Cái gì?
Những lời này của Đoạn Thuần chẳng những làm cho Bạch Tổ Y sững sờ, mà ngay cả anh em Trương Bác Vũ càng hoảng sợ.
Rất rõ ràng, hiện tại giá một tấm vé VIP đã lên đến hơn bốn mươi lăm nghìn đô một vé, hơn nữa muốn mua một vé rất khó.
Trương Bác Vũ không hề tin tưởng cậu chủ nhà mình sẽ hào phóng tặng không một tấm vé như thế cho người khác.
Thật vậy!
Ngay sau đó, Đoạn Thuần nói với vẻ mặt đầy gian ác: "Đương nhiên, tôi có một điều kiện đó là sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, cô phải đi ăn khuya cùng với tôi!"
Ha!
Ăn khuya!
Bất cứ ai cũng hiểu rõ ẩn ý của hai chữ đó là gì, nghĩa là Đoạn Thuần nhìn trúng Bạch Tổ Y và muốn ngủ với cô.
Càng khiến người khác khó tin hơn chính là, anh lại kiêu ngạo nói thẳng ra miệng trước mặt chồng nhà người ta, thật sự lá gan háo sắc quá lớn.
Không chỉ như thế, Đoạn Thuần dường như không kiêng kị điều gì, tiếp tục dụ dỗ mà nói: "Đương nhiên, tôi sẽ không để cô theo tôi không công! Nếu như cô đồng ý, tôi có thể sắp xếp Tập đoàn Long An lập tức triển khai hợp tác của lâu dài với Tập đoàn Bạch Kỳ của cô!”
"Chắc cô cũng rõ Tập đoàn Long An của chúng tôi chính là tập đoàn nổi tiếng ở tỉnh Nam Lộc! Người thành phố Nam Giang các cô đều muốn tìm tôi hợp tác nhiều như là cá diếc sang sông!"
Đoạn Thuần tràn đầy tự tin, dường như cậu ta đã tự tin quá mức vào Tập đoàn Long An nhà mình.
Chẳng qua, sau khi nghe thấy lời này của cậu ta, khuôn mặt Bạch Tố Y càng tối đến đáng sợ.
"Xin lỗi, tôi không có chút hứng thú nào với vé VIP
của anh!”
"Tôi cũng không có chút hứng thú nào để hợp tác với Tập đoàn Long An của các người!”
Cái gì?
Câu nói dứt khoát của Bạch Tổ Y làm cho sắc mặt Đoạn Thuần biến thành âm u.
“Tốt! Thật là một cô gái có cá tính, nhưng càng như vậy thì cậu chủ tôi đây càng thích!"
Dứt lời, Đoạn Thuần trực tiếp lấy một tam vé VIP ra, sau đó đưa cho Bạch Tổ Y: "Cô không muốn theo tôi, tôi cũng không bắt buộc! Nhưng mà, tấm vé VIP này, tôi vẫn tặng cho cô!"
Đoạn Thuần nói xong thì nhẹ nhàng buông tay, ném tấm vé VIP kia xuống đất giống như bố thí cho một kẻ ăn mày.
Dường như anh đã đoán chắc rằng Bạch Tố Y tuyệt đối sẽ nhặt.
sỉ nhục!
Đây tuyệt đối là sỉ nhục trần trụi, chà đạp tôn nghiêm của Bạch Tổ Y.
Lập tức, Bạch Tố Y tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Nhưng thời điểm lúc cô muốn tức giận thì kinh ngạc nhìn thấy Lâm Thiệu Huy tiến lên trước một bước, sau đó anh nhặt tấm vé VIP trên mặt đất lên.
"Lâm Thiệu Huy, anh! ” Bạch Tố Y sững sờ, rồi sau đó giận tím mặt.
Đối phương rõ ràng sỉ nhục mình, vậy mà Lâm Thiệu Huy lại đi nhặt nó.
Đây thật sự mất hết mặt mũi, khiến cho Bạch Tố Y thất vọng đến cực điểm.
Không chỉ có cô, Đoạn Thuần nhìn thấy người nhặt tấm vé lên lại chính là tên chồng vô dụng của Bạch Tố Y thì như mở cờ trong bụng: “Ha ha ha! có nhìn thấy không? Chó đói bụng thì sẽ tự động đớp phân mà thôi!"
"Sao nào? Tên kia, có phải vì chiếc vé vào cửa mà cậu cũng đồng ý làm một con chó hay không? Đây chính là hơn bốn mươi lăm nghìn đô lận đấy! Ha ha ha.
.
"
Đoạn Thuần cười cực kỳ vui vẻ, dường như sỉ nhục Lâm Thiệu Huy sẽ mang lại cho khoái cảm cực kỳ cho anh.
Nghe thấy như thế, sắc mặt cả nhà Bạch Tổ Y tái nhợt một mảnh, ánh mắt họ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy vừa thẹn vừa giận.
Nhưng Lâm Thiệu Huy không hề để ý đến những thứ này, anh vỗ vỗ vé vào cửa, cười tủm tỉm nói: “Haiz, tấm vé VIP này thật sự rất đáng tiền! ”
“Đáng tiếc! ”
Hửm?
Mọi người sững sờ, không rõ Lâm Thiệu Huy muốn nói điều gì.
Mà đúng lúc này, mọi người kinh ngạc nhìn thấy!
"Roet!"
Một âm thanh xé rách dứt khoát vang lên, tấm vé VIP kia bị xé nát bấy ở trong tay Lâm Thiệu Huy, sau đó anh vung tay lên và ném vào trên mặt Đoạn Thuần y như ném rác.
"Đáng tiếc, trong mắt tôi, tấm vé này cùng với cậu đều là những thứ rác rưởi!".