Gọi cảnh sát!
Vừa nghe được những lời này của Ngô Tuyết Bằng, ánh mắt của đám người nhà họ Bạch vừa bị chọc tức đến phát điên, lập tức sáng rực lên.
Đúng vậy, Lâm Thiệu Huy hung ác tàn độc.
Trực tiếp bẻ gãy cổ tay Ngô Tuyết Bằng, vậy bọn họ có thể gọi cảnh sát, dựa vào tội cố ý gây thương tích cho người khác, để cảnh sát bắt anh lại.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của đám người bác cả Bạch Long Hải liền mừng rỡ hả hê, nói với Ngô Tuyết Bằng: “Tổng giám đốc Ngô, đúng vậy, bây giờ ông có thể gọi điện thoại báo cảnh sát." "Tên nhóc này đã hoàn toàn cầu thành tội cố ý gây thương tích cho người khác, chỉ cần cảnh sát đến đây, có thể lập tức bắt hắn lại ngay!"
Vào lúc này, đám người nhà họ Bạch giống như nhìn thấy được một tia hy vọng, lần lượt thay nhau nhắc nhở Ngô Tuyết Bằng.
"Tổng giám đốc Ngô, nếu hắn ta đã sa thải ông, ông cũng không cần phải ở lại đây Chi can ông gọi điện thoại, để cảnh sát đến bát tên khốn kiếp này đi, vậy thì tập đoàn Bạch Kỳ chúng tôi sẽ rộng cửa chào đón, hoan nghênh ông đến bất cứ lúc nào!"
Một câu này của bác cả Bạch Long Hải, làm hai mắt Ngô Tuyết sáng lên.
Trên mặt ông ta, hiện lên vẻ dữ tợn hung ác: "Ha ha được
Nói xong, Ngô Tuyết Bằng nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, cười cực kỳ khoái chí hả hê: "Thắng khốn, mày nghe thấy chưa? Bây giờ tao sẽ gọi điện thoại, hơn nữa, tao sẽ không bao giờ chấp nhận hòa giải, đến lúc đó mày cứ đợi mà vào tù đi! Ha ha ha.."
Không chỉ riêng ông ta!
Mà cả đám người Bạch Long Hải bên cạnh, mỗi một kẻ đều vô cùng phấn khích, không ngừng cười nhạo Lâm Thiệu Huy.
Mà Bạch Tổ Y, khuôn mặt xinh đẹp của cô thoắt cái trắng nhợt như cắt.
Không sai!
Lâm Thiệu Huy như vậy quả thực là đã phạm phải tội cố ý gây thương tích cho người khác, mà một khi Lâm Thiệu Huy thực sự bị bắt..
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bạch Tổ Y càng thêm tái xám, cô không ngừng nắm chặt góc áo của Lâm Thiệu Huy, rất muốn mở miệng, bảo anh giảng hòa.
Nhưng mà.
"Gọi đi! Bây giờ cảnh sát Tô...!cho các
Lâm Thiệu Huy chỉ cười khẽ, bất cần nói với Ngô
Tuyết Bằng.
Một câu này khiến Bạch Tổ Y và tất cả những người còn lại đều giật mình.
Bọn họ không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy lại có thể bình tĩnh được như vậy, thậm chí còn thừng bảo Ngô Tuyết Bằng gọi cảnh sát, giống như không thể chờ đợi được nữa vậy.
Chuyện
Lúc này mắt đám người xung quanh nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, giống như đang nhìn thấy một kẻ điên, hoàn toàn không thể tin được.
Thắng khốn, mày ngon lắm rồi, vậy tao hy vọng lát nữa khi bị bắt tổng vào trong tù, mày vẫn có thể cứng rắn được như bây giờ!”
Ngô Tuyết Bằng bật cười nhăn nhở, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại đồn cảnh sát, rồi nhanh chóng gọi đi.
Ngay lập tức, điện thoại được kết nối.
Ngô Tuyết Bằng vội vàng đổ thêm dầu vào lửa, đem tất cả những chuyện xấu xa Lâm Thiệu Huy đã làm, rồi những tổn hai đã gây ra cho mình, nói hết một lượt.
Chỉ có điều, người nhận điện thoại ở dau dây bên kia vừa nghe thấy hai từ 'Lâm Thiệu Huy, thế mà lại im lặng một lúc, thậm chí, còn nghe thấy âm thanh hít thở lạnh lẽo truyền đến.
Hử?
Ngô Tuyết Bằng có hơi sững sờ, nghe thấy âm thanh này, ông ta có cảm giác như nhân viên cảnh sát ở đầu dây bên kia, bị dọa đến hoảng sợ vậy.
Không thể nào!
Người trong đồn cảnh sát, sao có thể bị ba chữ Lâm Thiệu Huy này doa được chứ.
Lúc này Ngô Tuyết Bằng không khỏi lắc đầu nguầy nguậy, ném cái suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu.
"Được rồi, thưa ông, xin ông chờ một chút, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp cảnh sát qua đó!" Nhân viên cảnh sát ở đầu dây bên kia đáp, sau khi lịch sự nói xong liền cúp điện thoại.
Cho đến khi đó!
Ánh mắt Ngô Tuyết Bắng và đám người bác cả Bạch Long Hải nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, càng lúc càng đầy phấn khích.
"Ha ha ha.
Lâm Thiệu Huy, không phải mày kiêu ngạo lắm sao? Lát nữa trước mặt cảnh sát, để tao xem mày kiêu ngạo ra làm sao!" "Ngồi tù chứ còn gì nữa, ha ha, chỉ sợ mày ở trong tù bị người ta đánh cho nở hoa đây đau thoil "Quà thật là ác giả ác báo, tiền của nhà họ Bạch bọn tao, không dễ lấy như vậy đâu!"
Âm thanh huyên náo hả hê của đám người, cứ nối dài không ngớt..