Manh Hậu

Trong Noãn Nguyệt Các, Thải Châu vừa nghe được Nghiêm Thừa Ân đến thì vội vàng chạy vào bẩm báo Mộ Dung Bội: “Công chúa, Nghiêm bánh chẻo đến rồi.” Nói xong rồi mới biết mình lỡ lời, vội che miệng rồi sửa lại: “Nghiêm đại nhân đến.”

Vì gần đây ngày nào Nghiêm Thừa Ân cũng đưa bánh chẻo đến Noãn Nguyệt Các nên các cung nữ mới lén đặt cho hắn một biệt hiệu, gọi hắn là “Nghiêm bánh chẻo.”

Hôm nay bụng Mộ Dung Bội không khỏe nên mới hung hăng nói:”Đều là do Nghiêm bánh chẻo làm hại.” Vừa nghe xong Thải Châu báo Nghiêm bánh chẻo đến, vội vàng nói: “Hắn lại đem bánh chẻo đến sao? Nói với hắn, bản công chúa không ăn được nữa.”

Thải Châu vội nói: “Hôm nay Nghiêm đại nhân không mang bánh chẻo tới, đại nhân nghe nói công chúa bị bệnh nên mới đến thăm.”

Mộ Dung Bội vừa nghe Nghiêm Thừa Ân tới thăm bệnh bỗng vui vẻ hẳn lên, cúi đầu nhìn y phục đang mặc trên người nói thầm cần phải đi thay, rồi lại nghĩ , mình bị bệnh, nếu mặc quá tươi sáng làm sao cho Nghiêm Thừa Ân đau lòng được?

Thải Châu biết tâm sự trong lòng Mộ Dung Bội, nhìn lại y phục của Mộ Dung Bội rồi nói: “Hôm nay công chúa mặc y phục có chút đơn giản nhưng nhìn rất dịu dàng, càng làm người khác yêu thích.”

Mộ Dung Bội nhỏ giọng nói: “Lắm lời!” miệng thì quát vậy nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ.

Thải Châu cười hì hì, ghé sát vào tai Mộ Dung Bội nói: “Nghe nói công chúa không khỏe thì Nghiêm đại nhân đã vội vàng đến thăm, chắc chắn là ngài ấy cố tình. Công chúa nên…”

Mộ Dung Bội đẩy Thải Châu: “Nói bậy bạ gì đấy? Còn không đem người mời vào?”

Lúc này Thải Châu mới vui vẻ ra ngoài mời Nghiêm Thừa Ân vào Noãn Nguyệt Các.

Nghiêm Thừa Ân đi vào thấy Mộ Dung Bội ngồi dựa vào ghế, sắc mặt tiều tụy không còn dáng vẻ phách lối thường ngày, trong lòng bỗng cảm thấy khác lạ, bước lên phía trước hành lễ:”Gặp qua trưởng công chúa!”

“Miễn lễ, ngồi đi!” Mộ Dung Bội thấy ánh mắt Nghiêm Thừa Ân nhìn mình có chút thương xót, không khỏi mừng thầm, quả nhiên nam nhân đều thích Tiểu Bạch Hoa nha!

Thải Châu dâng trà lên rồi lại yên lặng lui ra ngoài.

Nghiêm Thừa Ân liền bắt đầu hỏi thăm bệnh tình của Mộ Dung Bội: “Ngự y nói như thế nào, uống thuốc rồi có thấy đỡ chút nào không?”

Mộ Dung Bội nhất nhất trả lời, nhỏ giọng nói: “Chỉ trách ta quá tham ăn.”

Nghiêm Thừa Ân trầm giọng nói: “Không, tất cả là lỗi của thần! Vì thần làm bánh chẻo quá ngon nên công chúa mới không ngừng ăn được.”

“A!” Mộ Dung Bội ngạc nhiên, rồi bỗng che miệng cười lớn, run rẩy hết cả người.

Nghiêm Thừa Ân thấy Mộ Dung Bội cười, vẻ mặt cũng thoải mái hơn rồi cười nói: “Công chúa cười một chút, khi đó dạ dày được thông khí thì mới nhanh khỏe lại.”

Mộ Dung Bội cười xong, quả nhiên thấy thoải mái hơn hẳn: “Ngươi hiểu biết thật là nhiều.”

Nghiêm Thừa Ân đáp: “Không phải, vì thần chính là tài tử nên mới biết nhiều.”

“Ha ha…” Mộ Dung Bội lại không nhịn được cười, nhìn Nghiêm Thừa Ân nói: “Đúng là khoe khoang!”

Nghiêm Thừa Ân thấy Mộ Dung Bội vui vẻ, không còn thấy vẻ mệt mỏi thì mới yên lòng.

Mộ Dung Bội khó khăn lắm mới dừng cười được, vội vàng gọi Thải Châu vào: “Đưa nước ngâm trà lên!”

Thải Châu rất nhanh đã đem nước ngâm trà vào cho Mộ Dung Bội.

Mộ Dung Bội uống nửa chén trà rồi mới nói với Nghiêm Thừa Ân: “Bánh chẻo rất ngon, nhưng ta không muốn ăn nữa.”

Nghiêm Thừa Ân thuận miệng nói: “Vậy thần sẽ học làm món điểm tâm khác?”

Một lời vừa nói ra làm hắn suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, không ngờ lại tự biến bản thân thành đầu bếp,công chúa không thích ăn thì sẽ lập tức học làm món điểm tâm khác.

Mộ Dung Bội vừa nghe xong, đột nhiên có cảm giác thấy ánh bình minh trong làn sương mù, trái tim đập loạn xạ, rồi nói nhỏ: “Chỉ làm cho mình ta ăn!”

Một nơi khác, sau khi Mộ Dung Khuê “bày tỏ” tấm lòng xong, hắn chỉ cảm thấy trống ngực đập liên hồi, hai mắt không dám nhìn Đỗ Mạn Thanh,nhỏ giọng hỏi: “Mẫu hậu còn nhớ Mộc thị không?”

Trong lòng Đỗ Mạn Thanh cũng hoang mang rối loạn, nghe Mộ Dung Khuê hỏi liền lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.”

Mộ Dung Khuê ngước mắt nói: “Mộc thị là khuê mật của mẫu hậu,lúc chưa xuất giá thì hai người thường gặp nhau học thêu thùa may vá, Mộc thị có một bức tranh thêu mẫu hậu. Trong bức tranh thêu có một người giống hệt mẫu hậu, nhưng thần thái lại khác nhau. Lữ Lương có được bức tranh thêu của Mộc thị, hắn cho rằng mẫu hậu không phải là mẹ đẻ của trẫm, nên hắn đang lập mưu vạch trần thân phận của mẫu hậu.”

Đỗ Mạn Thanh nghe xong thì kinh sợ, không tự chủ mà giải thích: “Ta ở trên trời mấy năm nên không còn trần khí, thần thái không giống với ngày trước thì có gì kì lạ? Lữ Lương đúng là to gan!”

Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh nói: “Trẫm cũng đã xem bức tranh thêu kia, nếu như so sánh mẫu hậu với người trong bức tranh, thì quả thật không nghĩ đến là cùng một người.”

Đỗ Mạn Thanh lại càng sợ hãi, nhưng rồi lại nghĩ, nếu Mộ Dung Khuê đã hoài nghi thân phận của mình thì sao lại nói với mình những chuyện này? Bởi vậy rất nhanh đã bình tĩnh lại, dịu dàng nhìn Mộ Dung Khuê: “Hoàng nhi nghĩ sao?”

Mộ Dung Khuê uyển chuyển nói: “Người là do trẫm tự tay nhận được, nếu người không phải là mẫu hậu của trẫm, thì cũng là nữ thần do mẫu hậu phái tới bảo vệ trẫm.”

Đỗ Mạn Thanh nghe xong thì hiểu Mộ Dung Khuê cũng nghi ngờ thân phận của nàng:”Qủa thật ta không thuộc về nơi này. Chỉ biết là trí nhớ của ta bị mất đi, chuyện lúc trước không còn nhớ rõ, cũng không có bằng chứng nào để tự biện hộ. Nhưng ta luôn coi ngươi là nhi tử ruột thịt, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ hại ngươi.”

Mộ Dung Khuê nghe ý của Đỗ Mạn Thanh có vẻ như không muốn phủ nhận thân phận thái hậu của mình, liền cho rằng Đỗ Mạn Thanh có ý kiến khác nên mới nói: “Nhi tử tin tưởng mẫu hậu. Chỉ là phải đề phòng đám người Lữ Lương lại gây sóng gió. Đến khi Lữ Lương vạch trần mẫu hậu không phải là Hiền Đức thái hậu, nếu mẫu hậu không thể tự biện hộ thì cứ tự xưng là nữ thần do ông trời phái tới bảo hộ nhi tử là được. Mọi chuyện còn lại cứ để cho nhi tử giải quyết.”

Đỗ Mạn Thanh lo sợ, nếu mình không có cái thân phận Hiền Đức thái hậu này che chở, thì làm sao có thể sống được trong hoàng cung này?

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nhíu mày thì vội nói: “Mẫu hậu yên tâm , nhất định nhi tử sẽ bảo vệ người, không cho người khác làm hại người.”

Sau khi Mộ Dung Khuê rời khỏi, Đỗ Mạn Thanh nhớ lại lời nói và hành động của Mộ Dung Khuê rồi mới yên tâm, hoàng đế nhi tử vẫn hướng về mình, dù nói như vậy nhưng hắn vẫn tin mình là mẫu hậu của hắn!

Trong vương phủ, Mộ Dung Sâm gọi hai cung nữ đến kể lại chuyện hôm nay.

Hai cung nữ nơm nớp lo sợ, đem tất cả chuyện phát sinh ở Khôn Ninh cung kể lại không sót một chi tiết nhỏ.

Mộ Dung Sâm nghe xong Đỗ Mạn Thanh chỉ cần vung tay lên đã làm Lữ thái phi té xỉu thì lông mày cũng đã nhíu chặt lại. Vị này trong cung, mặc dù có thể xác định không phải là Hiền Đức thái hậu, nhưng nàng lại là người như thế nào?Chẳng lẽ chính là nữ thần như trong bản chép tay của Lưu quốc sư?

Có người báo Lữ Lương tới, Mộ Dung Sâm vội vàng cho mời vào.

Lữ Lương đến thăm Lữ thái phi trước, thấy Lữ thái phi uống thuốc an thần và đã đi nghỉ thì mới rời đi đến thư phòng của Mộ Dung Sâm.

Mộ Dung Sâm đem chuyện hôm nay kể lại tỉ mỉ rồi nói: “Vị trong cung có thể chính là nữ thần. Chuyện chúng ta cho người dâng tấu xin nàng đi cầu mưa, có khi nào đã xúc phạm nàng?”

Lữ Lương nói: “Nếu đúng là nữ thần, thì lại càng phải cầu mưa vì dân, giải cứu dân chúng trong cơn nước sôi lửa bỏng. Chuyện chúng ta làm là vì dân chúng, ngay cả ông trời cũng không trách tội chúng ta.”

Mộ Dung Sâm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Lữ Lương nhìn thư phòng không có người, vội vàng nói: “Nếu nàng ta cầu được mưa, thì đó chính là nữ thần. Bản viết tay của Lưu quốc sư đã nói, nếu ai có được nữ thần thì chính là có được thiên hạ. Đến lúc đó vương gia phải làm mọi cách để chiếm được cảm tình của nàng ta.”

Mộ Dung Sâm lại cười khổ nói: “Đáng tiếc hôm nay mẫu phi đã đắc tội nàng. Chúng ta lại vạch trần chuyện nàng không phải là Hiền Đức thái hậu, tội càng thêm tội, ta chỉ sợ lúc đó chiếm được cảm tình của nàng càng khó hơn.”

Lữ Lương nói: “Mọi chuyện không thể đoán trước được, vương gia không nên vội nản lòng.”

Mộ Dung Sâm lại nói: “Cũng đành phải đi từng bước một vậy.”

Vừa nói xong thì có người báo Lữ thái phi đã tỉnh và muốn gặp bọn họ.

Lữ thái phi vừa thấy Lữ Lương và Mộ Dung Sâm bước vào, chưa kịp ngồi xuống đã lớn tiếng nói: “Nàng ta không phải là nữ thần. Trong bàn tay nàng ta giấu một cái gương nhỏ, vừa giơ lên thì đột nhiên ta nhìn thấy chính ta ở trong lòng bàn tay nàng ta, vì hoảng sợ nên mới tẻ xỉu.”

“Này…” Lữ Lương và Mộ Dung Sâm nghe Lữ thái phi nói, lại càng thêm nghi ngờ.

Lữ thái phi thở gấp nói: “Nếu nàng ta là nữ thần, thì phải làm cho ta im miệng nha! Nhưng đáng tiếc là nàng ta không phải, nàng ta là giả mạo.”

Lữ Lương trấn an nói: “Mấy ngày nữa sẽ mời nàng đi cầu mưa, là thần hay không phải thần đến lúc đó sẽ rõ.”

Trong hoàng cung, Đỗ Mạn Thanh vì những lời nói của Mộ Dung Khuê mà luôn rối loạn, đến tối vẫn lo lắng không yên.

Đỗ Hàm Lan nghĩ rằng Đỗ Mạn Thanh vì Lữ thái phi nên mới buồn bực không vui, liền đốt hương rồi lấy đàn sau đó bẩm với Đỗ Mạn Thanh: “Thái hậu nương nương, cháu gái mới học được mấy bài cầm, để cháu gái đàn thử cho Thái hậu nghe giải sầu?”

Đỗ Mạn Thanh không muốn từ chối hảo ý của Đỗ Hàm Lan, liền cười nói: “Tốt, ngươi đàn thử đi!”

Tiếng đàn mới phát ra thì đã có người đến bẩm báo cho Mộ Dung Khuê biết.

Mộ Dung Khuê biết được, liền chậm rãi đi về hướng Khôn Ninh cung.

Đỗ Hàm Lan nghe Mộ Dung Khuê đến thì vội vàng lui xuống.

Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê trễ như vậy còn chạy đến, không nhịn được mà giáo huấn hắn: “Mặc dù Hoàng nhi đang còn trẻ nhưng cũng nên giữ gìn sức khỏe mới được. Nếu ngày mai phải thiết triều sớm thì bây giờ phải đi nghỉ ngơi rồi. Muộn như vậy còn đến đây, người biết thì nói hoàng nhi là người con có hiếu, tình cảm mẫu tử chúng ta tốt đẹp. Ngườ không biết lại nói mẫu hậu là ta đây không quan tâm hoàng nhi, không biết khuyên bảo hoàng nhi bảo vệ sức khỏe.”

Hôm nay Mộ Dung Khuê nói ra những lời đó thật ra cũng rất lo lắng, giờ thấy Đỗ Mạn Thanh vẫn đối xử với hắn như bình thường mới thở phào một hơi, rồi cười nói:”Mẫu hậu thích nghe bài này nhi tử cũng biết đàn, không thì để nhi tử đàn cho mẫu hậu nghe một lần, đàn xong rồi sẽ trở về.” Nói xong rồi ngồi vào trước cây đàn.

Đến khi tiếng đàn vang lên, Đỗ Mạn Thanh mới kinh ngạc phát hiện, hoàng đế nhi tử đàn hay hơn rất nhiều so với Đỗ Hàm Lan.

Đến khúc cuối cùng, Mộ Dung Khuê ngước mắt hỏi Đỗ Mạn Thanh: “Mẫu hậu thấy nhi tử đàn thế nào?”

“Hay!” Đỗ Mạn Thanh vỗ tay nói: “Hóa ra hoàng nhi cỏn tinh thông cả cầm, kỳ thư, họa, thật là hiếm có.”

Mộ Dung Khuê từ tốn nói: “Mẫu hậu cảm thấy nhi tử tài mạo song toàn như vậy thì nữ tử như thế nào mới xứng?”

Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Nếu hoàng nhi không ưng nữ nhân ở kinh thành, thì liền tuyển tú là được rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ chọn được một cô gái xứng đôi với hoàng nhi.”

Mộ Dung Khuê muốn nghe cũng không phải là những lời này, nhưng lúc này tình thế cấp bách không khống chế được mà nói ra: “Nữ nhân trong thiên hạ, có người nào có thể so được với mẫu hậu.'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui