Mãnh Long Ngủ Quên


Ba trăm tỷ!
Sau khi một tên lanh mắt người nhà họ Bạch nhìn thấy rõ ràng tờ chi phiếu mà Điền Trường Phát đưa cho Thẩm Ngọc Trân, hai mắt anh ta cũng suýt nữa rơi ra: "Trời...!trời ơi! Đó là tờ séc ba trăm tỷ, sao có thể như vậy?"
Cái gì?
Nghe thấy lời nói của người này, đám người bên cạnh ông cụ nhà họ Bạch sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
Tờ chi phiếu ba trăm tỷ?
Đây đúng là một con số khổng lồ, cho dù là đối với người nhà họ Bạch, đó cũng đã là một khoản tiền lớn.
Còn bây giờ, Điền Trường Phát lại đang đưa tiền bồi thường cho Thẩm Ngọc Trân?
Đây đúng là chuyện khiến người ta không thể nào tin nổi vào mắt mình.
Nhất là khi hai mắt ông cụ nhà họ Bạch lướt về phía những khách hàng quen thuộc của tập đoàn đang khom người cúi chào Thẩm Ngọc Trân, nhìn đám người kia từng người một cung kính dâng tấm séc, ông cụ nhà họ Bạch nhất thời cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên dồn dập, giống như bệnh tim sắp tái phát, làm cho ông ta phải choáng váng.
Không chỉ là ông ta!

Đám người Bạch Long Hải, Bạch Chí Phàm đứng bên cạnh cũng cứng đờ người ra.

"Trời ạ, chỉ một tờ séc của tộc trưởng Điền Trường Phát đã có giá lên đến cả trăm tỷ.

Đằng này bao nhiêu các gia đình tài phiệt, bao nhiêu là séc, giá trị chẳng phải lên đến cả nghìn, chục nghìn tỷ sao?"
Ôi!
Mấy chục nghìn tỷ!
Nghĩ đến con số khổng lồ này, tất cả mọi người nhà họ Bạch đều cảm thấy da đầu mình như tê dại đi.

"Tại sao lại có thể như vậy? Lâm Thiệu Huy rõ ràng cắt đứt cái chân của đám người Điền Hạo, Điền Trường Phát này đang làm cái trò điên khùng gì mà lại vẫn đưa tiền cho Thẩm Ngọc Trân?"
Ánh mắt Bạch Chí Phàm đang âm thầm điên loạn, giống như đang nhìn thấy quỷ vậy, khó mà tin vào ánh mắt chính mình.
Chỉ là không chỉ có bọn họ.
Thẩm Ngọc Trân, Bạch Tố Y, Bạch Tuấn Sơn, cũng cảm thấy vô cùng rối bời.
Chuyện này là thế nào đây?
Ba người nhà họ đã sớm chuẩn bị tinh thần đối diện với thảm họa ập đến, nhưng nằm mơ cũng không thể nào nghĩ đến việc mọi chuyện lại chuyển biến hoàn toàn ngược lại.
Người nhà mình không những không bị trả thù, ngược lại đối phương còn nói lời xin lỗi, tặng tấm chi phiếu, điều này làm cho bọn họ có cảm giác như mình đang mơ vậy.

"Mẹ! Đây là những người của tộc trưởng Điền Trường Phát tặng cho mẹ, mẹ hãy nhận lấy đi."
Chỉ có Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh cười híp mắt nói.

Vừa nghe nói như vậy, đám người của Điền Trường Phát cũng lập tức kích động.
Lâm Thiệu Huy đồng ý để cho Thẩm Ngọc Trân nhận lấy tấm séc, cũng đồng nghĩa với việc tha thứ cho bọn họ, nhận lấy sự nịnh bợ của đám người này, chuyện này sao có thể làm cho bọn họ không vui cho được.
Điền Trường Phát chờ từng người một sau đó mới vội vàng nhét tấm séc trên tay mình vào trong tay Thẩm Ngọc Trân: "Bà Ngọc Trân, đây chỉ là chút thành ý nhỏ, mong bà hãy nhận cho." "Bà Ngọc Trân, tôi thay thằng nhãi ranh nhận tội với bà, thật sự vô cùng xin lỗi."
Càng làm cho người khác phải kinh ngạc đó chính là những bộ lão tại thành phố Nam Lộc này, chẳng những nhẹ nhàng đặt từng tấm séc vào trong tay Thẩm Ngọc Trân, thậm chí người nào người nấy đều vô cùng kích động phấn khởi.
Giống như họ đang cảm thấy đưa tiền cho Thẩm Ngọc Trân chỉnh là vinh hạnh của mình vậy.
Đám người nhà ông cụ nhà họ Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, càng làm cho tam quan của họ như nát vụn.

"Ba! Em dâu có phải là có bối cảnh gì mà chúng ta không biết hay không? Nếu không, đám người Điền Trường Phát sao có thể nịnh hót bà ta như vậy?" Trong mắt của Bạch Long Hải hiện lên vẻ hoảng hốt không ngờ.
Đâu chỉ có ông ta!
Đám người còn lại của nhà họ Bạch, người nào người nấy đều lo sợ đến vô cùng.
Quả thực là đáng sợ!
Tộc trưởng của đám tài phiệt Nam Lộc vô cùng nhiệt tình lấy lòng Thẩm Ngọc Trân làm cho bọn họ vô cùng bất an.

"Không...!Không thể nào! Em dâu con chẳng qua chỉ là một đứa con gái không được yêu thích của nhà họ Thẩm mà thôi.


Chắc chắn đằng sau không còn chuyện đáng sợ nào khác." Ông cụ nhà họ Bạch nói xong, ánh mắt của ông ta không tự chủ được nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, chân mày lập tức cũng nhíu lại thành nếp: "Còn nữa, không biết vì sao tôi lại cảm thấy đám người Điền Trường Phát sở dĩ lấy lòng Thẩm Ngọc
Trân, là bởi vì...!Lâm Thiệu Huy!"
Cái gì?
Nghe nói như vậy, cả đám người Bạch Long Hải, Bạch Chí Phàm đều cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì Lâm Thiệu Huy?
Chuyện này sao có thể?
Lâm Thiệu Huy chỉ là một con rể nhỏ bé, không có máu mỏ, không có chống lưng, huống hồ cậu ta còn chặt đứt đường làm ăn của bao người, riêng chuyện này đã là mối thù chết cũng không rửa sạch, vì sao mấy ông lớn này vẫn phải đến lấy lòng?
Chuyện này chắc chắn là không thể nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận