Bạch Tổ Y nghe được câu trẻ Thẩm Kiến hói thế, khuôn mặt xinh đẹp lập tức khó coi tới cực điểm.
Lần này cô đến đây quá mức vội vàng, chú yếu là muốn đưa Lâm Thiệu Huy đến để xin lỗi người nhà họ Thẩm.
Tuy rằng trước khi đến cô cũng đã ra ngoài mua một chút lễ vật, nhưng bây giờ nhìn lại, những lễ vật này so với đống lễ vật mà mọi người vừa mang đến tặng đúng là quá mức keo kiệt.
"Ôi? Chị họ, không phải chị đến tay không, ngay cả quà cũng không chuẩn bị chứ? Nếu chị đến tay không như thế thật không tôn kinh ông ngoại chút nào!" Thẩm Ngọc Linh đứng bên cũng mở miệng châm chọc.
Cô ta muốn cho Bạch Tổ Y phải nhục nhã, muốn cho Bạch Tổ Y phải mất mặt, như thể cũng sẽ khiến cho Lâm Thiệu Huy kia mất mặt theo.
"Ôi...!Khá khen thay cho Bạch Tổ Y cô.
Bày giờ người ta đã ăn sung mặc suong rồi, căn bản không lot mát mấy người thân thich là chung ta đây
"Đúng đấy, dù sao thì cô ta cũng mang họ Bach, không mang họ Thẩm! Ban nãy khi cái tên chồng rác rưởi của cô ta ra tay đánh người nhà họ Thẩm chúng ta, cô ta cũng đâu có đứng ra can ngăn!"
Lúc này, âm thanh châm chọc của từng người từng người người nhà họ Thẩm vang lên, che ngợp bầu trời bao phủ lấy Bạch Tố Y.
Những lời ấy khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y trầm xuống.
Cô chỉ có thể nhắm mắt, gắng gượng nói với Thẩm Thái Công: "Ông ngoại, lần này cháu...!cháu đến vội vàng.
Hơn nữa trước đó cũng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể đến trung tâm thương mại mua
cho ông chút đồ tẩm bổ!"
Vừa nói, Bạch Tố Y vừa đặt những lễ vật đang cấm trong tay lên trên bàn.
Nhân sâm, sừng hươu, đông trùng hạ thảo...
Tất cả đều là đồ bổ.
Tuy rằng tính riêng ra chúng không quá đắt, thế nhưng tính gộp lại, cũng lên đến gần ba trăm năm mươi triệu.
Chẳng qua là, so với những thứ trân bảo mà những vị khách mời kia mang đến thì những thứ đồ bổ này lại có vẻ cực kỳ keo kiệt, vô cùng đáng thương.
Những thứ này khiến cho sắc mặt của Thẩm Thái Công và hết thảy người nhà họ Thẩm trở nên căm ghét và châm chọc.
Những căm ghét, châm chọc ấy ngày càng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.
"Ồ! Không hổ là Tổng giám đốc của tập đoàn Bạch Kỳ, ra tay hào phóng ghê cơ! Có nhân sâm, có sừng hươu nữa nãy.
Lẽ nào cô cho rằng nhà họ Thẩm chúng tôi chưa từng thấy thứ tốt như vậy hay sao?"
"Đúng đấy! Đúng là xem thường nhà họ Thẩm chúng ta quá, tặng có chút quà mà làm như chúng ta xin không bằng! Ôi, con gái hướng ngoại, quả nhiên không sai!"
"Nếu như là tôi, trong tay chỉ có chút ít đồ này, tôi dám vác mặt đến đây mất! Thế mà người ta còn không ngại lấy ra."
Âm thanh trào phúng chế nhạo không ngừng vang lên, không chỉ không ngừng lại khi thấy Bạch Tố Y lấy lễ vật lên mà trái lại còn ngày càng ầm ĩ.
Những câu nói châm chọc kia như từng cái bạt tai tát lên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y, khiến cô vừa thẹn vừa giận, thân thể mềm mại cũng không nhịn được run lẩy bẩy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay lớn vươn ra ôm cô vào lòng.
Hả?
Bạch Tố Y chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm áp quanh thân từ bàn tay lớn kia truyền tới.
Quay đầu nhìn lại, cô lập tức thấy được Lâm Thiệu Huy.
"Lâm Thiệu Huy, anh."
Bạch Tố Y kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, cô không biết rốt cuộc chồng mình đang làm gì nữa.
Nghe cô gọi tên mình như thế, Lâm Thiệu Huy khẽ mim cười nhẹ giọng nói: "Nếu như bọn họ đã thích so sánh, thích tiền như thể thì cứ để anh đây lên đài đi!"
Cái gì cơ? Câu nói này của Lâm Thiệu Huy không chỉ khiến Bạch Tổ Y kinh ngạc mà còn làm cho đám người nhà họ Thẩm đứng đó bối rối không thôi.
Anh ta lên đài á? Thắng nhóc này mang thân phận của một thằng con rể rác rưởi, ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không có phải dựa vào VỢ nuôi.
Một người như thế có thể lấy ra lễ vật quý giá gì chứ?
Này không phải là đang nói đùa chứ?
Ngay sau đó, những người nhà họ Thẩm đứng đó lập tức mở miệng cười nhạo thêm lần nữa.
Chẳng qua là bọn họ còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy một màn khiến cho bọn họ kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy kéo ống tay áo của mình xuống, sau đó quay cầm lấy cái cúc áo trên đó, nhẹ nhàng giật một cái!
Phật!
Tiếng chỉ đứt nhanh chóng truyền tới, cúc áo bị Lâm Thiệu Huy mạnh tay giật xuống.
Sau đó, anh đặt cái cúc lên bàn chủ nhà, hờ hững nhìn về phía Thẩm Thái Công nói:
"Thứ này, xem như là lễ vật tôi cho nhà họ Thẩm các người!".