Mãnh Long Ngủ Quên


Cùng lúc đó, ở trước cửa khách sạn Hilton của thành phố Nam Lộc.
Một chiếc Santana cũ kĩ vừa đỗ lại.

"Gần đây cô luôn ở chỗ này sao?" Lâm Thiệu Huy nhìn phía ngoài khách sạn Hilton, khẽ chau mày.
Mặc dù khách sạn này thuộc về khu nhà xa hoa nhất thành phố Nam Lộc nhưng nói về vấn đề an ninh lại kém hơn nhiều.

"Đúng vậy! Mấy ngày gần đây tôi muốn rời khỏi Nam Lộc, dòng họ đã bắt đầu thúc giục rồi."
Phương Y Thần bước xuống chiếc Santana, sau đó không kìm được mà liếc nhìn Lâm Thiệu Huy rồi lên tiếng với nụ cười khổ.
Vừa nghe nói vậy, Lâm Thiệu Huy nhìn sang Hổ Huyết và Hắc Sinh, lúc này mới nghiêm túc nói: "Tôi nhận được tin tức rằng gần đây cô sẽ gặp nguy hiểm."

Hả?
Nguy hiểm?
Hổ Huyết và Hắc Sinh hơi sững sờ, sau đó hai người mới nói với Lâm Thiệu Huy: "Anh bạn à, anh yên tâm đi.

Xuất thân của tôi là Huyết Nhận, có tôi ở đây, cô chủ nhà chúng tôi chắc chắn sẽ không bị gì được đâu." "Không sai! Tôi cũng xuất thân là Lang Nha, đã bảo vệ cho cô chủ ba năm rồi.

Chưa lần nào xảy ra sơ suất."
Hai người Hổ Huyết và Hắc Sinh tỏ ra vô cùng tự tin.
Đối với xuất thân lính đặc chủng cao cấp của bọn họ, đừng nói là đám đạo chích ở Nam Lộc, mà ngay cả lính đánh thuê quốc tế cũng không phải đối thủ của hai người.
Không dừng lại ở đó.
Hổ Huyết lại tiếp tục khẳng định năng lực: "Ngoài ra, lần này dòng họ vì việc gọi cô chủ về mà hôm nay đã phái đến một đội vệ sĩ.

Mỗi người trong đó đều là lực lượng tinh anh mà dòng họ huấn luyện cẩn thận.

Ước chừng khoảng mười hai người, cho nên anh bạn à, anh không cần lo lắng đâu."
Sự tự tin càng lộ rõ trên mặt cả hai người.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Thiệu Huy chỉ càng cảm nhận được linh cảm không hay.


Dù sao, lần này người gọi điện thoại cảnh báo chính là Kaiser La Băng! Với sự hiểu biết của Lâm Thiệu Huy về La Băng, nếu như chỉ là một sát thủ nho nhỏ hoặc lính đánh thuê thì chắc chắn sẽ không quấy rầy đến La Băng.
Nói cách khác, lần này người đến đây ám sát Phương Y Thần tuyệt đối không hề tầm thường.
Nghĩ tới đây, Lâm Thiệu Huy lập tức lấy một thứ trông như hạt đậu nành từ trong túi ra đưa cho Phương Y Thần: "Đây là một cái còi báo động! Nếu như cô gặp phải nguy hiểm, hãy nhớ ấn cái này, tôi sẽ lập tức đến đây cứu cô!"
Cái gì!
Câu nói này của Lâm Thiệu Huy khiến vẻ mặt Hổ Huyết và Hắc Sinh trở nên hơi khó coi.
Trong mắt hai người, hành động này của Lâm Thiệu Huy có nghĩa là không tin năng lực bảo vệ của mình.
Hơn nữa, hai người còn nhìn thấy, Phương Y Thần ngoan ngoãn nghe theo lời Lâm Thiệu Huy, nhận cái còi báo động kia.

Lúc này vẻ mặt của bọn họ lại càng khó coi hơn.

"Anh bạn này, cô chủ của chúng tôi nói cả hai bọn tôi cộng lại cũng không đỡ được ba chiêu của anh." "Khi nào cơ hội, anh em chúng tôi nhất định phải xin anh chỉ bảo một ít rồi."
Hai mắt Hổ Huyết và Hắc Sinh sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, đầy ý khiêu khích.

Mà khi nghe nói thế, Lâm Thiệu Huy chỉ mim cười, đáp trả vô cùng sâu xa: "Yên tâm đi! Có lẽ đêm nay, chúng ta sẽ được so sánh cao thấp đấy."
Nói xong, Lâm Thiệu Huy cũng lười đấu võ mồm với hai người, vẫy tay chào Phương Y Thần rồi lái chiếc Santana cũ kĩ đi về phía biệt thự Lệ Uyển.
Nhìn Lâm Thiệu Huy rời đi, Hổ Huyết và Hắc Sinh không nhịn được mà cười nói với Phương Y Thần: "Cô chủ, tôi cảm thấy cô dừng nghe tên này dọa.

Chúng tôi xuất thân là bộ đội tinh nhuệ, nếu như chúng tôi không bảo vệ được cô thì anh ta có tư cách gì mà dám nói cứu được cô." "Đúng vậy đó, cô chủ! Đêm nay tinh anh của dòng họ sẽ đi vào, cộng thêm anh em chúng tôi, cô nhất định sẽ không bị sứt mẻ gì được đâu!"
Nghe hai người nói, khóe miệng Phương Y Thần hơi giật, cười khổ: "Được vậy thì tốt quá rồi!"
Dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn chằm chằm hướng Lâm Thiệu Huy rời đi.

Một viên ngọc và một cái còi báo động trong túi, tình cảm lại tăng thêm một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận