Mãnh Long Ngủ Quên


Không chỉ có mình hắn nói!
Hai người khác bên cạnh cũng nói đệm thêm: "Nhị ca nói rất đúng! Em cũng thấy đây là một kẻ điếc, cần gì nói nhảm với ông ấy nhiều vậy làm gì." “Đại ca, mau cướp đi! Cùng lắm trước khi chúng ta đi thì để lại cho ông ấy ít tiền là được rồi."
Hai người kia cũng nhao nhao thuyết phục.

Nghe ba người kia nói xong.
Tên cầm đầu không thể không gật đầu, rốt cuộc tìm kiếm thức ăn ở sa mạc hoang vu này thực sự quá khó khăn.
Ông già trước mặt già như vậy, dù có cướp đi chăng nữa thì cũng không sao.
Nghĩ tới điều này!
Đại Lang muốn vẫy tay ra hiệu mọi người tiến lên nhưng vào lúc này.
Ba!
Bọn họ ngạc nhiên phát hiện ông lão lại lần nữa vung bàn tay lên, dây câu vụt ra khỏi mặt hồ dem theo một con cá nữa.

Một con cá đầy đặn khác nặng khoảng 20 đến 30 cân được ném ra khỏi hồ.
Lại thêm một con nữa!
Cảnh này khiến ba người kia vừa ghen tị vừa thèm thuồng.
Nhưng ngay khi cá ba người chuẩn bị bắt đầu đi cướp, đôi mất của đại ca Tứ Lang đột nhiên phát hiện ở đầu sợi dây câu bị văng ra.


"Không! Mau dừng lại!" "Không có móc câu nào trên dây câu đó! Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Cái gì!
Một câu vừa thốt ra, ba người kia sửng sốt nhìn chiếc dây câu của ông lão.
Lúc này, bọn họ mới nhìn thấy việc khó tin này, thực sự không có lưỡi câu phía trên dây câu!
Cái này, làm sao có thể!
Choáng váng!
Lúc này cả bốn người chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, từng đợt rét buốt từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu.
Có thể câu cá mà không cần lưỡi câu ư! Loại thủ đoạn này, cho dù ở cấp bậc tông sư cũng không thể làm được.
Nói cách khác, ông già này vốn dĩ là một đại tông sư.

"Chết tiệt! Ông ta, ông ta là Huyết Tổ! Đại tông sư! Mau chạy đi!"
Lúc này, tên đại chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hắn hét lên, dẫn đầu quay lại chạy về phía xa xa.

Ba người còn lại gần như chưa kịp phản ứng, giống như bị dọa đến tè ra quần.
Bốn bóng người lúc này như những con thỏ sợ hãi chạy sang một bên.
Lúc này tốc độ của họ gần như đã đạt đến giới hạn.
Nhưng tại thời điểm này!

Ông lão đánh cá dường như phảng phất phát hiện ra bốn người họ.

Ông ấy khẽ thở dài sau đó cất giọng tràn ngập tang thương nói: rồi!” "Ôi! Hồi đó, vương của tôi đã từng nói với tôi!" "Trừ ác nhất định phải diệt cỏ tận gốc!" "Bây giờ các người muốn đi sao? Đã quá muộn
Bùm!
Lời này dường như có khả năng xuyên qua không khí, ngay lập tức truyền vào tai Tứ Lang Tây Bắc.

Nghe xong sắc mặt bọn họ đại biển.

Chỉ cảm thấy bọn họ như thể đang bị một con quỷ nhìn chằm chăm.
Còn hơn thế nữa!
Tên đại ca quay lại nhìn xem thì hãi hùng phát hiện lòng bàn tay của ông lão lắc lư chưởng ra một cái, chiếc dây câu không có lưỡi câu lại vang lên âm thanh vù vù như tia chớp quét về phía bốn người họ.

"Không tốt! Hãy cẩn thận!”
Tên cầm đầu Tứ Lang kinh ngạc hét lên tiếng chói ai rồi cả người tăng tốc như muốn bò xuống đất.
Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng đẫm máu đáng nhớ nhất trong đời hắn xuất hiện.
Hưu!
Tốc độ của sợi dây câu đó gần như đạt đến cực độ, nó vụt tới trước mặt ba người kia gần như ngay lập tức.
Chiếc dây câu dường như chứa đầy nội lực, giống như một sợi dây thép cực kỳ cứng rắn.

Sợi dây bay tới cổ của ba người kia vạch một đường! "Không!"
Tên đại ca hét lên một tiếng thảm thiết đau đớn.
Đột nhiên hắn thấy cơ thể ba người anh em của mình đã hoàn toàn đông cứng sau đó đầu của bọ bọ lần lượt lăn xuống khỏi cổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận