Manh Hậu

Khi bữa tiệc bắt đầu, Giải Ưu Nhiên ngồi phía dưới Giải Nguyên Hóa. Trước đó hắn đã bị Đỗ Mạn Thanh kinh diễm một phen, đợi đến khi thấy Đỗ Hàm Lan ngồi phía dưới Đỗ Mạn Thanh, lại kinh ngạc một hồi. Cô nương béo trong truyền thuyết lại xinh đẹp như vậy sao?

Giải Nguyên Hóa thấy Giải Ưu Nhiên nhìn về hướng kia, sắc mặt căng cứng cả một đêm dần dần dịu đi, lắc đầu nói: "Xem đi, cha mẹ không có mất lương tâm bắt con phải cưới một nữ nhân xấu xí đúng không? Con còn không tin, còn không muốn nữa không! Bây giờ nhìn thấy người, chỉ sợ người ta không cần con nữa ấy!”

Giải Ưu Nhiên thấp giọng nói: “Con của cha tuấn tú như vậy, nàng ấy có thể không vừa mắt được sao?”

Giải Nguyên Hóa vừa nghe thấy lời này, chỉ nghĩ, tiểu tử này ngon, nhìn thấy người ta xinh đẹp là miệng buông lỏng ngay, trước đó một khắc vẫn còn mang vẻ mặt giống như sắp chết đến nơi kia mà!

Mặc dù Đỗ Hàm Lan không nhìn về chỗ của Giải Ưu Nhiên, nhưng lúc chia thức ăn, có một cung nữ cúi xuống nói bên tai nàng: “Đỗ tiểu thư, Giải công tử đang nhìn người đó!”

Đỗ Hàm Lan đỏ ửng mặt, động tác càng thêm tao nhã. Thái hậu nương nương nói, nam tử đều nông cạn, đều thích bề ngoài của nữ nhân, sau đó tiếp xúc mới chú ý đến tính cách, trải qua một vài việc rồi mới thích toàn bộ của đối phương. Lúc đầu muốn làm đối phương thích mình, chi bằng tìm mọi cách để ý đến bề ngoài.

Tiểu nhi nữ đang ngồi một bên rình coi đối phương cùng với phỏng đoán tâm sự của đối phương, ở một đầu khác, An thị lại thừa dịp mời rượu, đứng lên nói với Đỗ Mạn Thanh: “Thái hậu nương nương, không biết ngài có nhớ rõ bà ấy không?" Nói xong chỉ chỉ Sài thị đứng bên cạnh.

Đỗ Mạn Thanh hờ hững liếc mắt nhìn Sài thị một cái, nói: "Nhớ rõ, bà ấy không phải là tú nương mà ngươi dẫn theo lúc tiến cung lần trước sao?”

An thị thấy Đỗ Mạn Thanh lơ đễnh, không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng, quả nhiên không phải là nữ thần gì nha, không thì sao một chút cảnh giác cũng không có?

Sài thị vừa nghe thấy lời của Đỗ Mạn Thanh, đã bi thương nói: “Thái hậu nương nương, ngài thật sự không nhớ rõ thần phụ sao? Thần phụ chính là A Hiền bạn khuê mật lúc trước của ngài! Ngày trước chúng ta còn hay thiêu thùa may vá cùng nhau, chơi đùa cười giỡn cùng nhau, tình nghĩa thắm thiết biết bao? Sao ngài có thể không nhớ rõ thần phụ?”

Đỗ Mạn Thanh lườm Sài thị một cái, nói: "Ta là người đã chết một lần, chuyện trước kia đã quên sạch sẽ rồi, không nhớ rõ ngươi thì có gì kỳ lạ đâu?”


Sài thị ngẩn ra, trước đó, khi bà cùng với An thị dự tính, cho rằng chỉ cần bà đứng ra nói rằng mình là bạn khuê mật thuở xưa của Đỗ thị, tất nhiên Đỗ Mạn Thanh sẽ phải bối rối, khi đó lại lấy tranh thêu ra, nàng ta sẽ lộ ra dấu vết. Không ngờ Đỗ Mạn Thanh lại trấn định như thế, nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào.

An thị vội vàng nói giúp: “Không phải ngươi có một bức tranh năm đó thêu cho Thái hậu nương nương sao?”

Sài thị liền lấy khăn tay từ trong ngực ra, run rẩy mở ra cho Đỗ Mạn Thanh nhìn, "Thái hậu nương nương, đây là chiếc khăn mà thần phụ thêu cho ngài năm đó. Bây giờ xem ra, tướng mạo của Thái hậu nương nương lại thay đổi, hoàn toàn khác với tranh thêu!”

Đám người Lữ Lương muốn vạch trần thân phận của Đỗ Mạn Thanh, rồi lại nghĩ Mộ Dung Khuê đã có an bài trước, chỉ bằng vài lời của Sài thị, sợ là không lay động nổi, cũng chỉ có thể khiến cho kẻ khác sinh lòng nghi ngờ trước, sau đó mới mượn bố trí này, cho đến khi tìm được những chứng cứ xác thực hơn nữa.

Mọi người nghe lời này, quả nhiên vô cùng tò mò, rướn cổ lên nhìn khăn tay.

Sài thị lại cứ không giữ chắc khăn tay, một cơn gió thổi qua, khăn tay liền bay đến trên bàn trước mặt các vị đại thần bên cạnh. Có đại thần cầm lên, không nhịn được liếc mắt nhìn một cái.

Vài vị đại thần ngồi bên cạnh đương nhiên cũng đã nhìn thấy tranh thêu trên khăn tay, trong lòng lộp bộp một tiếng. Người trong tranh thêu, thay vì nói giống Thái hậu nương nương, thì phải nói là giống Đỗ Hàm Lan hơn. Thực sự luận ra, thần thái của Thái hậu nương nương phấn chấn hơn người trong tranh thêu một chút.

Đã sớm có cung nữ tiến lên cầm lấy khăn tay, trình lên trước mặt Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh nhận lấy, liếc mắt nhìn một cái, lại ngẩng đầu nhìn Sài thị, thản nhiên nói: "20 năm qua đi, không chỉ nói ta, mà ngay cả ngươi, sao có thể không có biến hóa cho được?”

Ý của Đỗ Mạn Thanh là, nàng chết một lần rồi, tu tiên ở trên trời, sau đó lại rơi xuống trần gian, đương nhiên có biến hóa. Chỉ là Sài thị, trải qua hai mươi năm tang thương ở thế gian, đã sớm từ thiếu nữ biến thành lão phụ rồi, không còn diện mạo năm đó nữa.


Sài thị bị khí thế của Đỗ Mạn Thanh đè ép, trong khoảng khắc không trả lời được câu nào.

An thị thầm than một hơi, đã sớm biết rằng chỉ bằng lời nói của Sài thị cùng với một bức tranh thêu, không thể vạch trần sự thật nữ nhân trước mắt không phải là Hiền Đức thái hậu, nhưng thật sự không ngờ nữ nhân này lại bình tĩnh như vậy, chỉ một câu đã giải thích nguyên nhân vì sao người trong tranh thêu không giống nàng.

Không chờ Sài thị nói thêm nữa, Nghiêm Thừa Ân đã đứng ra bẩm báo với Mộ Dung Khuê: "Hoàng thượng, thần có việc muốn bẩm báo.”

"Nói!" Mộ Dung Khuê nhướng lông mày, âm thầm cao hứng. Tốt lắm, qua đêm nay, mẫu hậu sẽ không còn là mẫu hậu nữa, chỉ là nữ thần mà thôi. Khi đó, trẫm có thể tự mình ao ước nàng thỏa thích.

Nghiêm Thừa Ân vỗ vỗ tay, chẳng mấy chốc đã có người ôm một cái hộp đi lên.

Nghiêm Thừa Ân nhận hộp, mở ra trước mặt mọi người, nói với Mộ Dung Khuê: "Năm đó tiên đế xuống Giang Nam, cũng ra lệnh cho một sư phụ điêu khắc gỗ làm một loạt pho tượng khắc mỹ nữ, mà pho tượng gỗ này chính là Hiền Đức thái hậu lúc đó."

Mộ Dung Khuê ra hiệu cho Nghiêm Thừa Ân tiến lên, hắn tự tay cầm lấy pho tượng gỗ, nhìn một lát, rồi đưa đến trước mặt Đỗ Mạn Thanh, nói: “Mời mẫu hậu xem!”

Lữ Lương vừa thấy Nghiêm Thừa Ân lấy ra một pho tượng gỗ, liền phỏng đoán đây chính là do Mộ Dung Khuê đề phòng có người vạch trần thân phận của Đỗ Mạn Thanh, đầu tiên là để sư phụ khắc gỗ khắc ra một pho tượng của Đỗ Mạn Thanh, rồi nói là sư phụ khắc gỗ khắc ra năm đó, lấy chuyện này để chứng minh Đỗ Mạn Thanh chính là Đỗ thị. Vì thế âm thầm hừ một tiếng: Năm đó quả thật có sư phụ khắc gỗ làm ra mấy pho tượng mỹ nhân này, chỉ là ta còn chưa tìm được sư phụ khắc gỗ đó, mà pho tượng được khắc năm xưa cũng tìm không ra. Đợi đến khi ta tìm được pho tượng gỗ chân chính, để xem đến lúc đó các ngươi làm sao kết thúc?

An thị cũng nghẹn. Giỏi thật, mặc dù kỹ thuật thêu của Sài thị khá tốt, nhưng dù sao tranh thêu cũng không giống bằng tượng gỗ, càng có thể nhìn ra dáng dấp. Bây giờ bọn họ tìm ra tượng gỗ, đương nhiên mọi người sẽ tin phục tượng gỗ hơn, chỉ biết nói chúng ta cố ý vu hãm.

Đỗ Mạn Thanh nhận lấy pho tượng gỗ, nhìn kỹ, hiển nhiên sư phụ khắc gỗ này có đôi bàn tay rất khéo léo, pho tượng gỗ này được khắc rất sống động, mặt mũi rõ ràng, ngay cả ý lo âu trong mắt cũng khắc ra được. Lúc nãy khi nhìn thấy tranh thêu, cũng không cảm thấy người trong tranh thêu khác nàng bao nhiêu, bây giờ nhìn thấy tượng gỗ này, có thể thấy cực kỳ rõ ràng, pho tượng gỗ này không phải là nàng. Nàng đưa tượng gỗ cho Diệu Tâm, nói: “Chuyền cho mấy vị đại nhân xem một chút!”


Diệu Tâm nghe được lời nói của Sài thị, lại nhìn tranh thêu, vốn dĩ cho rằng Sài thị bị đám người An thị xui khiến, cố ý đến vu hãm. Nhưng bây giờ thấy Nghiêm Thừa Ân trình lên pho tượng gỗ này, quả thật là có vài phần tương tự Đỗ Hàm Lan, nhưng muốn nói pho tượng gỗ giống Thái hậu nương nương, thì chính là mở mắt nói dối.

Diệu Tâm không hiểu rõ ý đồ của Đỗ Mạn Thanh, có hơi thấp thỏm bất an, vươn tay nhận lấy tượng gỗ, theo thứ tự chuyền xuống cho đám quan viên được xem.

Khi Lữ Lương nhìn thấy pho tượng gỗ này, không khỏi chấn động. Tượng gỗ này không hề giống với vị Thái hậu nương nương đang ngồi trên kia, nàng ta đang chơi trò gì vậy?

Đỗ Mạn Thanh thấy mọi người đại khái đều đã được nhìn thấy bức tượng gỗ kia, lúc này mới giương giọng nói: "Hôm ấy ta rơi xuống từ trên không, khi tỉnh lại, cũng đã mất ký ức. Lúc đó Hoàng thượng gọi ta là mẫu hậu, Đỗ đại nhân lại gọi ta tỷ tỷ, ý thức của ta mơ hồ, liền đáp lời. Thời gian qua ở trong cung, ta cũng nghi ngờ về thân phận của mình, rất sợ mình không phải là Hiền Đức thái hậu, nhưng lại ngồi hưởng phúc phần của Hiền Đức thái hậu, nên bảo Hoàng thượng gắng sức điều tra những chuyện năm đó của Hiền Đức thái hậu. Bây giờ có tượng gỗ làm chứng, hẳn là ta không phải là Hiền Đức thái hậu."

Âm thanh của mọi người còn chưa kịp phát ra, Mộ Dung Khuê đã tiếp lời: “Nhưng nữ thần đã rớt xuống trong từ đường của Đỗ thị, nếu không phải là Hiền Đức thái hậu, vậy thì chỉ có một khả năng. Nữ thần chính là thần bảo hộ mà Hiền Đức thái hậu phái tới để bảo vệ cho trẫm. Nếu không, không thể nào giải thích được vì sao nữ thần lại rơi xuống trong ngực trẫm.”

Mấy quan viên đến dự tiệc hôm nay đa số là người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu Đỗ Mạn Thanh rơi xuống trong từ đường, trong lúc đó mặc dù cũng từng thoáng nghi ngờ thân phận của Đỗ Mạn Thanh, nhưng đêm nay thấy được Đỗ Mạn Thanh tự chứng minh mình không phải là Hiền Đức thái hậu, rõ ràng không tham ngôi vị Thái hậu, hành vi quang minh lỗi lạc, hoàn toàn có phong độ của một nữ thần. Bây giờ lại nghe thấy lời của Mộ Dung Khuê, bất giác cảm thấy lời nói của Mộ Dung Khuê rất đúng, không biết là ai đã quỳ mọp xuống, nói đầu tiên: "Trời giáng nữa thần, phù hộ Nam Chu, bảo vệ bệ hạ, tạo phúc vạn dân." Chẳng mấy chốc, cả đám quan viên đều đã quỳ rạp xuống đất ca tụng.

Mặc dù Lữ Lương cảm giác sự tình phát triển có chút quỷ dị, nhưng vào lúc này cũng không thể không quỳ xuống theo.

Chỉ trong nháy mắt, thân phận của Đỗ Mạn Thanh đã từ Hiền Đức thái hậu biến thành nữ thần bảo hộ do Hiền Đức thái hậu phái tới nhân gian bảo vệ cho Mộ Dung Khuê.

Lữ Lương thấy sự tình biến đổi, nhớ đến câu “Kẻ có được nữ thần sẽ nắm được thiên hạ” trong bản chép tay của Lưu quốc sư, tâm niệm nhanh chóng quay ngược lại, đợi đến khi mọi người đã gọi xong, nhân tiện nói: "Nếu nữ thần là do Hiền Đức thái hậu phái tới bảo vệ Hoàng thượng, vả lại hình dáng còn giống với Hiền Đức thái hậu, Hoàng thượng vẫn nên tôn nữ thần làm Thái hậu nương nương như cũ, phụng dưỡng như mẹ, mới xem như đáp tạ ân đức của trời cao.”

Hừ, để các ngươi tiếp tục quan hệ mẫu tử, xem Hoàng thượng làm cách nào có được nữ thần! Lữ Lương âm thầm đắc ý, ngoài miệng tiếp tục nói: "Thỉnh Hoàng thượng phụng dưỡng nữ thần như mẹ!"

Một đám quan viên cũng phụ họa nói: "Thỉnh Hoàng thượng phụng dưỡng nữ thần như mẹ!"

Ầm ĩ cả buổi trời, vậy mà trẫm còn phải tiếp tục làm nhi tử của nữ thần sao? Mộ Dung Khuê giận dữ trừng mắt liếc Lữ Lương một cái rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả cười nói: “Cứ theo như lời của các khanh đi.”


Đỗ Mạn Thanh: Ặc, sau khi chứng minh thân phận rồi mà vẫn phải làm Thái hậu nương nương như cũ sao?

Bởi vì là Trung thu, phải để đám quan viên về phủ đoàn tụ với gia quyến, vì thế chỉ ban thưởng rượu thêm một vòng, khích lệ vài câu rồi liền giải tán tiệc rượu.

Đợi đến khi đám quan viên đều đã lần lượt cáo lui, trong Thưởng Nguyệt đình chỉ còn lại Mộ Dung Khuê và Mộ Dung Bội, Đỗ Mạn Thanh mới thở dài, nói: “Ta không có định lừa các ngươi, ta thật sự không phải là người ở đây.”

Mộ Dung Khuê cùng Mộ Dung Bội đồng thanh nói: “Bọn ta biết."

Mộ Dung Bội nói: "Thơ mà Thái hậu nương nương viết cũng không phải là những câu mà sĩ tử Nam Chu có thể viết ra, vả lại bảo vật kia của Thái hậu nương nương cũng không phải là thứ mà người phàm có thể có được, lại thêm đủ loại lời nói cử chỉ của Thái hậu nương nương cũng tuyệt đối không giống với người Nam Chu. Nếu Thái hậu nương nương không phải là nữ thần thì còn có ai?”

Mộ Dung Khuê nói: “Hôm đó nhi tử tự tay tiếp được mẫu hậu, cảm giác kinh ngạc kia vẫn còn đọng lại đây. Nhi tử tin mẫu hậu chính là nữ thần do ông trời phái xuống.”

Tới lúc này, Đỗ Mạn Thanh lại cho là, từ đầu đến cuối Mộ Dung Khuê vẫn luôn xem nàng là Hiền Đức thái hậu mà đối đãi, chỉ sợ không có đủ sức chứng thực thân phận của nàng, bị đám người Lữ Lương tìm cơ hội làm ầm lên, bèn đổi ngay sang phương thức khác, lần thứ hai nhận nàng làm mẹ.

Mộ Dung Bội ngồi thêm một chút rồi cáo từ.

Trăng tròn treo trên cao, trong Thưởng Nguyệt đình chỉ còn lại Mộ Dung Khuê cùng Đỗ Mạn Thanh, đám cung nữ nội thị đều lui ra rất xa.

Mỗi phùng giai tiết bội tư thân(*)! Đỗ Mạn Thanh nhìn trăng hoài niệm, lại chạm cốc với Mộ Dung Khuê, không hay không biết mà nốc quá lố. Lần này, nàng ngã vào trên người Mộ Dung Khuê, dịu dàng gọi: "A Quy!"

(*) Một câu trong bài ‘Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ’ (Ngày chín tháng chín nhớ huynh đệ ở Sơn Đông) của Vương Duy, nghĩa của câu thơ này là mỗi khi tới ngày lễ lại càng nhớ người thân gấp bội.

Tim gan Mộ Dung Khuê run rẩy, lên tiếng đáp lại, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, rốt cuộc không nhịn nổi tương tư mấy ngày qua, chậm rãi cúi đầu xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận