Cảnh tượng này khiến cho Bạch Tố Y bị doạ đến nhảy dựng lên.
Cô nhanh chóng lách người tiến lên cản trước mặt Lâm Thiệu Huy rồi tức giận nói:
"Dừng tay lại! Sao các người lại bắt anh ấy? Lâm Thiệu Huy đã phạm tội gì chứ?"
"Hừ! Phạm tội gì thì trong lòng các người rõ hơn ai hết!" Khoé miệng của tên cảnh sát để đầu trọc chứa ý cười hung ác.
Cặp mắt của ông ta quét qua thân hình mềm mại của Bạch Tố Y một cách đầy thèm khát rồi mới cười dâm đãng nói:
"Có người báo cảnh sát nói Lâm Thiệu Huy đánh bị thương người khác! Chúng tôi nhận được lệnh đến bắt người! Những người không liên quan thì mau tránh
ra!" Tên cánh sát để đầu trọc nói xong thì vươn cánh tay thô thiển của mình đến trước ngực của Bạch Tố Y.
Nhìn thì cứ tưởng ông ta chỉ vô tình thôi nhưng nụ cười dâm đãng nơi khoé miệng đã bán đứng ông ta.
A!
Bạch Tố Y cực kì sợ hãi.
Cô không thể nào tưởng tượng nỗi tên cảnh sát để đầu trọc này lại có thể không biết xấu hổ đến như thế.
Chỉ là bây giờ khoảng cách quá gần, cô có muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi.
Bộp!
Nhưng ngay lúc bàn tay thô thiển của tên cảnh sát để đầu trọc sắp sửa chạm đến ngực của Bạch Tố Y thì lại như thể đụng trúng tấm ván sắt vậy, động tác của ông ta lập tức dừng lại.
Cổ tay của ông ta lại bị Lâm Thiệu Huy nắm lấy.
"Tên nhóc này, mày..." Trong lòng tên cảnh sát để đầu trọc hoảng sợ, ông ta theo bản năng muốn rụt tay lại.
Nhưng mà!
"Cái tay dê xồm này nếu ông đã không cần dùng đến nữa thì thôi vậy!"
Giọng nói của Lâm Thiệu Huy lạnh đến tận xương tuỷ.
Giọng nói ấy như thể truyền tới từ địa ngục vậy, sát khí cuồn cuộn nhấn chìm tên cảnh sát để đầu trọc trong nháy mắt.
Cảnh tượng này khiến cho ông ta cảm thấy như thể mình đang bị một con ác quỷ nhìn chằm chằm vào vậy, trong lòng ông ta sợ khiếp vía.
"Buôn...!buông ra!"
Tên cảnh sát để đầu trọc hét lớn, tiếng kêu của ông ta vừa bật ra thì.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt đứt gãy đột ngột vang lên.
Tất cả mọi người kinh hoàng nhìn vào cổ tay của tên cảnh sát để đầu trọc chẳng khác gì một khúc gỗ mục bị Lâm Thiệu Huy chỉ dùng một bàn tay để bẻ gãy đến biến dạng hoàn toàn.
Bùm!
Cảnh này khiến cho đám người Bạch Tổ Y, ông Dương và Trịnh Gia Nghĩa đều sợ đến ngây người.
Bọn họ không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy lại ra tay tàn độc đến như thế.
Chuyện đáng sợ hơn nữa là anh lại dám...!hành hung cảnh sát!
"Á á á!"
"Tay của tôi!"
Tên cảnh sát để đầu trọc đau đến nỗi cả người run lẩy bẩy, liên tiếp lùi về sau.
Ông ta nắm lấy cổ tay của mình, hoảng sợ đến không còn chút sức sống.
Gãy rồi!
Ông ta có thể cảm nhận được xương cổ tay của mình đã vỡ vụn hoàn toàn.
E là cả đời này cũng không thể lành lại nỗi:
"Thằng khốn này! Mày dám làm tao bị thương hả? Hôm nay ông đây liều mạng với mày!”
Ông ta vừa nói vừa rút súng ra khỏi thắt lưng rồi chuẩn bị nổ súng về phía Lâm Thiệu Huy!
"Đừng mà!”
Bạch Tố Y nhìn thấy một màn này thì sợ mất hồn mất vía, ngay lập tức nhảy bổ đến,
Nhưng ngay đúng lúc này!
Khi họng súng đen ngòm vừa mới chĩa vào ấn đường của Lâm Thiệu Huy thì bàn tay của anh lại lần nữa cử động.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, nhanh đến nỗi mắt thường không thể theo kịp.
Tên cảnh sát để đầu trọc chỉ cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng.
Sau đó ông ta nhìn lại thì mới phát hiện khẩu súng của mình đã rơi vào tay Lâm Thiệu Huy rồi.
Ngây người!
Giây phút này ông ta đờ người, mắt của đám người Bạch Tố Y cũng trợn tròn hết cả lên.
Nhất là khi họng súng đen ngòm đó chĩa vào đầu của tên cảnh sát để đầu trọc.
Trên trán ông ta, những giọt mồ hôi lạnh như dòng nước chảy ào ạt tuôn rơi xuống dưới.
Cướp súng ư?
Ừng ực!
Tên cảnh sát để đầu trọc nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
Ông ta chỉ cảm thấy cái đầu của mình như thể có thể nở hoa bất cứ lúc nào, khiến ông ta sợ đến gần như tè cả ra quần.
- “Muốn chết à? Bỏ súng xuống!"
Hai người cảnh sát ở phía sau cũng bị bất ngờ rồi theo bản năng ngay lập tức rút ra hai khẩu súng từ thắt lưng muốn nhắm vào Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là khi họng súng của họ vừa mới đưa lên!
Bằng! Bằng!
Hai tiếng nổ súng nặng nề đã vang lên, hai viên đạn như thể mọc mắt ngay lập tức bay xuyên qua cổ tay họ.
Bập!
Bập!
Hai khẩu súng rơi bịch xuống đất, xung quanh lặng ngắt như tờ..