Mãnh Long Ngủ Quên


Thời gian trôi qua từng chút một.
Phía trước khách sạn Hilton là một khoảng trống trải vắng lặng.
Chỉ có từng người vệ sĩ áo đen đi qua đi lại ở cửa khách sạn, tuần tra mọi sự thay đổi.
Những người vệ sĩ này, người nào cũng cường tráng vạm vỡ, đặc biệt là đôi mắt vô cùng sắc bén, dường như có thể nhìn xuyên qua bóng tối, thấy rõ ràng hết thảy mọi nguy hiểm rình rập.
Ấn nấp bên trong bụi cỏ, sau khi nhìn thấy những vệ sĩ này, gã phóng viên tầm tuổi trung niên nói với cậu phóng viên trẻ tuổi bên cạnh: “Cậu đã nhìn thấy chưa? Những người này chính là vệ sĩ của nhà họ Phương đấy.

Nghe nói mỗi người họ đều từng là võ sĩ vang danh một phương, đủ sức lấy một chọi mười.” “Một đội mười hai người này bảo vệ nhà họ Phương, e rằng cả một tiểu đội trăm người cũng không địch nổi."
Gã phóng viên trung niên bày ra vẻ mặt trầm trồ.
Không hổ là nhà họ Phương quyền thế, chỉ cần có mười tên vệ sĩ này, ai có thể ngăn cản họ đi lại.

Nghe nói như vậy, tên phóng viên trẻ tuổi bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt tán thưởng.

Nhưng ngay lúc cậu ta vừa định mở miệng nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô.

"Gì vậy? Ông chủ, mau nhìn xem, có một chiếc xe đang chạy tới đây?”
Hả?
Gã phóng viên trung niên hơi bất ngờ, ngay lập tức vội vàng cầm lấy ống nhòm ban đêm, nhìn về con đường cái bên cạnh khách sạn.
Gã ta chợt thấy một con Rolls Royce Phantom từ từ dừng lại trên con đường bên cạnh khách sạn
Hilton.

"Là Rolls-Royce! Tôi đoán lại là một cậu chủ giàu có nào đó đến đây để theo đuổi các minh tinh.”
Gã phóng viên trung niên lập tức cho rằng là một cậu chủ nhà giàu nào đó ở thành phố Nam Giang hoặc ở tỉnh Nam Lộc này đến đây để đề nghị gặp Phương Y Thần.
Nhưng mà, khi gã ta nhìn thấy một kẻ mặc áo sơ mi nam, chân đi giày vải, lưng khoác một chiếc áo da rắn, trông giống như một anh chàng nhà quê bước xuống từ trên chiếc xe Rolls Royce.
Gã phóng viên trung niên hơi kinh ngạc: “Hả? Không đúng, anh chàng này ăn mặc lôi thôi như thế, nhìn qua trông giống như người làm công ăn lương, làm sao lại đủ trình độ ngồi được lên chiếc
Rolls-Royce đó?”
Gã phóng viên trung niên lờ mờ cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ.
Khi chàng trai trẻ đó chậm rãi bước chân hướng về phía khách sạn.
Vù!
Đột nhiên một cơn gió lạnh nổi lên, từ từ thổi qua, nháy mắt làm cho gã phóng viên trung niên rùng mình một cái.

"Ông chủ, sao tôi cảm thấy toàn thân có một loại cảm giác ớn lạnh đến sống lưng.


Ông có để ý không?
Hình như nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều.”
Cậu phóng viên trẻ tuổi rụt cổ lại, nghi hoặc hỏi gã phóng viên trung niên.
Gã phóng viên trung niên hiển nhiên cũng nhận thấy điều này.
Tuy nhiên người ta lờ mờ cảm giác đây căn bản không chỉ là vấn đề thời tiết.
Bởi vì, thanh niên nhếch nhác kia đi về phía khách sạn càng gần thì nhiệt độ không khí gần khách sạn càng ngày càng lạnh.

"Không đúng! Cậu thanh niên này chắc chắn có vấn đề."
Gã phóng viên trung niên cả người run lên, giống như phát hiện ra một tin tức lớn liền nhanh chóng quay camera về phía thanh niên kia để quay phim.
Mà trong quá trình gã ta quay phim, chàng trai trẻ khoác áo da rắn trên vai kia bước đi thật chậm rãi, vừa xoay người, vừa tháo trên chiếc thắt lưng xanh bên cạnh xuống một phiến lá cây màu xanh nhạt.
Một lá lại một lá!
Mỗi phiến lá cây sau khi tháo xuống sẽ được kẹp ở giữa ngón tay cậu thanh niên.
Trong nháy mắt, mười ngón tay trên hai tay anh ta đã kẹp hơn chục chiếc lá.
Cộp cộp cộp!
Chàng trai trẻ bước tới gần về phía khách sạn

Hilton
Năm trăm mét!
Ba trăm mét!
Hai trăm mét!
Khi người thanh niên này bước đến gần hai trăm mét, đội vệ sĩ của nhà họ Phương ở cửa khách sạn lập tức nhìn thấy đối phương.
Ngay tức khắc, hai tên vệ sĩ cường tráng bước nhanh ra ngoài.

“Anh là ai? Đêm nay khách sạn Hilton đã được bao trọn, người ngoài không thể vào!”
Ánh mắt hai tên vệ sĩ gắt gao nhìn chằm chằm chàng trai trẻ lưng khoác áo da rắn, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Chỉ là, thanh niên này dường như không để vào tai lời nói của bọn họ, vẫn như cũ tiếp tục bước về phía trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận