"Chuyện gì xảy ra vậy? Giải tỏa rồi à? Chẳng lẽ có nhân vật tai to mặt lớn
nào đó sắp tới đây sao?"
Từ Diễm Hồng và Hoàng Minh Hải đều quay sang nhìn nhau.
Điều này vẫn chưa hết đâu!
Một người đàn ông to béo dẫn theo một nhóm người mặc tây trang đi giày da, bọn họ vội vàng bước ra từ bên trong trung tâm thương mại.
Mà người đàn ông to béo đó lại là Ngô Vinh Quang, ông chủ của trung tâm thương mại Vinpro!
Giờ phút này, Ngô Vinh Quang tựa như một con thỏ bị dọa cho sợ hãi, mồ hôi trên trán ông ta không ngừng chảy dòng dòng.
Ông ta dẫn đầu một nhóm người, liên tục nhìn về phía cuối con đường
Như thể đang chờ đợi người nào đó đến vậy.
Hồi hộp và thấp thỏm không yên!
"Rốt cuộc là người nào có thể khiến Ngô Vinh Quang đích thân đến đón cơ chứ?" Trong lòng vợ chồng Từ Diễm Hồng cũng cảm thấy vô cùng kinh
ngạc.
Nhưng mà bọn họ đều biết rằng, Ngô Vinh Quang cũng được coi là nhân vật đứng đầu ở thành phố Nam Giang, cho dù là Từ Minh Long đích thân tới
đây thì có lẽ ông ta cũng không hề đến đón.
Nhưng bây giờ!
09:08
1/4
cái!(Mãnh long ngủ quên)
Tí tách!
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người Từ Diễm Hồng, ở phía cuối con đường cái, từng chiếc xe Rolls Royce lần lượt chạy tới đây.
Vậy mà biển số xe đều là xe của tình.
Kít!
Khi mấy chiếc xe Rolls Royce này dừng lại ngay trước cửa của trung tâm thương mại, sau đó cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc tây trang và đi giày da bước từ trên chiếc xe sang trọng xuống.
Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của mấy người này, cả đám người Từ Diễm Hồng và Hoàng Minh Hải đều suýt chút nữa thì rơi cả tròng mắt ra
ngoài:
"Đó! đó là Chủ tịch Lưu Chấn Hoàng đứng đầu tỉnh sao?"
"Còn trên chiếc xe thứ hai, hóa ra là ông Mạc Vĩnh Đông, người giàu có nhất tỉnh Nam Lộc của chúng ta!"
"Trời ạ! Chẳng lẽ người ngồi trên chiếc xe thứ ba chính là Thiếu tướng Đường Gia Quân của quân khu tỉnh hay sao!"
Chấn động!
Vào lúc này, hai người Từ Diễm Hồng và Hoàng Minh Hải chỉ cảm thấy sởn
cả da đầu.
Cuối cùng bọn họ cũng biết tại sao Ngô Vinh Quang, người đứng đầu cả thành phố Nam Giang lại đích thân đến đón, lại còn căng thẳng và thấp thỏm không yên đến như vậy.
Bởi vì tất cả những người mới đến này đều là những nhân vật có quyền
lực cao nhất của tỉnh!
Đặc biệt là, chỉ cần bọn họ giậm chân một cái là toàn bộ tinh Nam Lộc đều phải rung chuyển!
Mà dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trên gương mặt của Ngô Vinh Quang lộ ra một nụ cười tràn đầy vẻ xum xoe nịnh nọt, sau đó hấp tấp
chạy về phía trước, vừa cười vừa nói với các nhân vật cấp cao:
"Xin chào mừng! Chào mừng mọi người!"
"Chào mừng Chủ tịch Lưu Chấn Hoàng! Chào mừng ông Mạc Vĩnh Đông! Chào mừng Thiếu tướng Đường Gia Quân!"
Ngô Vinh Quang vừa căng thẳng lễ phép, vừa không ngừng lau sạch mồ hôi lạnh đang chảy trên trán mình.
Nhưng rất nhiều vị lãnh đạo cấp tỉnh đều không thèm liếc nhìn ông ta dù chỉ một cái.
Thiếu tướng Đường Gia Quân nói bằng giọng lạnh lùng:
"Được rồi! Ngô Vinh Quang, đừng đứng ở đây nói linh tinh nữa! Chúng tôi
vừa nhận được tin tức anh Lâm và cô Lâm đến quầy Armani! Ông mau đưa chúng tôi đến đó ngay đi!"
"Đúng vậy! Chúng tôi tới đây là để chào hỏi anh Lâm! Mau dẫn đường đi!" Chủ tịch Lưu Chấn Hoàng cũng nói như vậy.
Anh Lâm!
Nghe thấy mấy chữ này, cho dù là Ngô Vinh Quang hay đám người Từ Diễm Hồng đang đứng cách đó không xa cũng tim đập loạn xạ.
Căn bản là bọn họ không thể nào tưởng tượng được!
Rốt cuộc vị anh Lâm đó là nhân vật đến từ đâu, mà anh lại có thể khiến rất nhiều ông lớn của tỉnh phải trèo đèo lội suối đến thành phố Nam Giang để
hỏi thăm chứ!
Điều này quả thực khiến người ta không thể tin được.
"Được! Mời các vị đi theo tôi!" Ngô Vinh Quang cũng không dám hỏi thêm, ông ta lập tức nhanh chóng dẫn mọi người vào trong trung tâm thương
mại.
Cho đến khi những người này rời đi, lúc này Từ Diễm Hồng và Hoàng Minh Hải mới lau mồ hôi đang chảy trên trán mình, trong ánh mắt của hai người đều tràn đầy sự kinh ngạc:
"Không biết vị anh Lâm đó là nhân vật cấp cao như thế nào? Vậy mà lại
có thể khiến các ông lớn trong tỉnh phải tới đây để chào hỏi!"
"Đúng vậy! Nếu chúng ta quen biết với vị anh Lâm đó thì tốt biết mấy!"
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng tràn đầy sự hâm mộ!
Nhưng sau đó, ánh mắt của Từ Diễm Hồng lại đảo một vòng, rồi nói với vẻ "Đúng rồi! Chẳng phải thằng chồng ăn hại của Bạch Tố Y cũng mang họ
mặt vô cùng chế nhạo:
Lâm sao? Chẳng lẽ lại là nó? Ha ha ha! "
Trong giọng nói của Từ Diễm Hồng lộ ra sự khinh thường và chế giễu.
Hoàng Minh Hải cũng bị chọc cười:
"Đừng đùa nữa! Tên ăn hại đó còn không bằng một kẻ ăn mày đâu!" "Nếu đúng là nó thì ông đây sẽ bất lực cả đời! Hừ!".