Tướng Huy của An Nam!
Ông chủ mới của Tập đoàn Huy Hoàng!
Hai tin tức này như bão to ngoài biển, như một cú tát vào mặt Ngô Vinh Quang làm ông ta ngã ngồi trên mặt đất, cả người không ngừng run rầy như muốn đái ra quần.
Rồng!
Hiện giờ ông ta mới biết được chàng trai ăn mặc đẹp đẽ trước mắt lại là ông chủ lớn của Tập đoàn Huy Hoàng.
Ngay sau đó, ánh mắt ông ta nhìn Lâm Thiệu Huy đầy kính sợ cứ như đang nhìn một con quái vật.
"Được rồi!"
Lâm Thiệu Huy nhẹ gật đầu, sau khi ký tên xong thì anh giao huân chương cho Thiếu tướng Đường Gia Quân:
"Huân chương Đại tướng này, ông hãy giúp tôi bảo quản!" Hiện tại anh đang ở nhà họ Bạch, nếu có thêm cái huân chương này bên mình thì sẽ khiến mấy người nhà họ Bạch nghi ngờ thêm.
"Vâng! Đại tướng!" Thái độ của Thiếu tướng Đường Gia Quân càng thêm kính cần.
Lâm Thiệu Huy nhìn thấy như thế, anh lập tức đứng lên từ ghế.
Mà cho đến lúc này, trên mặt Mạc Vĩnh Đông - nhà giàu nhất tình Giang Lộc mới lộ ra vẻ chần chờ, thấp thỏm không yên hỏi: "Cậu Thiệu Huy, tối nay ba người chúng tôi có đặt bàn ở khách sạn Caesar, không biết chúng tôi có 08:30 0 1 thể mời cậu ăn một bữa cơm không?"
Mạc Vĩnh Đông nói xong lời này thì nét mặt ông ta cũng đầy căng thẳng.
Mặc dù ông ta là nhà giàu nhất tỉnh Giang Lộc, nhưng chỉ trong lòng ông ta biết rõ, ông ta chỉ là một người quản lý của một nơi nhỏ bé so với Tập đoàn Huy Hoàng mà thôi.
Nếu như là bình thường thì thậm chí ngay cả tư cách gặp Lâm Thiệu Huy cũng không có.
Không chỉ mỗi ông ta mà ngay cả Lưu Chấn Hoàng, Thiếu tướng Đường Gia Quân cũng đang trông mong nhìn Lâm Thiệu Huy, dù sao nếu có thể đi ăn tối với Tướng Huy của An Nam kiêm ông chủ mới của Tập đoàn Huy Hoàng thì cũng đã đủ để bọn họ khoác lác cả đời!
Lâm Thiệu Huy nhẹ gật đầu, anh cũng không từ chối ý tốt của mọi người: "Tối nay gặp!"
Nói xong, Lâm Thiệu Huy mới bước chân đi vào trong cửa hàng Armani.
Dưới sự hân hoan của đám người Lưu Chấn Hoàng, mỗi người bọn họ đều tranh thủ thời gian khom người cúi chào bóng lưng của Lâm Thiệu Huy.
Haiz!
Cho đến hiện tại, Ngô Vinh Quang mới thở phào một hơi.
Coi như trốn được một kiếp.
May mắn cậu Thiệu Lâm không so đo với mình, nếu không thì xem như có mười ngàn người như Ngô Vinh Quang cũng sẽ bị bóp chết triệt để.
"Không được! Nếu đã có sức ảnh hưởng lớn đến thế, sao cậu ấy lại ở ẩn tại Thành phố Nam Giang này? Đây có lẽ là cơ hội của Ngô Vinh Quang tôi, tôi nhất định phải nắm chắc!"
Hai mắt Ngô Vinh Quang sáng rực nhìn về cửa hàng Armani, trong lòng ông ta âm thầm ra một quyết định ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình!
Đối với tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây thì thật ra khách hàng ở bên ngoài cửa hàng cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Trước đó bọn họ bị Ngô Vinh Quang đuổi đến nơi rất xa, cho nên chỉ nhìn thấy mờ mờ là có rất nhiều nhân vật lớn đang vây quanh một thanh niên nói gì đó.
Hơn nữa khi bọn họ nhìn thấy đám người Lưu Chấn Hoàng cúi người chào bóng lưng của thanh niên kia, ngay sau đó trong lòng của tất cả khách hàng đều nổi lên làn sóng dữ dội.
"Trời ạ! Thì ra những nhân vật lớn này tới tìm người thanh niên kia đó! Cuối cùng thì anh ta là ai? Làm sao đám người kia lại kính cẩn với anh ta như thế?"
"Đáng tiếc chúng ta cách quá xa nên không thấy rõ gương mặt người kia, nếu không thì tuyệt đối sẽ có tin tức chấn động Thành phố Nam Giang, thậm chí là cả tỉnh Giang Lộc này!"
Khách hàng xung quanh nghị luận ầm ĩ.
Mà vào lúc này ở lối vào cửa hàng có ba bóng dáng đi đến, vừa hay nhìn thấy bóng dáng đám người Lưu Chấn Hoàng cúi đầu rời đi.
"Hả? Hình như lúc nãy em nhìn thấy ba nhân vật lớn như Lưu Chấn Hoàng lại cúi đầu trước một người à? Không phải em bị hoa mắt rồi chứ?" Trên gương mặt Từ Hồng Diễm hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Không chỉ có mình cô ta mà Hoàng Minh Hải ở bên cạnh cũng nhướng mày, anh ta tỏ vẻ nghi ngờ nồng nặc.
"Hình như anh cũng nhìn thấy, nhưng mà bóng lưng của người được ba nhân vật lớn cúi đầu trông hơi giống chồng của Bạch Tố Y?"
Gì chứ?
Từ Hồng Diễm có chút ngẩn ngơ, sau đó cô ta lập tức cười ra tiếng:
"Ha ha! Hoàng Minh Hải, có phải anh bị ngớ ngẩn không? Chồng của Bạch Tố Y là kẻ vô dụng nổi tiếng ở Thành phố Nam Giang này đó! Loại người này xách giày cho ba nhân vật lớn như Lưu Chấn Hoàng cũng không xứng, thế mà anh lại nói ba nhân vật lớn lại cúi đầu trước anh ta à?"
"Anh muốn em cười chết sao?" Từ Hồng Diễm cười đến run rẩy cả người, giống như cô ta đã nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy.
Hoàng Minh Hải cũng lắc đầu nói: "Chắc hẳn là do anh nhìn nhầm rồi! Tuyệt đối không phải kẻ vô dụng kia đâu!".