú ý nắm phải nước trong ao nên run lẩy bẩy, đổ chút dầu phộng vào chảo đun nóng, sau đó lại ném bò bít tết vào chiên cùng.

Trên bò bít tết còn nước, nước gặp dầu nóng bắn  tung tóe vang ra tiếng “lách cách”,  cũng may Cố Lâm trốn đúng lúc, thiếu chút nữa đã bị bắn vào tay rồi.

Vương Miêu nghe tiếng vang chạy tới xem anh: “Anh muốn phá phòng bếp hả?”

Cố Lâm giơ tay mở máy hút khói ra, thúc giục cô đi ra ngoài ngồi: “Sặc đó, em đừng ngây ngốc ở đây nữa.”

Vương Miêu lại không nghe anh, đi đến đóng lửa trước bếp, kẹp miếng bò bít tết ra, đổ dầu trong nồi vào chén, quét một lớp nước lên cái nồi đã bị lửa thiêu cạn, lúc này mới hỏi Cố Lâm: “Lúc người “bạn thân” của anh mua bò bít tết không có mua bơ sao?”

Cố Lâm cảm thấy hình như lúc cô nói hai chữ “bạn thân” kia có hơi nhấn mạnh một chút, mơ hồ có chút ghen tỵ. Anh vừa cảm thấy oan ức, lại cảm thấy cô như vậy rất thú vị, lục  một hộp bơ từ trong tủ lạnh ra đưa cho cô: “Thật là bạn thân mà, tên là Phạm Tư Triết, hôm nào hẹn cậu ấy ra ăn cơm để em biết mặt nhé.”

“Phạm Tư Triết là bạn thân của anh à? Vậy chắc Hi Tư Lê cũng là chị của nhóm em rồi.” Vương Miêu bỏ miếng bơ vào trong nồi để nó tan ra,  vừa cho bò bít tết vào lập tức đưa cái xẻng cho Cố Lâm: “Anh tới làm đi.”

Cố Lâm tiếp nhận cái xẻng tiếp tục chiên bò bít tết, thấy Vương Miêu không tin anh, cũng không còn cách gì: “Chờ em thấy sẽ biết.”

Chờ anh chiên xong hai miếng bò bít tết, Vương Miêu lại bảo anh dùng ít dầu  còn lại xào vài miếng thịt vụn, xong thì đổ mì ống vào nấu.

Cố Lâm nghe và làm rất tốt theo chỉ đạo của cô, thấy cô  bày đồ lên bàn cơm, dáng vẻ cà nhắc cà nhắc hết sức đáng yêu.


Cô gái này thật tốt, vừa nấu cơm vừa quan tâm anh. Cố Lâm nhìn chằm chằm bóng dáng cô đến phát ngốc, bỗng nhiên nhớ tới tên tộc Mãn của cô, vì tỏ vẻ thân thiết, anh thử kêu một tiếng: “Ngạch Nhĩ Hách.”

Đầu lưỡi có chút đánh đến uốn cong.

Anh thả chậm tốc độ đọc từng chữ như phát thanh: “Ngạch —Nhĩ— Hách.”

“Sao vậy?” Vương Miêu kỳ quái nhìn anh.

Cố Lâm thử nối liền lại kêu tên cô lần nữa,  lại cảm thấy cái  mình nói ra chính là: “Nhị Hóa”.

“Hay anh cứ gọi em là Vương Miêu đi.” Vương Miêu dở khóc dở cười, ngồi ở trước bàn cơm chờ anh ăn cơm.

“Tên này quá khó đọc, em có nhũ danh tộc Hán nào không?” Cố Lâm nâng cằm, chưa đói lắm, muốn tán dóc với cô thêm lát.

Vương Miêu lắc đầu:“Không có.”

“Anh gọi em Miêu Miêu nhé?”

Vương Miêu nhíu mày: “Thôi đi.”

Cố Lâm nhíu mày theo, nhưng vẫn cười: “Vì  sao lại thôi chứ, nghe cũng hay mà, đất trăm họ đất trăm họ.” (Phát âm gần giống nhé @@)

“Anh mới là đất trăm họ.”

Cố Lâm cũng không biết vì cái gì, nghe cô nói chuyện lập tức muốn cười, xoa xoa mặt của mình hy vọng có thể nghiêm túc một chút.

Vương Miêu đã bắt đầu ăn cơm, cô tao nhã cắt bít tết, vừa mau lại vững vàng, cái miệng nhỏ nhai, tác phong như một thiên kim tiểu thư.

Cô  không nói gì, anh cũng không lên tiếng, chỉ là vừa thấy dáng vẻ bình thản của cô lập tức muốn đùa giỡn cô, cũng không biết loại ý nghĩ đùa dai vụng về này từ đâu mà đến.

Cố Lâm sâu sắc nghĩ đến cảm giác của mình, sao lại xấu xa như thế?

Nghĩ kĩ xong rồi lại tiếp tục làm điều xấu xa, anh nghiêm trang nói với Vương Miêu: “Không thích anh gọi em là Miêu Miêu, thế anh gọi em là Vương Bình An vậy.”


Tên tiếng Mãn kia không phải có ý nghĩa là bình an sao.

Vương Miêu bị sặc một chút, uống chút nước miếng để bình phục, tay nắm chặt thành quyền đặt trên mặt bàn, bất mãn trừng anh.

Cố Lâm vội duỗi tay vỗ vỗ cánh tay cô: “Không nói giỡn nữa, ăn cơm, ăn cơm.”

Lúc này Vương Miêu mới cầm lấy dao nĩa, còn chưa ăn cái gì đã hỏi anh trước: “Anh có nhũ danh không?”

“Tên anh đều do mẹ LâmThì Khởi đặt, nào có nhũ danh gì?” Tuy rằng Cố Lâm nói giỡn, chỉ là xác thật không nhũ danh, trước nay ba mẹ anh đều gọi cả họ lẫn tên của anh.

Mới vừa nói xong, anh đã thấy Vương Miêu lộ ra nụ cười giảo hoạt với mình: “Vậy gọi anh là Cẩu Tử đi.” 

Cẩu Tử?

Cố Lâm rất muốn duỗi tay gõ đầu cô một cái: “Được đó, em cứ gọi đi, Vương Bình An.”

Vương Miêu không nghĩ tới anh sẽ lên tiếng trả lời, sau kinh ngạc là bực bội: “Em không muốn bị gọi là Vương Bình An.”

Cố Lâm còn muốn nói cái gì đó, thấy Cố Nhị ăn xong  đồ ăn cho chó lại lặng lẽ di chuyển tới bên này, anh quát nó một tiếng: “Ngoan ngoãn đi!”

Cố Nhị lập tức dừng hoạt động bước chân, rũ cái đuôi “Gâu Gâu” hai tiếng, chờ Cố Lâm cắt miếng thịt vụn có khúc xương ném đến, nó lại bắt đầu thông thả ăn.

Cơm làm không nhiều lắm, bọn họ ăn lại sớm, ăn xong rồi trời còn chưa tối đen.

Vương Miêu không ở lại lâu, nói phải về nhà soạn giáo án, sáng mai còn có lớp. Cố Lâm cũng không giữ cô, đặt hai cái dĩa vào trong hồ, đóng điều hòa đổi giày muốn đưa cô đi.

Ai biết Cố Nhị thấy anh xỏ giày hiểu lầm là muốn mang mình đi dạo, chó con lập tức ngậm dây thừng nhảy vọt lên để Cố Lâm buộc cho nó.

Cố Lâm đẩy nó ra: “Với biểu hiện hôm nay của mày, còn muốn ra ngoài chơi à?”

Cố Nhị nghe không hiểu Cố Lâm nói, ngậm dây thừng nghiêng đầu lắc óc bán manh, ý đồ đả động Cố Lâm.

Vương Miêu vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên hỏi Cố Lâm: “Biểu hiện nó không tốt, anh sẽ đánh nó sao? Hay là không cho nó ăn?”

“Không đánh nó.” Cố Lâm đẩy Cố Nhị ra sau, mở cửa kéo Vương Miêu chạy nhanh  ra  để đóng cửa, lập tức nghe thấy tiếng “bụp bụp” do móng vuốt Cố Nhị gõ vào cửa.

Tay nắm cửa Cố Lâm chuyển từ cổ tay dời đến mu bàn tay Vương Miêu, nhẹ nhàng cầm tay cô: “Không thể tùy tiện sử dụng bạo lực, phải tiến hành giáo dục tình cảm với nó.”

“Giáo dục thế nào?”

“Tâm sự với nó.”Cố Lâm xụ mặt nói hươu nói vượn: “Giống như em dạy bé trai vậy, bé trai làm sai việc gì em sẽ đến từ từ nói chuyện với nó, đánh nhau không giải quyết  được vấn đề.”


Vương Miêu nghe thấy có chút ngây người: “Anh tâm sự với chó, nó nghe hiểu được sao?”

“Nói chuyện nhiều vài lần sẽ nghe hiểu.” Cố Lâm lại có thể tự thuyết phục bản thân, tính toán buổi tối trở về thật sự nói chuyện với Cố Nhị, ví dụ như lần sau nhìn thấy Vương Miêu không thể lại sủa bậy, bằng không Vương Miêu sẽ hầm nó ăn.

Trên đường đưa Vương Miêu trở về, Vương Miêu nhận một cuộc gọi từ nhà, là  mẹ cô thúc giục cô về nhà ăn cơm chiều, nói anh cô đã trở về.

Bởi vì giọng mẹ Nữu rất lớn, trong xe lại an tĩnh, Cố Lâm vô tình  nghe hết toàn bộ nội dung.

Anh vừa muốn hỏi Vương Miêu có muốn mình gặp anh cô hay không, Vương Miêu đã  tính toán kĩ càng giúp anh: “Anh đưa em tới cửa tiểu khu liền trở về đi. Người anh kia của em, ai nha, còn khó thu phục hơn ba em, dù sao một tháng anh cũng trở về một chuyến, anh có thấy hay không cũng không quan trọng.”

Cố Lâm không  bài xích cũng không ham thích loại gặp gỡ qua lại như thế, nếu Vương Miêu không muốn để anh đi, anh cũng đỡ phải tự tìm phiền phức cho mình. Rốt cuộc mẹ vợ thấy con rể càng nhìn càng thích, anh vợ gì đó, có lẽ cũng không thật sự muốn gặp anh đi.

Hai người ăn ý đủ loại trầm mặc, ngẫu nhiên nói một hai câu, cũng không cảm thấy không khí có gì xấu hổ.

Vương Miêu nhìn ngoài cửa sổ thấy đèn đường dần dần sáng, bỗng nhiên quay đầu nhìn Cố Lâm: “Anh gạt em à.”

Trong nháy mắt tim Cố Lâm đập không quy luật,  không thèm để ý vẻ ngoài nhíu mũi: “Gạt em cái gì?”

“Tâm sự với chó, anh gạt em à.”

Hô, dọa nhảy dựng.

Cố Lâm mỉm cười: “Chờ em làm sai, em xem anh có tâm sự với em hay không.”

Vương Miêu chờ đèn đỏ xe dừng lại mới dùng sức nắm cánh tay của anh:“Em không phải là chó!”

Thần thái kia, dùng từ gì mới miêu tả được đây, ngây thơ?

Cố Lâm bị đánh như tâm trạng lại rất tốt, thẳng đến đưa cô tới cửa tiểu khu rồi, thấy cô đi đứng không linh hoạt trên đường, đi theo xuống xe: “Hay là để anh đưa em vào.”

“Không có việc gì, em đi chậm một chút là được.” Vương Miêu không cho anh đưa: “Anh trở về đi, bị mẹ em nhìn thấy sẽ giữ anh lại ăn cơm đó.”

“Còn không nỡ cho anh ăn bữa cơm?”

“Vừa rồi không phải mới ăn cơm sao.” Vương Miêu sờ soạng bụng: “À, về nhà lại phải ăn thêm một đóng, ngẫm lại đã cảm thấy căng.”

“Ừa, ăn ít thôi.” Cố Lâm giơ tay nắm cằm Vương Miêu: “Em xem đi cằm tròn phúng phính rồi kìa.”

Vương Miêu kinh ngạc trừng lớn mắt, giống như muốn phản bác cái gì.

Cố Lâm không chờ cô nói chuyện, cực nhanh cúi đầu chạm xuống môi cô, rồi mới như không có việc gì buông ra: “Gầy thành mặt trái xoan chụp hình cưới mới đẹp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận