Trong lòng Khổng Sanh và mười võ sư hàng đầu khác đang cuộn trào một làn sóng hãi hùng động trời.
Trong mắt họ, Huyết Lang mặc trên người chiếc giáp mai rùa đen nghìn năm tuổi và cầm trong tay ngọn giáo Hàn Huyết gần như có thể coi là một tông sư ở cấp độ không gì có thể sánh bằng.
Nhưng hiện tại, quả thực anh ta không thể đánh lại được cú đấm của Lâm Thiệu Huy, thậm chí còn bị cú đấm của Lâm Thiệu Huy phá vỡ giáp mai rùa đen nghìn năm, con người này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Đối với Hắc Sinh và Hổ Huyết ở bên cạnh, con ngươi của hai người suýt chút nữa thì bị rớt ra.
Hai người nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Huyết Lang cùng chiếc giáp mai rùa đen nghìn năm bị phá nát trên người anh ta thì không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng hiện lên một tia chua xót.
"Cần gì đến một chiêu nữa chứ hả? Sợ rằng chúng ta ngay cả một ý niệm của cậu Huy cũng khó có thể chống lại!"
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng lẫn lộn nhiều cảm xúc.
Lúc này bọn họ mới thực sự hiểu được khoảng cách giữa mình và Lâm Thiệu Huy lớn như thế nào, dường như cái khoảng cách này khiến hai người không lấy đâu ra được một chút dũng khí để so sánh.
"Tôi không tin!" "Tôi không tin!"
Đúng lúc này, trong tròng mắt của Huyết Lang chợt đỏ bừng như máu, trên mặt anh ta hiện lên một sự điên cuồng.
"Tôi là sát thủ siêu việt trẻ tuổi nhất Đông Á, tôi không tin sức mạnh và tốc độ của cậu không có gì có thể đánh bại!" "Tôi...!sẽ giết cậu!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Lời nói vừa rơi xuống, Huyết Lang vọt lên khỏi mặt đất.
Với ngọn giáo Hàn Huyết trong tay, anh ta vung lên một cái phát ra âm thanh vù vù, lại một lần nữa đâm thật mạnh về phía Lâm Thiệu Huy.
Vù!
Tốc độ này giống như tia chớp, dường như ngay trong thời khắc đó ngọn giáo đã lao ra xa vài mét.
Đặc biệt là khi tốc độ kết hợp với sự sắc bén của ngọn giáo Hàn Huyết giống như một tia chớp, đâm thẳng về phía cổ Lâm Thiệu Huy mà bùng nổ.
Mười mét!
Năm mét!
Ba mét!
Trong nháy mắt, ngọn giáo Hàn Huyết của Huyết Lang đã đâm thẳng đến trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Cảnh tượng này khiến mọi người rất khó giải thích.
Dưới chiêu cuối của Huyết Lang, Lâm Thiệu Huy còn không có phản ứng lại, cả người anh như bị dọa đến sững sờ.
Lần này, anh không có né tránh, cũng như không có kháng cự.
Anh chỉ ngây người nhìn ngọn giáo sắc bén đáng sợ kia nhằm ngay cổ anh mà đâm xuống.
"Chết đi!"
Vẻ hưng phấn hiện lên trên khuôn mặt của Huyết Lang, đột nhiên tốc độ của ngọn giáo Hàn Huyết trong tay anh ta tăng thêm khi anh ta xoay cổ tay.
Năm tấc!
Ba tấc!
Dường như lưỡi gươm sắc bén của ngọn giáo Hàn Huyết đã xuyên qua da của Lâm Thiệu Huy và xuyên vào cổ họng anh.
Cảnh này khiến da dầu của Phương Y Thần,
Khổng Sanh và những người khác đều trở lên tê dại.
Chỉ là trái tim của bọn họ lại điên cuồng nhảy nhót.
Đinh...
Một âm thanh trong trẻo và êm tai giữa các công cụ kim loại chợt vang lên.
Sau đó mọi người nhìn thấy ngay khi ngọn giáo Hàn Huyết sắp đâm vào cổ Lâm Thiệu Huy, chỉ còn cách một tấc thì nó đột ngột dừng lại, không thể tiến lên được nữa.
Bởi vì lưỡi giáo sắc bén đã bị hai ngón tay kẹp lấy!
Ngón tay?
Đúng vậy!
Khi thấy chỉ có hai ngón tay của Lâm Thiệu Huy đã khiến cho ngọn giáo Hàn Huyết không thể di chuyển lên thêm một chút, hai tròng mắt của Huyết Lang trợn tròn lên vì hoảng sợ.
"Không...!sao có thể xảy ra chuyện này?"
Anh ta đã liều mạng dồn hết sức mạnh của cơ thể về phía cánh tay anh ta, nhưng anh ta có dùng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ cũng không thể phá nát hai ngón tay của Lâm Thiệu Huy để có thể đâm xuyên lưỡi giáo vào cổ họng đối phương.
Không thể nào!
Làm sao có thể như vậy?
Khổng Sanh và những người khác cũng hoàn toàn choáng váng.
Đây chính là Huyết Lang, một tông sư vô địch, thực lực của anh ta mạnh đến mức không cần nói thêm gì khác.
Hiện tại, ngay cả hai ngón tay của Lâm Thiệu Huy mà anh ta cũng không thể sánh được.
Điều này khiến cho mọi người cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ vậy.
Tuy nhiên, sự chấn động này chỉ mới bắt đầu.
"Chỉ có vậy?"
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy lộ ra một chút khinh thường.
Anh nhìn dáng vẻ của Huyết Lang như thể đang nhìn một con kiến hôi, chẳng qua anh ta là một con kiến lớn hơn, không hơn không kém.
Hơn nữa, đột nhiên hai ngón tay của anh phát lực!
Răng rắc!
Một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi..