Cái gì cơ?
Một câu này của Lâm Thiệu Huy làm toàn bộ người nhà Châu Tuấn Hiền sững sờ.
Đuổi việc sao?
Cấm không cho làm việc nữa á?
Ha ha ha...
Một nhà ba người Châu Tuấn Hiền ngay lập tức phá lên cười như thể họ vừa nghe thấy một trò cười hài hước nhất thế kỷ.
Châu Tuấn Hiền thậm chí còn ôm chặt bụng, cười ngả cười nghiêng, chỉ vào Lâm Thiệu Huy nói:
"Hahaha..
Đuối việc tao sao? Không cho tao làm việc nữa á? Chỉ bằng mày mà cũng đòi mạnh miệng thế á? Cười chết mất thôi, ha ha ha..."
Mà mợ hai Thúy Vân Bình và Thẩm Khánh Linh đứng ở bên cạnh cũng giống như anh ta, nhìn Lâm Thiệu Huy như đang nhìn một thàng ngu.
Đúng là nực cười!
Châu Tuan Hiền là một trong những bác sĩ nòng cốt của bệnh viện này!
Ngoại trừ viện trưởng và số ít người có chức quyền khác có thể đuối việc anh ta, còn lại thì đừng ai hòng, càng đừng nói cấm không cho anh ta làm việc bất kỳ đâu trên thành phố Nam Giang này!
Đây quả thực không khác gì đang nói chuyện viên vông.
"Chồng ơi, chúng ta không cần chấp nhặt với loại người hạ đẳng này! Đi thôi, đưa mẹ đi xem bệnh quan trọng hơn!" Sau chuyện cười này, Thẩm Khánh Linh cũng lười không muốn để ý tới Thẩm Ngọc Trân và Lâm Thiệu Huy, lập tức lôi kéo Châu Tuấn Hiền cùng với mợ hai Thúy Vân Bình đi về phía bên trong bệnh viện.
Mà ở phía Thẩm Ngọc Trân và Lâm Thiệu Huy
Sau khi xem một màn này, người đến xem bệnh, người nhà bệnh nhân cũng như đám y tá trong bệnh viện đều chỉ trỏ vào Lâm Thiệu Huy và Thẩm Ngọc Trân, châu đầu ghé tai nói xấu hai người họ.
"Cậu có nghe thấy không? Người kia đúng là nói khoác mà không biết ngượng, vậy mà dám nói sẽ đuổi việc bác sĩ Châu!”
"Đúng vậy, bác sĩ Châu tuổi còn trẻ mà đã lên làm bác sĩ trưởng khoa rồi, tương lai chắc chắn đầy hứa hẹn.
Người kia là cái thá gì chứ, xếp hàng cũng không đến lượt anh ta xách giày cho bác sĩ Châu!"
"Hày.
Tôi nghe nói vị bác sĩ Châu kia rất dễ mang thủ, ngay cả những chuyện bất bình nhỏ nhất cũng ghi thủ trong lòng, thậm chí chỉ cần lỡ liếc mắt một cái khiến anh ta cho là lườm thì anh ta cũng sẽ trả thù đó! Chắc chắn lát nữa anh ta sẽ gây khó dễ bọn ho!"
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Lâm Thiệu Huy và Thẩm Ngọc Trân tràn đầy thương hại, liên tục lắc đầu không ngừng.
Ở trong mắt bọn họ, hiển nhiên là câu nói khoác mà không biết ngượng của Lâm Thiệu Huy đã chọc giận Châu Tuấn Hiền, rất có thể bọn họ sẽ bị Châu Tuẩn Hiền trả thù.
Chắc chắn luôn!
Cộp cộp cộp!
Đúng lúc này, từng tiếng bước chân dồn dập vang lên, không ngờ âm thanh đấy lại truyền đến từ tầng trên.
Rồi sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, chỉ thấy dẫn đầu là một bác sĩ Tây y người nước ngoài và một thầy thuốc Đông y già dẫn theo một bác sĩ cấp cao đã qua đào tạo cùng với một vài bác sĩ khác.
Cả đám người bọn họ đang bước nhanh chạy xuống dưới.
Trên mặt bọn họ hiện lên sự kích động mừng như điên.
Giống như phải đi ra nghênh đón một nhân vật lớn nào đó vậy!
Điều này...
Toàn bộ người đến xem bệnh, người nhà bệnh nhân cũng như đám y tá trong bệnh viện sợ ngày người.
Bởi vì bọn họ vừa nhận ra hai người dân đầu trong đảm người bong nhiên xuất hiện kia.
Hai người đó là Mike, viện trưởng của bệnh viện Trung-Tây Ivan, cùng với phó viện trưởng Cao Chí Viên.
Và phía sau hai người họ là gần như hầu hết các bác sĩ và nhân viên y tế nòng cốt của bệnh viện này,
Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được người mà bọn họ đang đi nghênh đón là ai.
Rốt cuộc là nhân vật lớn nào đã khiến tất cả các bác sĩ có máu mặt trong bệnh viện này phải tự mình chào đón?
Tất cả mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, cực kỳ sôi nổi,
Tuy nhiên!
Một cảnh tượng khiến tất cả mọi người khó tin đến há hốc mồm xuất hiện.
Mọi người chỉ thấy những bác sĩ này vội vã bước nhanh về phía hai người Lâm Thiệu Huy và Thẩm Ngọc Trân.
Sau đó bọn họ dàn hàng theo quy củ bước đến trước mặt Lâm Thiệu Huy!
Dưới cái nhìn ngạc nhiên của mọi người! Râm!
Tất cả đều cúi đầu, dùng giọng nói vang dội đầy kích động nói:
"Hoan nghênh giám đốc Lâm đến thị sát l" Khi câu nói này vang vọng khắp sảnh lớn của bệnh viện, tất cả người đến xem bệnh, người nhà bệnh nhân và đám ý tá xung quanh giống như bị sét đánh, hầu như không ai dám tin vào lỗ tai của mình.
Giám..
Giám đốc Lâm là sao?
Mọi người nhìn bộ quần áo mộc mạc của Lâm Thiệu Huy, lại quay sang nhìn các bác sĩ nòng cốt của bệnh viện đang cúi đầu chào Lâm Thiệu Huy, ai nấy cũng đều ngơ ngác đờ cả người.
Không chỉ có bọn họ!
Nghe thấy tiếng chào đó, ngay cả Thẩm Ngọc Trần đứng bên cạnh Lâm Thiệu Huy cũng giật nảy mình.
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy giống như đang nhìn thấy ma quỷ.
"Thiệu...!Thiệu Huy, bệnh viện này thật sự là...!của cậu?"
Lúc nói ra câu này, giọng Thẩm Ngọc Trân run lên.
Dù sao, tác động thị giác của cảnh trước mắt đối với bà ta là quá mức mãnh liệt.
Mà Lâm Thiệu Huy chỉ mỉm cười, lắc lắc đầu nói:
"Không phải."
"Nói đúng ra bệnh viện này là của con và Bạch Tổ Y!".