Mảnh Ghép Oan Gia

Editor: Hồng Trúc

Đề nghị đính hôn của Cố Lâm nghe qua giống như là một suy nghĩ nông nỗi, hơn nữa anh còn nói con chó của mình còn mới đem về thêm một chú chó nhỏ ở bên ngoài nữa.

Cho nên Vương Miêu im lặng đợi anh nói cái gì Cố Nhị Cố Tam xong, định bay đến đánh anh một trận.

Đính hôn mà có thể tùy tiện nói như vậy sao?

Vương Miêu cũng không nói rõ rốt cuộc mình có đang mong chờ một màn cầu hôn nghiêm túc hay không nhưng vẫn có chút hi vọng rằng đây chẳng qua chỉ là lời nói đùa, cô lại cảm thấy thời gian bọn họ ở bên nhau là quá ngắn mà đã muốn làm hôn thê rồi.

Khi hai chữ "Hôn thê" xuất hiện trong đầu, Vương Miêu ngây ngẩn cả người.

Nghe giống như một lời hứa hẹn sâu xa vậy.

Ngủ không được, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Vương Miêu hỏi "Là ai đó?", Vương Hi Văn lên tiếng, "Là con."

Con bé mở hé cửa, hỏi Vương Miêu, "Cô ơi, con có thể ngủ cùng cô không?"

Vương Miêu đang nằm giữa giường liền di chuyển sang một bên, chừa lại một chỗ nằm, "Lại đây đi."

Vương Hi Văn ôm chăn của mình, vào phòng đóng cửa lại, leo lên chỗ mà Vương Miêu đã chừa cho nó rồi nằm xuống, "Hôm nay, con gặp mẹ con rồi."

"Cảm giác như thế nào? Mẹ con có xinh đẹp không?" Vương Miêu hỏi.

"Không những xinh đẹp, mà còn rất có khí chất, còn đẹp hơn con lúc ăn tết nữa." Hai mắt Vương Hi Văn vụt sáng lên, "Cô, con cảm thấy mẹ con giống như đang yêu đương, nếu không thì sắc mặt không thể nào tốt như vậy được?"

"Con biết rồi đó." Vương Miêu cười cô, "Mẹ con có được bằng tiến sĩ như bây giờ không biết đã vượt qua bao nhiêu khó khăn? Ba mẹ con đều là những người xuất chúng như vậy, không giống như những người tầm thường chúng ta."

Vương Hi Văn gật gật đầu, "Mẹ với ba con đều rất lợi hại, cô nói xem có phải là con được sinh ra lúc bọn họ đang làm thí nghiệm ở lò phản ứng không? Tại sao IQ của bọn họ cao như vậy mà con chẳng thừa hưởng được tí nào?"

"Con nói cũng đúng đó, lại vẫn là lò phản ứng, lò phản ứng là cái gì? Phóng xạ là cái gì? Có phải tia phóng xạ đã lấy mất chỉ số thông minh của con rồi không?"

Hai cô cháu người cái này người cái kia tám chuyện cả buổi trời, Vương Hi Văn ngáp một cái, có hơi mệt.

Vương Miêu gối đầu lên tay mình cũng nhắm mắt lại, "Ngủ đi, ngày mai còn đi học nữa, bây giờ con chỉ còn ngủ được 5 tiếng."

Vương Hi Văn nhỏ giọng "Dạ", hơi thở dần ổn định.

Lúc Vương Miêu chuẩn bị say giấc, bỗng nhiên nghe Vương Hi Văn nói với cô: "Cô, cô không cần phải giống như ba mẹ của con, nghe ông bà nội nói kết hôn sinh con, sinh rồi lại coi đứa con là gánh nặng, ảnh hưởng tới sự nghiệp, như vậy đứa trẻ sẽ rất đáng thương."

Trong nháy mắt, Vương Miêu liền bừng tỉnh, nhìn Vương Hi Văn nhắm mắt tựa như đang tán gẫu chuyện nhà người ta, có chút đau lòng, cô vỗ vỗ cánh tay Vương Hi Văn, "Con cũng đừng quan tâm đến chuyện của cô, cô không có chí lớn gì cả, cũng không có sự nghiệp, chẳng qua đây là chuyện vui nên cả nhà phấn khích vậy thôi. Trái lại con, hôm nay đi ăn cơm với bọn họ có nói mai mốt lớn muốn học đại học ở đâu không?"

"Dạ, con nghĩ con muốn đến trường của ba ba để học." Vương Hi Văn từ từ nhắm hai mắt nói chuyện, "Như vậy con sẽ được ở cùng một thành phố với ba con và mẹ con nữa, nếu bọn họ có chuyện gì con còn có thể chăm sóc được."

Đúng là một đứa trẻ ngoan, Vương Miêu thở dài.

"Nghỉ đông và nghỉ hè con sẽ trở về thăm ông bà nội, hơn nữa trong nhà còn có cô chăm sóc ông bà, nên cũng không là vấn đề."

Vương Miêu rất nhanh đã bị lời nói của cô bé làm cho bật khóc, một nhà có nhiều người như vậy nhưng lương thiện nhất chắc có lẽ là tiểu nha đầu này.

Cõi lòng tràn đầy cảm xúc đau buồn liền ngủ thiếp đi, ngày hôm sau lúc rời giường Vương Miêu cảm thấy lồng ngực có gì đó buồn bực.

Bên ngoài bầu trời đầy mây, còn có cả sương mù. Lúc cô ăn cơm thì Vương Hi Văn đã đi học, Vương Ký Minh đang ngồi trên ghế xem tin tức, nhìn thấy chân Vương Miêu vẫn chưa bình phục liền nói, "Lát nữa anh đưa em đi làm, đúng lúc anh muốn đi gặp một người bạn, cho anh mượn xe của em một lát."

"Được." Vương Miêu mở cái lồng chụp đồ ăn, bên dưới còn có chén nước đậu xanh, đoán chừng là ba mua nhiều mà không uống hết, liền lấy ra uống một hớp đầy, bị mùi vị kích thích làm cho mặt mũi cau lại trợn trừng mắt, rồi để lại vào trong cái lồng."

Trên đường đi làm, Vương Miêu cả gan hỏi anh hai một vấn đề, "Mẹ của Vương Hi Văn đang yêu đương sao?"

"Không biết." Vương Ký Minh lạnh lùng trả lời.

"A..." Vương Miêu có hơi không dám hỏi, "Vương Hi Văn sợ mẹ nó tái hôn, nó sẽ trở thành trẻ mồ côi."

Vương Ký Minh cũng không giải thích gì với lời trách móc của em gái, chỉ là đưa cô tới nơi làm việc rồi dừng xe nói một câu, "Nếu bọn anh vì Vương Hi Văn mà duy trì mối quan hệ này, mỗi ngày đều cãi vã thậm chí còn như những người xa lạ, chưa hẳn là tốt với Vương Hi Văn."

"Nếu chưa từng nghĩ sẽ bên nhau đến hết cuộc đời thì lúc trước kết hôn làm gì, sinh Vương Hi Văn để làm gì?"

Vương Ký Minh nhìn tay lái, nhẹ nhàng phũi phũi, "Lúc kết hôn cứ nghĩ sẽ bên nhau đến hết cuộc đời. Được rồi, đi làm đi, đừng đến muộn. "

Vương Miêu "Dạ" một tiếng, nghe theo mở cửa xe xuống, đứng trên bậc thang nhìn thoáng qua, thấy anh hai của cô vẫn chưa đi, vẫn đang ngẩn người trong xe.

Cô lắc đầu, chuyện của mình còn lo chưa xong, không được nhúng tay vào chuyện của người khác.

Giờ nghỉ giải lao có một nữ sinh đến phòng nghỉ giáo viên tìm Vương Miêu, hỏi cô có thể dạy thêm một mình cô ấy được không, cô ấy muốn vươn lên trong vòng 1 tháng.

Vương Miêu bảo cô ấy đi tìm giáo viên cố vấn của trung tâm, cô ấy trả lời đã hỏi rồi, không có lớp học nào một tháng hết, kèm riêng một người ít nhất cũng phải ba tháng.

Nữ sinh vẫn cầu xin, Vương Miêu chỉ biết từ chối vì đây không đúng quy định của nhà trường, cô không thể nào lén lút dạy được, để cho cô ấy đi hỏi lại trường hợp này có biện pháp nào giải quyết hay không.

Nữ sinh thất vọng rời đi, trước khi đi nước mắt lưng tròng nhìn cô.

Vương Miêu lại có hơi mềm lòng, nữ sinh này chỉ mới học được nửa năm, hai tháng đầu thường xuyên nghỉ học, bây giờ lại muốn đạt thành tích cao trong cuộc thi sắp tới. Cô nhớ lại lúc trước mình học bên ban ngôn ngữ cũng không tốt, tan học lúc nào thầy dạy tiếng Pháp cũng ở lại luyện tập cùng cô, giúp đỡ cô rất nhiều.

Tuy nói Vương Miêu là một người không có tinh thần trách nhiệm, cho dù cô là một giáo viên trong trung tâm dạy kèm, học sinh học như thế nào cũng không liên quan gì đến cô, tiền lương của cô là tính theo số lượng học sinh. Nhưng cô nghĩ đến nữ sinh lưng tròng nước mắt khi nãy, cảm giác cô ấy lớn hơn Vương Hi Văn cùng lắm là hai tuổi, bỗng nhiên tình thầy trò trỗi dậy, định sau khi tan học sẽ tâm sự cùng nữ sinh kia, bây giờ nghỉ ngơi trước để lát nữa còn có sức mà trò chuyện.

Sau này, Vương Miêu vẫn còn cảm thấy cảm động với quyết định lần này của mình, cô vậy mà có thể tình nguyện đi giúp đỡ người khác, cô cũng thật là tuyệt vời.

Trước khi vào lớp cô có ghé qua nhà vệ sinh, không ngờ lại nghe được vài chuyện rất khó chịu.

Cho nên mới nói nhà vệ sinh luôn luôn là nơi dễ dàng gây ra phiền phức nhất, có chuyện gì thì mấy người có thể tìm một chỗ nào đó lặng lẽ nói chuyện được hay không?

Cô nghe thấy giọng nữ sinh lúc nãy tìm cô cầu xin giống như là đang nói chuyện điện thoại với bạn trai, kể lại chuyện của mình tìm Vương Miêu, sau đó lại bắt đầu phán xét."

"Cô ta lúc nào cũng phân biệt đối xử giữa học sinh nữ và học sinh nam, đúng rồi, cô ta chỉ dịu dàng với với các nam sinh. Cái bà cô ế này, đã 30 tuổi rồi, vẫn chưa kết hôn, tại sao vẫn chưa, chẳng qua là cô ta ngụy trang quá giỏi đương nhiên anh không nhận ra rồi, cô ta ghen tị với các học sinh trẻ tuổi, đúng là bà cô già biến thái."

Vương Miêu định đẩy cửa ra ngoài nhưng vẫn cố gắng kìm nén ở lại trong phòng, cuối cùng vẫn để lại cho nữ sinh kia chút mặt mũi, chờ cô ấy đi rồi mới ra.

Vương Miêu rửa rồi lau tay, soi gương, thấy mình chỉ trang điểm nhạt, nhìn như thế nào cũng không nghĩ là 30.

Cô nghĩ lại bình thường mình có đối xử phân biệt giữa nam sinh với nữ sinh sao, đặt tay lên ngực tự nhủ là đối xử như nhau, chẳng qua là các học sinh nam thích tìm cô trò chuyện, cho nên cô mới trò chuyện cùng học sinh nam tương đối nhiều thôi.

Vương Miêu rất muốn gọi điện nhờ Cố Lâm đến đón cô, để cho bọn họ biết mình cũng có bạn trai, hơn nữa bạn trai còn rất tuấn tú, cũng không phải là bà cô già biến thái. Ngay sau đó lại phải dẹp bỏ ý định, hôm nay là ngày 24, phải đến 8 giờ sáng mai Cố Lâm mới có thể hết giờ làm.

Cô điều chỉnh hơi thở, mỉm cười rời khỏi toilet, tiếp tục giảng bài giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng học, cửa sổ đang mở bị gió thổi,  "oành" một tiếng liền đóng lại, ngay sau đó bỗng dưng trời mưa to, càng lúc càng nặng hạt.

Vương Miêu kêu nam sinh ngồi sau chốt cửa lại, rồi nói bây giờ không làm bài kiểm tra, sau đó phát bài ra cho học sinh về nhà làm rồi hôm sau mang lên nộp.

Có dù, không có dù, bắt taxi, từng nhóm học sinh kéo nhau ra về, phòng học nhanh chóng không còn ai.

Vương Miêu ngồi ghế bên cạnh cửa sổ, nhìn những giọt mưa đang lăn trên mặt kính.

Ngoài phòng học có người đi ngang qua, giống như đang chơi trò chơi, cô nghe thấy loáng thoáng cái gì mà "Dụ dỗ bạn trai về nhà", không biết tại sao lại cười. 

Cố Lâm gọi điện thoại đến: "Tam làm chưa?"

"À, buổi chiều còn một lớp nữa, cỡ 5 giờ về." Vương Miêu có chút chờ mong.

"Có mang dù không?"

"Không, tới lúc đó chắc đã tạnh mưa rồi, anh định đến đón em sao?" Vương Miêu càng mong đợi.

Cố Lâm trầm mặc vài giây, "Thời tiết như thế này rất dễ gặp tai nạn... Anh không đi được, các đồng nghiệp cũng đang bận bịu, anh không thể đổi ca được."

Đoán là anh sẽ trả lời như vậy, Vương Miêu vội nói: "Không sao, anh cũng bận mà, công việc quan trọng hơn."

"Lúc ra về dù trời có mưa hay không thì cũng phải bắt taxi, nhớ cẩn thận đừng để dính mưa, nếu không thì không còn thoải mái được như vậy nữa đâu."

"Thoải mái chỗ nào? Bây giờ đang rất khó chịu có được hay không!" Vương Miêu nói lại, "Không phải bệnh viện anh đang rất bận sao, không cần lo cho em, lo làm việc đi!"

"Đang ăn cơm, mà còn tốn tiền nói chuyện điện thoại cùng em!" Cố Lâm nói đùa, "Em tính ăn trưa như thế nào? Anh gọi đồ ăn đến cho em nhé?"

"Trời mưa lớn như vậy đừng làm phiền họ phải giao đồ ăn, ở dưới lầu chỗ em có cửa hàng thức ăn nhanh, em xuống ăn là được."

Hai người cũng thảo luận trưa nay ăn gì một lát, bên kia có người gọi Cố Lâm, anh cũng không giải thích gì, chỉ nói "tới liền" rồi tắt điện thoại.

Vương Miêu hơi sửng sốt với chiếc điện thoại đang nóng lên, từ ngày quen Cố Lâm đây là lần đầu tiên cô biết được công việc của Cố Lâm bận đến nhường nào. Cô rảnh rỗi quen rồi, không hiểu được cảm giác bận rộn là như thế nào.

Mưa lớn như thế, cô không mang dù, bạn trai thì bận chữa bệnh cứu người,  không thể nào đến đón cô được.

Nhưng mà hôm nay cô có chút tủi thân, muốn gặp mặt anh.

Cô chỉ tiếc vài giây, bỗng nhiên lại nghĩ, dù sao cô vẫn đang rảnh rỗi như vậy, cô có thể đi tìm anh mà.

~Hết chương 8B~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui