Trong lúc đó!
Trong khách sạn Caesar, các nhân viên đang không ngừng làm việc.
Ngày hôm nay Khách sạn Caesar đặc biệt vắng vẻ, chỉ có một phòng đặc biệt được mở để đón tiếp một nhân vật quan trọng.
Trước cửa khách sạn.
Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Nam Giang - Ngưu Vân Khuê, và Chủ tịch thành phố Nam Giang - Trương Quốc Hào, đang sốt ruột chờ đợi.
"Chủ tịch, cậu chủ Lâm này rốt cuộc là người như thế nào?"
Lần này, Cục trưởng Thành phố Nam Giang Ngưu Vân Khuê thật sự bị dọa sợ.
Bởi vì chính mắt ông ta nhìn thấy người đứng đầu cả một tỉnh như Lưu Chấn Hoàng lại đích thân chỉ đạo,
sắp xếp hội trường.
Còn thiếu tướng của quân khu tỉnh Nam Lộc - Đường Gia Quân hiện đang triệu tập binh lính tinh nhuệ, sắp xếp binh lính canh gác.
Mạc Vĩnh Đông là người giàu có nhất tỉnh Nam Lộc nhưng lại đang bận trước bận sau, mệt đến nỗi mồ hội đầy mặt.
Căn bản là Ngưu Vân Khuê không thể tưởng tượng được, cậu chủ Lâm này rốt cuộc có địa vị như thế nào mà lại có thể khiến ba nhân vật có địa vị hàng đầu của thành phố đích thân đến tận nơi đón tiếp.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm chấn kinh cả Thành phố Nam Giang.
Nghiêm túc lắng nghe!
Trên mặt Trương Quốc Hào không giấu được sự sùng bái.
Ông ta lắc đầu nhè nhẹ:
"Thân phận của cậu ấy, một cục trưởng nhỏ bé như cậu chưa có đủ tư cách để biết! Mà cũng có thể nói là trong thành phố Nam Giang này, người biết được thân phận thật sự của cậu ấy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!
Đếm trên đầu ngón tay!
Cục trưởng Ngưu Vân Khuê biết, Trương Quốc Hào không hề nói dối, dù sao thì, có thể khiến những nhân vật như Lưu Chấn Hoàng đích thân tới đây sắp xếp hội trường, thì thân phận của cậu chủ Lâm này chắc chắn không phải dạng tầm thường.
Cộp cộp!
Trong khi hai người đang mải mê thảo luận về cậu chủ Lâm thì Lưu Chấn Hoàng đi tới.
Nhìn thấy vậy, Trương Quốc Hào vội vàng lôi Ngưu Vân Khuê lên chào hỏi, bắt đầu giới thiệu:
"Chủ tịch Hoàng, thiếu tướng Quân, anh Đông, để tôi giới thiệu qua với mọi người một chút!"
Nói rồi chỉ về Cục trưởng thành phố Nam Giang Ngưu Vân Khuê nói:
Vị này là Ngưu Vân Khuê, chính là Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Nam Giang của chúng ta!"
Lúc này, Ngưu Vân Khuê nhanh chóng bước lên trước mặt ba người, cùng với Lưu Chấn Hoàng bắt tay từng người một:
"Chào chủ tịch Hoàng! Chào thiếu tướng Quân! Chào anh Đông!"
Lòng bàn tay của Ngưu Vân Khuê toàn là mồ hôi.
Xúc động! Hồi hộp!
Dù sao thì, ba người ở trước mặt đều là những lãnh đạo cấp cao đứng đầu thành phố, ông ta chỉ là một cục trưởng nhỏ bé của thành phố này, bình thường nếu muốn gặp được họ cũng không phải điều dễ dàng.
Nhìn thấy người trước mắt, ba người Lưu Chấn Hoàng cũng cực kì nhiệt tình.
"Ha ha...!Cục trưởng Khuê không cần phải căng thẳng thế đâu! Lần này ba người chúng tôi còn có rất nhiều việc phải nhờ đến ngài đấy!" Gương mặt Lưu
Chấn Hoàng tràn đầy vẻ tươi cười.
Thiếu tướng Đường Gia Quân cũng gật đầu đồng tình nói:
"Dẫu sao thì cậu chủ Lâm cũng sẽ sống ở thành phố này, mà đây lại thuộc quyền quản lí của Cục trưởng Khuê! Sau này, nếu cậu chủ Lâm có việc gì cần giúp đỡ, mong cục trưởng Khuê quan tâm!"
"Không sai! Việc của cậu chủ Lâm, không phải là chuyện nhỏ! Cục trưởng Khuê sẽ phải lo lắng nhiều rồi"
Mạc Vĩnh Đông đồng tình nói.
Lúc này, nhìn biểu hiện nhiệt tình trên gương mặt ba người, Ngưu Vân Khuê đột nhiên run lên vì kích động.
Ông ta có thể nhận ra được.
Lí do ba nhân vật lớn này khách sáo với mình như thế chắc chắn là bởi vì cậu chủ Lâm.
Dù sao thì, cậu chủ Lâm sống ở thành phố Nam Giang, sau này mình cùng với cậu chủ Lâm không thể không tiếp xúc qua lại với nhau.
Mà qua lại nhiều, mình sẽ tự nhiên trở thành người thân cận bên cạnh cậu chủ Lâm.
Nếu không!
Ngưu Vân Khuê biết, ba người này chắc chắn không nhất thiết phải cần đến một cục trưởng nhỏ bé như mình!
"Ba vị yên tâm! Sau này, việc của cậu chủ Lâm cũng chính là việc của tôi! Ở thành phố Nam Giang này, tôi tuyệt đối bảo đảm là không có ai dám động đến cậu chủ Lâm!"
Ngưu Vân Khuê vỗ vỗ ngực đảm bảo.
Đồng thời, ông ta cũng tự nói với bản thân nhất định sẽ hết lòng phục vụ cho cậu chủ Lâm kia!
Đây đúng là một cơ hội tốt.
Một sợi lông chân của cậu ấy, e là bản thân cũng không thể động đến.
Nghe thấy lời bảo đảm của Ngưu Vân Khuê, trên mặt mấy người đứng quanh Lưu Chấn Hoàng càng niềm nở hơn.
Đúng vào lúc này!
Ting ting!
Tiếng điện thoại vang lên.
Chính là điện thoại của Thiếu tướng Đường Gia
Quân.
Ông ta đưa mắt nhìn vào số điện thoại trên màn hình, lông mày hơi hơi nhíu lại, sau đó bắt máy.
Nhưng mà sau khi ông ta nghe điện thoại xong, mọi người xung quanh đều nhận ra sắc mặt Thiếu tướng Quân bỗng trở nên tái nhợt..