Ánh mắt của Trương Bác Vũ nhìn một lượt từ trên xuống dưới dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Tố Y, trong lòng càng nóng như lửa đốt.
Anh ta vội vàng nói:
"Lần này anh quay về thành phố Nam Giang để giải quyết một số việc.
Vân Hằng cũng đến đây cùng anh! Anh em bọn anh đã nhiều năm không gặp em rồi nên mới xin cô chú để được cùng nhau ăn cơm một bữa!”
Nói xong, ánh mắt của Trương Bác Vũ di chuyển, sau đó anh ta nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, trong đáy mắt thoáng qua một tia thù địch nhưng khóe miệng lại cười nói:
"Có lẽ đây là Lâm Thiệu Huy, chồng của Bạch Tố Y đúng không? Xin chào, tôi tên là Trương Bác Vũ!"
Nói xong thì Trương Bác Vũ đưa tay về phía Lâm Thiệu Huy.
Nhưng Lâm Thiệu Huy đã phát hiện ra rằng khi Trương Bác Vũ duỗi tay ra, cổ tay của anh ta bí mật dùng sức như thể muốn nắm chặt.
Ừm?
Lâm Thiệu Huy sửng sốt trước cảnh tượng này, sau đó khóe miệng cũng nở một nụ cười vui tươi, đồng thời đưa tay ra:
"Xin chào, tôi tên là Lâm Thiệu Huy!" Nói xong hai người nắm chặt tay nhau.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, khóe môi của Trương Bác Vũ và Trương Vân Hàng nở một nụ cười tự mãn.
Chỉ có hai anh em họ là biết rằng vài năm nay Trương Bác Vũ cũng đã tập luyện một số công phu ở
tỉnh Nam Lộc.
Bình thường, Trương Bác Vũ có thể dễ dàng đấm
nát một tấm ván gỗ.
Lúc này, hai anh em của họ dường như đã nhận ra Lâm Thiệu Huy đang đau đến đỏ mặt tía tay, dáng vẻ trở nên hồn hển.
Dùng sức!
Trong khoảnh khắc, lòng bàn tay của Trương Bác Vũ đột nhiên dùng sức thêm một chút.
Khóe miệng hiện lên vẻ chờ mong và châm chọc.
Nhưng vào lúc này, ngay khi nụ cười của anh ta vừa xuất hiện thì nó hoàn toàn đông đặc lại, anh ta chỉ cảm thấy thứ mình đang nắm không phải là bàn tay nữa mà giống một cục sắt hơn, Ngay cả khi để cho anh ta dùng sức hết sức cha
sinh mẹ đẻ để mà bóp chặt, thì thậm chí anh ta cũng
không thể nắm được bàn tay của Lâm Thiệu Huy.
"Chết tiệt!" Trương Bác Vũ không ngờ lại gặp phải một kẻ khó chơi như vậy, anh ta muốn rút tay ra ngay lập tức.
Thế nhưng
Rắc!
Trương Bác Vũ chỉ cảm thấy từ trong lòng bàn tay Lâm Thiệu Huy có một lực mạnh, giống như một cỗ máy xay thịt đang đè xuống lòng bàn tay khiến xương của anh ta phát ra âm thanh giòn tan, tựa như có thể gãy bất cứ lúc nào.
"A..."
Trương Bác Vũ không khỏi hét lên một tiếng, cả người lập tức cúi xuống và co lại như tôm khô nấu chín.
Cảnh này khiến khuôn mặt tự mãn của Trương Vân Hằng thay đổi ngay lập tức: "Buông ra! Lâm Thiệu Huy, anh làm gì vậy!"
Nói xong, Trương Vân Hằng lao tới tách Lâm Thiệu Huy và Trương Bác Vũ ra.
Cho đến lúc này đây, Trương Vân Hằng mới thấy rằng lòng bàn tay của anh trai cô ta đã thật sự bị bóp chặt đến nỗi cả năm ngón tay đều sắp chảy máu.
Nếu mà cô ngăn lại chậm hơn một chút thì lòng bàn tay của anh trai cô sẽ bị Lâm Thiệu Huy bóp nát mất.
"Tên khốn kiếp này..."
Trương Bác Vũ và Trương Vân Hằng đã bị sốc, sau đó nhìn Lâm Thiệu Huy một cách giận dữ.
"Lâm Thiệu Huy, sao anh lại làm thế này? Anh trai của tôi đã đến để mời gia đình anh ăn tối và muốn bắt tay với anh mà anh lại làm anh trai tôi bị thương? Anh có phải đàn ông hay không vậy?" Trương Vân Hằng đổ tất cả lên đầu Lâm Thiệu Huy.
Không chỉ cô ta mà Bạch Tuấn Sơn, Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tố Y cũng sửng sốt không kém.
Họ cũng không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy sẽ làm ai
đó bị thương chỉ với một cái bắt tay.
"Thiệu Huy, con cũng có phần quá đáng rồi, sao có thể đối xử thô lỗ với khách như thế!”
"Đúng vậy, tên nhóc thổi này, hôm nay con làm sao vậy? Vừa mới trở về lại ra tay với Bác Vũ nặng như vậy rồi, con nhìn xem cả bàn tay của Bác Vũ đã bị con làm đỏ lên hết rồi!”
Cả nhà Bạch Tố Y đều không biết cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì.
Lúc này chỉ nhìn thấy Lâm Thiệu Huy làm Trương Bác Vũ bị thương mà thôi.
Trong phút chốc, tất cả sự tức giận đều hướng về Lâm Thiệu Huy..