Mãnh Long Ngủ Quên


Nghe nói như thể.
Lãnh Bất Phàm dau khổ gật đầu, mồ hôi lạnh trên trán anh ta giống như vòi nước bị mở khóa, chảy ra ào at không ngăn được.

Đột nhiên ném điện thoại trong tay mình cho Chu Nhã Nam, oán hận nói:
"Gọi điện thoại đi! Gọi Từ Minh Long và Bloody
Rosie đến! Giúp tôi giết tên khốn này!"
"Gọi điện thoại xong thì nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện! Tôi không thể bị phế được, tôi còn chưa kết hôn sinh con, tôi..."
Nói tới đây.
Lãnh Bất Phàm bị đau đến rùng mình, cũng không nói tiếp được nữa.
Mà Chu Nhã Nam nhanh tay mở điện thoại ra, vừa tìm số, vừa oán hận nói với Bạch Tổ Y:
"Bạch Tổ Y! Cô đợi đó! Vợ chồng các cô hại anhPhàm thành ra như vậy, cứ đợi mà chết di!"
Nói xong lời này!
Chu Nhã Nam cũng tìm thấy số điện thoại của Từ Minh Long trong điện thoại của Lãnh Bất Phảm, vội gọi di.
Sau khi cô ta nói rõ tình huống xong, cúp điện thoại, khuôn mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên:
“Anh Phàm! Bây giờ Từ Minh Long và Bloody Rosie đang ở khách sạn Caesar!"
"Bọn họ sẽ đến ngay!"

Cái gi?
Nghe Chu Nhã Nam nói như vậy, mọi người trong phòng lại càng hoảng sợ.

Bây giờ Từ Minh Long và Bloody Rosie đang ở khách sạn Caesar sao?
Lẽ nào bọn họ đến chào hỏi Lãnh Bất Phàm sao? Sao lại khéo đến vậy chứ?
Xôn xao...
Nghĩ đến đây, khách mới xung quanh lại ẩm T lên một lần nữa.
"Thằng nhãi, mày tự nhận lấy xui xẻo đi! Mày làm anh Phàm bị thương thì hai nhân vật lớn là Từ MinhLong và Bloody Rosie tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày đâu!"
"Ha hạ ha..

Lâm Thiệu Huy, thắng điện nhà mày! Lần này mày đụng đến trời rồi! Mày cứ chờ mà đi đời nhà ma đi!"
Lúc này, trong ảnh mắt của khác mời xung quanh nhìn về phía Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y có sự khoái trá, có sự thương hại, có đáng tiếc.
Hầu như tất cả mọi người đều nhận định, nếu Từ Minh Long và Bloody Rosie đến thì ý tử chính là Lâm Thiệu Huy sẽ tiêu đời.
"Lâm...!Lâm Thiệu Huy!" Khuôn mặt tươi cười của Bạch Tổ Y không còn một chút huyết sắc nào.
Cô đi tới ngồi bên cạnh Lâm Thiệu Huy, vươn đôi tay ngọc ngà ra nằm chặt lấy tay Lâm Thiệu Huy.
"Vợ à, em sợ sao?" Lâm Thiệu Huy mim cười, tỏ mò hỏi.
Nghe anh nói vậy.

Bạch Tổ Y hơi giật mình, mà sau khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lâm Thiệu Huy, sự sợ hãi trong lòng cô chớp mắt đã biến mất.
"Ở cạnh anh, em...!Không sợ!""Anh sống, thì em sống! Anh chết thì em sẽ chết cùng anh!"
Lời nói này của Bạch Tổ Y xuất phát từ đáy lòng.
Bởi cô biết.
Lâm Thiệu Huy đắc tội với Länh Bất Phàm là vi mình.
Lâm Thiệu Huy đánh bị thương Lãnh Bất Phàm cũng bởi vì mình.
Cùng đồng sinh công tử với người đàn ông này,
Bạch Tổ Y cũng không oản hận gì cả!
Nghe cô nói vậy, lại nhìn khuôn mặt đang kiên định mim cười của cô, trong tim Lâm Thiệu Huy như có một dòng nước ấm chảy qua.

Anh ôm lấy khuôn mặt Bạch Tổ Y, hôn thật sâu lên trán cô:
“Vợ à, anh đã từng nói! Có anh ở đây thì trên thể giới này sẽ không có ai có thể khiến em bị tổn thương!"
Cái gi?
Lúc này, mọi người xung quanh nhìn thấy Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y vẫn còn dáng vẻ ân ái, nhất thời càng trở nên ấm ĩ.
"Đồ điện! Mặc dù võ công của anh ta cao cường nhưng anh ta thật sự nghĩ mình là người mạnh nhấttrong thiên hạ sao?"
"Đùng vậy, anh ta chẳng những là một tên điên mà còn là một tên ngu, Tập đoàn Bảo Thịnh là một tập đoàn quốc tế, là tập đoàn đáng sợ nhất trên thế giới, Anh ta cho rằng chỉ bằng một mình anh ta thì có thể đối chọi với tập đoàn Bảo Thịnh sao? Cử chờ đó mà xem, kẻ ngông cuồng ắt sẽ gặp hoa."
Xung quanh đó, Bạch Chí Phàm, Thẩm Kiến và Lâm Thiên Quang vào giờ phút này giống như đã nhìn thấy được kết cục đau khổ của Lâm Thiệu Huy.
Sự hưng phấn trong lòng ba người họ càng rõ rệt.

Rám!
Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đầy mạnh ra, từng bóng người mặc áo đen nổi đuôi nhau kéo vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận