Mãnh Long Ngủ Quên


Lâm Thiệu Huy khẽ gọi.
Âm thanh này giống như một luồng điện, khiến thân thể mềm mại của Bạch Tố Y kịch liệt run lên.

Đôi mắt cả hai đối diện nhau, trong đó nồng nặc tình cảm.
Ngay khi nhịp tim của hai người đập loạn cào cào, Lâm Thiệu Huy cúi đầu xuống, môi anh từ từ đến gần môi thơm Bạch Tổ Y.
Một chút rồi lại một chút!
Cho đến khi Lâm Thiệu Huy không kìm chế được cảm xúc của mình, anh hôn lên môi Bạch Tổ Y một cách mãnh liệt.

"Anh..."
Thân thể Bạch Tổ Y kịch liệt run lên, đôi mắt đẹp trong phút chốc trở nên tròn xoe.
Cô thậm chí còn cảm thấy cơ thể mình, như thể có một luồng điện đang xuyên qua đó, điều này khiến sức lực của cơ thể hoàn toàn biến mất, hầy như không còn.

Không chỉ có như vậy.
Giờ phút này, cô hoàn toàn bị sự mềm mại của đôi môi đỏ mọng khiến cho hô hấp của Bạch Tố Y càng lúc càng gấp gáp, khuôn mặt xinh xắn càng ngày càng xinh đẹp.

"Lâm...!Lâm Thiệu Huy! Đừng...”
Bạch Tổ Y đã hoàn toàn động tình rồi.

Kết hôn được ba năm, ba năm này, Bạch Tố Y vẫn luôn cực kỳ chống đối Lâm Thiệu Huy, hai người chưa từng có bất kỳ va chạm thân thể nào.
Thế nhưng sau mấy tháng gần đây, Bạch Tố Y mới nhận ra rằng mình đã sớm vô thức mà yêu người đàn ông này.
Cho dù anh hèn nhát cả đời, cho dù anh sống không có chí tiến thủ cả đời, Bạch Tổ Y biết mình sẽ không bao giờ có thể rời bỏ được người đàn ông này, từ khi sinh ra cho đến chết đi.

"Bà xã của anh ơi, anh yêu em!"
Một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khóe miệng Lâm Thiệu Huy.

Một bàn tay to của anh từ từ di chuyển về phía cơ thể Bạch Tổ Y.
Vòng eo thon thả, khuôn ngực căng tròn, cặp mông đầy đặn đến mức khiến người ta hít thở không thông, và thêm cả đôi chân nuột nà kia nữa.
Một chút, một chút này, lại khiến dục hỏa trong lòng Lâm Thiệu Huy bùng lên.
Bup!
Một cái cúc áo được Lâm Thiệu Huy từ từ cởi ra, bộ ngực to lớn của Bạch Tố Y hiện ra ở trước mắt.
Nhưng chính âm thanh của chiếc cúc này đã khiến Bạch Tố Y như bị sét đánh: "Đừng!"
Cô đẩy Lâm Thiệu Huy ra thật mạnh mà không biết sức lực ở đâu ra rồi bật dậy khỏi giường.


Lúc này, sợi tóc có chút lộn xộn, khuôn mặt xinh xắn ứng hồng như quả táo đỏ, thở hổn hển, đôi mắt đẹp mê ly.

"Lâm...!Lâm Thiệu Huy! Em...!Em xin lỗi!"
Khi Bạch Tố Y nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thiệu Huy, trong lòng Bạch Tố Y đột nhiên hiện lên một sự áy náy sâu sắc: “Em, em không cố ý từ chối anh, chỉ là đây là lần đầu tiên của chúng ta, em muốn...!trong một đoạn thời gian khiến nó có chút cảm giác nghi thức!”
Bạch Tố Y nhìn Lâm Thiệu Huy, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia khẩn cầu.

Cô đã yêu người đàn ông này rồi, nên đương nhiên cô không ngại trao thân cho anh.
Tuy nhiên, cô thích sự hoàn hảo!
Trong một tình huống tràn đầy cảm giác nghi thức, để trong cuộc đời này Lâm Thiệu Huy và bản thân mình không có gì phải hối hận.
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương không biết phái làm thế nào của Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy không khỏi mỉm cười: "Bà xã em yên tâm đi, anh hiểu mà!" Lâm Thiệu Huy cười nhẹ.
Anh đã đợi ba năm rồi, đương nhiên anh sẽ không để ý việc đợi lâu hơn.
Mà câu nói này trong nháy mắt khiến trái tim Bạch Tổ Y trào dâng tình yêu.

Giờ khắc này, cô mới thấy rằng mình thực sự yêu người đàn ông này.


"Cám ơn anh, ông...!ông xã!"
Ông xã!
Đây chắc chắn là lần đầu tiên sau ba năm Bạch Tổ Y gọi Lâm Thiệu Huy như thế này.
Mà sau khi nói xong, cô ngay lập tức xấu hổ không chịu nổi, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng dường như muốn chảy cả máu ra, đỏ bừng đến cực điểm.
Khi Lâm Thiệu Huy nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm khô nóng.

Ánh mắt anh liếc nhìn thân hình nóng bỏng cùng khuôn mặt rối rắm tràn đầy quyển rũ của Bạch Tổ Y.

Lâm Thiệu Huy không khỏi mỉm cười: "Được rồi bà xã, anh xoa bóp cho em một chút, chúng ta đi ngủ thôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận