Mãnh Long Ngủ Quên


Cái gì?
Khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, nụ cười trên mặt Bạch Tổ Y hơi cứng lại.
Cổ lúc này mới nhìn thấy trong phòng khách, một cô gái đang khoanh hau tay, trên mặt đầy vẻ cao ngạo ngồi trên sô pha, nhìn bọn họ.
Cô gái này xem ra mới 20 tuổi mà trang điểm xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy.
Chỉ là trên mặt cô ta ngoại trừ lớp phấn dày ra thì tràn đầy sự cao ngạo và khinh thường.
Dường như ánh mắt nhìn Bạch Tổ Y với Lâm Thiệu
Huy giống như đang nhìn hai người dân tị nạn vậy.

Cô ta chính là con gái của Thẩm Ngọc Chi, Chu
Như.
Trong phòng khách, không chỉ có một mình em họ Chu Như, còn có một người trung niên, đang đang vẽ gì đó trên bàn trà.
Đối với việc hai người Bạch Tổ Y tới, người trung niên này thậm chí ngay cả ngẩng đầu lên nhìn một cái cũng không có.

Hoàn toàn thờ ơ.

(
Trong một lúc.
Bầu không khí trong phòng khách có chút khó xử.

Dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi vội quở trách con gái Chu Như của mình: “Nư, con đang nói bậy gì đó! Đây là chị họ với anh rể con, con không được hỗn.”
Nói xong.
Di nhỏ Thẩm Ngọc Chi mới đầy vẻ áy náy nhìn Bạch Tổ Y với Lâm Thiệu Huy nói: "Tổ Y, em họ con không biết nói chuyện, con đừng giận nó." "Còn người này là dượng con, Lâm Thiệu Huy, con chắc chưa từng gặp ha."
Chồng dì nhỏ Chu Chí Đức.
Sau khi nghe vợ giới thiệu mình, chồng dì nhỏ Chu Chí Đức mới ngẩng đầu lên, thờ ơ liếc nhìn Bạch Tổ Y với Lâm Thiệu Huy một cái, sau khi thấy Lâm Thiệu Huy ăn mặc tồi tàn, trên mặt ông ấy có chút xem thường, chỉ là lạnh nhạt gật đầu, xem như là có chào hỏi.

"Dì nhỏ, có phải con đến không đúng lúc không?"
Bạch Tổ Y lúc này nhìn thấy, trên bàn cơm có đặt những món ăn vừa mới nấu xong.
Cô cho rằng, trong nhà dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi hôm nay có khách, lập tức có chút không thoải mái.
Nghe lời này.
Dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi mới kéo lấy tay Bạch T Y, nhiệt tình nói: “Không, không, không.

Tổ Y à, con đến rất đúng lúc.

י -פיי עיישוט MI )
Hôm nay là sinh nhật dì nhỏ con, con nhất định phải ở lại ăn cơm nhé."

Sinh nhật.
Bạch Tổ Y hơi sửng sốt,cô rõ ràng cũng không ngờ mình đến lại trùng hợp như vậy.
Thấy vẻ mặt sửng sốt của Bạch Tổ Y.
Ảnh mắt em họ Chu Như không khỏi liếc nhìn đến quà tặng trên tay Bạch Tổ Y, phút chốc cười chế nhạo một tiếng: "Ô, chị họ, hoá ra không phải chị đến mừng sinh nhật di nhỏ mình à." “Chậc, mang món quà tồi tàn như thế, chị đến là để mượn tiền à? hay tìm việc?”
Mượn tiền.
Tìm việc.
Trong mắt Chu Như, càng lúc càng đầy vẻ châm chọc.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ Thẩm Ngọc Chi của mình không ngừng trước mặt cô ta nhắc đến Bạch Tổ Y giỏi giang thể nào, ngoan ngoãn ra sao.
Từ lâu đã khiến Chu Như hận Bạch Tổ Y đến nghien răng nghiến lợi.
Đặc biệt.
Thời gian trước, Bạch Tổ Y là nữ chủ tịch xinh đẹp đầu tiên của thành phố Nam Giang, quản lý tập đoàn Bạch thị càng lúc càng phát triển, dường như có thể sánh ngang cùng với tập đoàn Thiên Long, trở thành tài phiệt lớn của thành phố Nam Giang, càng khiến Chu
Nhu ghen ty Bạch Tố Y lên đến cực điểm.
Cho đến khi nghe nói, Bạch Tổ Y sau khi bị tập đoàn Bạch thị gạch tên, cô ta mới vui vẻ như nở hoa.
Hôm nay thấy Bạch Tố Y, cô ta đương nhiên phải sỉ nhục đổi phương một trận.
Không thể không nói.

Lời của Chu Như cực kì ác độc, phút chốc khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y càng lúc càng tái nhợt, khó xử.
Nhìn thấy cảnh này.
Dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi liền quở mång Chu Như: "Như, con uống lộn thuốc đấy à? chị họ con đắc tội gì con à." "Con ngậm miệng lại, nhanh hỏi chồng con Trương Khai Minh thử, sao còn chưa đến? đang đợi nó cùng nhau ăn cơm đấy."
Lợi quở mắng của Thẩm Ngọc Chi khiến Chu Như muốn phản bác gì đó, nhưng thấy sắc mặt mẹ mình khó coi, cô ta chỉ đành oán hận liếc Bạch Tố Y mà ngậm miệng lại.
Đúng lúc Chu Như đang muốn gọi điện cho chồng Trương Khai Minh của mình.
Reng reng reng.
Chuông cửa lần nữa vang lên.
Khi Chu Như ra mở cửa, thì nhìn thấy một người trẻ tuổi, mồ hôi đầy đầu đi vào.

Anh ta vừa lau mồ hôi, vừa giống như nhìn thấy ma nói:
M "Như, công ty của chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi.” "Không biết tên điên nào, bé gãy năm ngón tay của cậu chủ Thủ rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận