Tất cả mọi người yên lặng.
Lâm Thiệu Huy nói một cách từ tốn.
Sự tự tin và thong thả này khiến mọi người đột nhiên cảm thấy trước mặt họ chính là một chuyên gia nghiên cứu về các tác phẩm của Blood đang giảng giải về sự khác nhau giữa tranh thật và tranh giả vậy.
Mọi người đều hoảng hốt và khó tin!
Không chỉ có mọi người, sau khi nghe Lâm Thiệu Huy nói xong thì sắc mặt của Quản lý Thanh từ phẫn nộ đã biến thành kinh ngạc, rồi kinh ngạc trở thành nghi ngờ.
Chu Văn Thanh ngẩn người.
Ông ta chưa từng được nghe qua những chuyện như vậy.
Nhưng ông ta từng nghe nói rằng đây chỉ là truyền thuyết mà mọi người kể về thầy Blood thôi.
Bởi vì dù sao thì tỉ lệ vẽ một trên mười nghìn quá mức khó khăn, con người không tinh vi được như máy tính.
Còn màu xanh nước biển đậm không phai màu trong vòng trăm năm thì Chu Văn Thanh lại càng chưa từng có cơ hội chứng kiến tận mắt.
Cuối cùng là chữ ký, Chu Văn Thanh cũng chưa từng chú ý đến chi tiết này.
Dù sao thì bây giờ những tác phẩm của Blood còn tồn tại ở bên ngoài cực kỳ hiếm có, dù ông ta đã từng gặp một, hai bức, nhưng ông ta đều chỉ thưởng thức mỹ cảm của bức họa cùng với tạo hình nghệ thuật này nọ chứ vốn dĩ chưa từng chú ý đến cách mà Blood ký tên.
"Chỉ toàn là nói bừa!"
Chu Văn Thanh nhìn Lâm Thiệu Huy như đang nhìn một tên lừa đảo, ánh mắt ông ta ngập tràn sự phẫn nộ: "Những gì cậu nói ra, bất kể là tỉ lệ mười nghìn hay màu xanh nước biển đậm cũng đều chỉ là truyền thuyết bên ngoài kể về thầy Blood mà thôi, không có căn cứ chứng minh nó là thật!"
Sau khi mọi người nghe những lời này của Chu Văn Thanh thì bắt đầu xì xầm bàn tán.
Cuối cùng họ kết luận rằng Lâm Thiệu Huy chỉ đang diễn trò mà thôi.
Chẳng biết Lâm Thiệu Huy nghe mấy chuyện này từ đầu mà cố ý tới đây để khoe khoang.
Mọi người cho rằng Lâm Thiệu Huy chỉ hiểu sơ sơ về những tác phẩm của thầy Blood nhưng lại cố tỏ ra vẻ nguy hiểm để lừa bịp người khác.
"Ha ha ha..."
Lâm Thiên Quang điên cuồng cười lớn, vừa cười vừa nói: "Đúng là kỳ diệu! Lâm Thiệu Huy, không thể không nói rằng Lâm Thiên Quang tao đây phục mày sát đất!" "Mày chỉ là một tên đi ở rể nhà người ta mà thôi, ai không biết còn tưởng mày chính là thầy Blood luôn cơ
đây! Ha ha ha, mày làm tao cười muốn chết luôn rồi đây này!"
Lâm Thiên Quang cười xiu lên xiu xuống, trong mắt anh ta, Lâm Thiệu Huy y hệt như đang tấu hài!
Một bức tranh mà lại có tỉ lệ một trên mười nghìn so với đời thật khỉ gì chứ!
Màu xanh nước biển đậm là cái chó gì!
Lại còn chữ ký kỳ lạ ở đâu bịa ra thế!
Lâm Thiên Quang không hề tin những lời Lâm Thiệu
Huy nói.
Trong mắt anh ta, Lâm Thiệu Huy chỉ đang nịnh nọt mọi người, đang thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi.
Lâm Thiệu Huy y hệt một tên hề đang tấu hài cho người khác xem.
Không chỉ có Lâm Thiên Quang mà mọi người xung quanh cũng chế nhạo Lâm Thiệu Huy, họ như đang nhìn một tên ngu ngốc vậy.
"Trời đất ơi, sao lại có một người ngu ngốc như vậy chứ, người này đang múa rìu qua mắt thợ à?"
"Đúng vậy, ở thành phố Nam Giang của chúng ta thì chẳng ai qua được Quản lý Thanh ở phương diện nghiên cứu thầy Blood cả! Quản lý nói tên này nói bậy thì chắc chắn cậu ta là thứ nhảm nhí gì rồi!"
Những tiếng cười nhạo và bàn tán vang lên không dứt bao phủ Lâm Thiệu Huy và Bạch Tuấn Sơn.
Sắc mặt Bạch Tuấn Sơn tái nhợt.
Thật ra chính ông ta cũng biết con rể mình đang ăn nói hồ đồ, dù sao thì ông ta chưa từng thấy Lâm Thiệu Huy nghiên cứu tranh vẽ gì, càng đừng nói đến chuyện anh chẳng có tài nghệ gì ở phương diện hội họa.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Thiên Quang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay Lâm Thiệu Huy như một tên trộm.
Anh ta biết Lâm Thiệu Huy mang bức tranh kia đến đây có mưu đồ gì, Lâm Thiên Quang mở miệng hỏi Lâm Thiệu Huy: "Lâm Thiệu Huy, mày nghe rõ chưa? Quản lý Thanh bảo mày là tên lừa gạt!"
"Còn bức tranh trong tay mày là cái gì đấy? Lẽ nào đó là quà mày muốn đưa chú của tao à?"
Quà sao?
Lý Trung Huy và Chu Văn Thanh đều dời tầm mắt đến bức tranh đang được cuộn tròn lại của Lâm Thiệu
Huy.
Khi những ánh mắt lại tiếp tục dồn về phía hai người Lâm Thiệu Huy và Bạch Tuấn Sơn, Bạch Tuấn Sơn chỉ đành mặt dày nói với Lý Trung Huy: "Phó chủ tịch Huy, thật ra hôm nay chúng tôi đến đây để tặng ông một bức tranh chữ!"
"Tranh chữ sao?"
Khóe miệng Lý Trung Huy nhếch lên với vẻ khinh thường, lạnh nhạt hỏi lại: "Chẳng hay Tổng giám đốc Sơn định đưa tôi một bức tranh chữ thế nào vậy? Chẳng lẽ cũng là tác phẩm của thầy Blood sao? Ha ha ha..."
Giọng điệu của Lý Trung Huy tràn đầy châm chọc.
Những người xung quanh nghe thế lập tức cười phá lên.
Chỉ là trong tiếng cười nhạo, châm chọc và khinh thường ấy, mọi người kinh ngạc nhìn thấy Lâm Thiệu Huy nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy! Đúng là tác phẩm của Blood!".