Bất kể là người nhà họ Thẩm hay là những khách mời xung quanh, ai cũng có cảm giác không thể tin vào tai mình nữa.
Một cái cúc áo!
Được gọi là lễ vật!
Khủng khiếp quá đấy!
Sau khi thích ứng được với những gì vừa diễn ra, hết thảy người nhà họ Thẩm và các khách mời lập tức ồn ào bàn luận, cả một phòng lớn ầm ĩ không thôi.
"Đầu thằng nhóc này không có vấn đề gì chứ? Thế mà cậu ta dám đem cái cúc áo của mình làm lễ vật đưa cho Thẩm Thái Công?"
"Nhục quá đi mất! Tôi thấy hắn đang làm nhục nhà họ Thẩm thì có! Đúng là ngớ ngẩn!"
"Ha ha ha.
Cứu tôi với! Ông đây đã sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người tặng lễ như thế đấy!" Từng âm thanh châm chọc và xem thường không ngừng vang lên, xung quanh ồn ào, nhốn nháo không thôi.
Sắc mặt của Thẩm Thái Công và hết thảy người nhà họ Thẩm cũng lập tức thay đổi.
"Lâm...!Lâm Thiệu Huy, cậu đang nhục mạ tôi đấy à?"
Đôi con ngươi vấn đục mang theo ánh nhìn chết chóc của Thẩm Thái Công nhìn chòng chọc vào Lâm Thiệu Huy, trong đó lập loè sự phẫn nộ kèm lửa giận vô biên.
Lúc này, ánh mắt của những người nhà họ Thẩm còn lại đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như nhìn một tên điện.
Lúc nghe được âm thanh chất vấn này, sắc mặt Lâm Thiệu Huy vẫn lạnh nhạt như cũ.
Anh nhìn về phía Thẩm Thái Công nói đầy thâm ý.
"Ông có thể tìm một chuyên gia giám định, có chuyên môn giám định nhìn thử xem, sau đó hãy đưa ra kết luận! Cái này cúc áo, so với những gì ông tưởng tượng giá trị hơn rất rất nhiều!"
Phải thế chẳng?
Câu này của Lâm Thiệu Huy vừa ra khỏi miệng, đã thành công làm cho những người có mặt trong bữa tiệc nhốn nháo thêm lần nữa.
Điên rồi.
Giời ạ, một cái cúc giật từ trên áo xuống, có thể
đắt tới cỡ nào chứ? Thế mà hắn ta còn muốn tìm chuyên gia giảm..
định, đã thế còn đòi người có chuyên môn đến giám định nữa chứ?
Thắng nhóc này còn không gọi là điên thì gọi là gì! "Đồ mất dạy! Lấy ngay cái cúc áo của mày về đi! Mày muốn ông đây tức chết đấy à?"
Thẩm Thái Công càng ngày càng có cảm giác, Lâm Thiệu Huy đang làm nhục ông ta trước mặt mọi người.
Dù sao thì cho dù ông ta có thật sự tìm một chuyên gia giám định, có chuyên môn giám định chỉ để giám định một cái cúc áo, như vậy thì ông ta và toàn bộ nhà họ Thẩm sẽ trở thành trò cười trong mắt người ta mất.
Thế nhưng nghe vậy, Lâm Thiệu Huy không giận chút nào.
Anh cân nhắc một chút rồi tiếp tục nói: "Lấy cái cúc áo này làm lễ vật, ông chắc chắn bản
thân không muốn chứ?"
"Không thèm!" Thẩm Thái Công giận đến mức không nhịn nổi, lập tức phẫn nộ cầm lấy cái cúc áo trên bàn, sau đó quăng mạnh đi, không do dự nói:
"Cái thứ rác rưởi như thế mà mày lại dám đem ra để nhục nhã ông à!”
Leng keng keng...
Cái cúc bị ông ta ném ra thật xa, cách ba, bốn mét, rơi trên mặt đất, phát ra từng tiếng leng keng giòn giã.
Ô?
Chỉ là, sau khi nghe thấy tiếng vang giòn giã ấy, một ông lão đứng gần cái cúc áo kia đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc không thôi.
Ông lão này xem ra đã năm mươi, sáu mươi tuổi, trên mặt đeo cái kính lão.
Lúc này ông lão đang cúi người xuống, nhặt lấy cái cúc dưới đất lên.
Sau đó thổi lên mặt cúc một cái!
Đột nhiên trên cúc áo trên truyền đến một âm thanh thanh thúy nhẹ nhàng.
Nghe thấy thanh âm này, thân thể của ông lão mạnh mẽ chấn động, tựa như gặp ma, vội vã quan sát cái cúc thật tỉ mỉ.
Càng nhìn càng thấy lạ, trên trán ông lão hiện ra từng hạt mồ hôi.
Tình cảnh này, làm cho tất cả những người có mặt trong phòng tiệc đều thấy kinh ngạc không thôi.
"Ông Trương, ông cầm cái cúc ấy nghiên cứu cái gì thế? Ông làm châu báu, lẽ nào thấy chiếc cúc này làm bằng kim cương sao? Ha ha ha..."
"Đúng đấy, ông Trương! Không lẽ ông thật sự tin tên cái tên nhóc ăn nói linh tinh kia chứ? Ai sẽ dùng bảo thạch quý giá chỉ để làm thành một cái cúc áo chứ!"
...
Những khách mời xung quanh nghe vậy lập tức cười ầm cả lên.
Bọn họ đương nhiên biết rõ thân phận của ông lão này.
Ông lão này là chủ của một cửa hàng đá quý nổi tiếng nhất Nam Giang.
Lần này ông ta đến đây, cũng là vì muốn tìm kiếm cơ hội hợp tác với nhà họ Thẩm, dùng đá quý bàn chuyện làm ăn.
Chỉ là lúc này, đối mặt với sự cười nhạo của mọi người xung quanh, cái người được gọi là 'Ông Trương này, không những không để tâm mà còn lắc lắc đầu nói: "Không! Thứ này không phải kim cương, cũng không phải đá quý!"
Quả nhiên là thế! Nghe được kết quả kiên định của ông Trương, những người xung quanh cũng không ngạc nhiên chút nào.
Ngay cả trên mặt Thẩm Thái Công và hết thảy người nhà họ Thẩm đều hiện lên sắc thái châm chọc và cười nhạo, càng ngày càng đậm hơn.
Nhưng đúng vào lúc này, giọng nói run rẩy của ông Trương lại một lần nữa truyền đến: "Không sai! Thứ này đúng là không phải đá quý và kim cương! Thế nhưng giá trị của nó còn giá hơn kim cương gấp trăm ngàn lần nữa!".