Mãnh Long Ngủ Quên


Cái gì!
Lãnh Khang bật ra câu nói này.
Giống như bật lên công tắc yên lặng vậy, tất cả mọi âm thanh bên trong phòng khách, toàn bộ đều biến mất không còn tiếng động nào, dường như mỗi một người đều không thể nào tin được mình đã nghe thấy điều gì.
Sợ rắng Lãnh Tiểu Thiên sẽ mất mạng u?
Ôi!
Sau khi mọi người đã phản ứng lại, thì đột nhiên ồn ào hẳn lên, tại giây phút này, ánh mắt của từng người một đang hướng về Lãnh Khang cũng đầy vẻ không thể tin được.

"Trời ạ, tổng giám đốc Lãnh Khang đã điên rồi sao? Chẳng lẽ anh ta cho rằng đại tông sư Thiên vẫn không phải là đối thủ của Lâm Thiệu Huy đó sao?" “Đúng vậy, tổng giám đốc Lãnh Khang dù gì cũng là đứa con trai của đại tông sư Thiên, ông ta...!làm sao lại bảo vệ người ngoài, lại xem thường ông già của nhà mình vậy chứ!”
Mọi người ở xung quanh, từng người một đều bàn tán một cách xôn xao.


Gần như tất cả mọi người đều nghi ngờ rằng,
Lãnh Khang đã điên rồi.
Ngay cả Lãnh Tiểu Thiên và Hạ Lan Sơn, đều nhìn về phía Lãnh Khang, giống hệt như đang nhìn một tên ngốc vậy.

"Thắng nhãi con! Mày.

Mày vậy mà lại dám xem thường ông già mày như vậy à?" Lãnh Tiểu Thiên gần như tức giận đến sủi bọt mép, ước gì có thể đánh chết đứa con bất hiếu này của mình ngay tại chỗ.
Chỉ là khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Khóe miệng của Lãnh Khang, lại hiện lên một nét cười khổ nồng đậm.
Chỉ có anh ta biết được, Lâm Thiệu Huy là ai!
Đó chính là BOSS đứng sau tập đoàn Bảo Thịnh, là một trong bốn đại tướng quân của Việt Nam, nói một cách khác, đừng nói đến là ông già nhà mình Lãnh Tiểu Thiên, e rằng cho dù có tất cả mọi kẻ tài phiệt ở Nam Lộc, đều có thể bị đánh bại một cách dễ dàng.
Ông già nhà mình mà đối đầu với người lợi hại đến như vậy ư?
Đây còn không phải là đi tìm chết à? "Ba à! Những điều mà con nói đều là sự thật, xin ba đẩy, đừng nên quá hấp tấp! Tuyệt đối không thể đổi đầu với cô Y và ngài Huy!"
Lãnh Khang có nỗi khổ khó mà nói ra được, lúc này gần như đã gấp đến muốn khóc rồi.
Mà một cảnh tượng này!
Lại càng khiến cho Lãnh Tiểu Thiên và Hạ Lan
Sơn tức đến nổ phổi.
Xem thường!
Ở trong mắt của hai vị đại tông sư này, lời nói và hành động của Lãnh Khang, là đang làm nhục hai vị đại tông sư bọn họ.


"Cút ra!"
Lãnh Tiểu Thiên vung tay một cái, ngay lập tức gạt Lãnh Khang qua một bên, sau đó nhìn thẳng vào đám người ở bên trong phòng khách, tức giận mà hét lên: “Lâm Thiệu Huy, cút ra đây! Hôm nay ông già này phải nhìn xem, cậu có phải có ba đầu sáu tay hay không, không những làm cho cháu trai tôi tàn phế, còn dọa con trai tôi thành như vậy! Ông đây phải lột sống da thịt cậu!!!"
Sát ý tràn trề.
Lúc này, gần như tất cả mọi người đều có thể nghe ra được sự phẫn nộ và ý định giết người từ trong giọng nói đầy giận dữ này.
Mà một câu nói này, khiến cho trong lòng đám người Lâm Thiên Quang cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Bọn họ biết rằng, Lâm Thiệu Huy chết chắc rồi!
Nghĩ đến điều này.
Lãnh Bất Phàm vội vàng mà nói với Lãnh Tiểu
Thiên: "Ông nội! Tên súc vật kia đang ở chỗ đó! Ông xem...
Trong lúc nói!
Lãnh Bất Phàm chỉ về phía Lâm Thiệu Huy, nụ cười đó vừa ác độc mà lại vừa vui sướng, dường như đã nhìn thấy được cảnh tượng đẫm máu khi ông nội mình lột da Lâm Thiệu Huy vậy.
A?
Nhìn theo ngón tay của Lãnh Bất Phàm, Lãnh Tiểu Thiên và Hạ Lan Sơn, ngay lập tức nhìn thấy được ở phía sau đám người.


Có một dáng người gầy gò đang đứng tại nơi đó.
Mà khi bóng người này, rơi vào trong mắt của hai vị đại tông sư, lại khiến cho bọn họ như bị sét đánh trúng vậy, dường như là sét đánh ngang tai.

"Cậu ta...!Cậu ta là đại...!đại tông sư Huy!!!”
Râm!
Lúc này sau khi nhìn thấy bóng hình của Lâm Thiệu Huy, cho dù là Lãnh Tiểu Thiên, hay là Hạ Lan Sơn, toàn thân bọn họ đều run rẩy một cách dữ dội.

Hai người chỉ cảm thấy, một luồng khí lạnh lan ra từ dưới lòng bàn chân của mình xông thẳng lên trán, khiến cho hai người cảm thấy da đầu như muốn nổ tung..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận