Hai đơn thuốc!
Ông Cao: "Da của bệnh nhân tim tải, lưỡi vàng và tim, hai tay bị liệt, kèm theo co giật từng con, đây là những triệu chứng của thiếu máu não tạm thời.
" "Đơn thuốc: Năm mươi gam Hoàng Ki, bốn mươi gam Ma Hoàng, sáu mươi gam Cầu Kỳ, ba mươi gam hạt Thủy Lạp, một trăm gam Polygonatum, một trăm gam Ngô Thô cắt nhỏ, ba cốc một ngày, sáng chiếu tổi."
Thanh niên: "Bệnh nhân bị rụng tóc dữ dội, mắt đờ đẫn, tế tay trái, đau tay phải và có khối u nhỏ ở nách, kèm theo co giật toàn thân, chẩn đoán: cơn thiều máu não tạm thời.
"Đơn thuốc: Năm mươi gam Hoàng Kì, sáu mười gam Cầu Kỳ, ba mươi gam hạt Thùy Lạp, một trăm gam Polygonatum, Ngô Thô cắt nhỏ, ba cốc một ngày, sáng chiều tối."
Lúc này, ông Cao và thanh niên kia cùng nhau đặt giấy chẩn đoán và đơn thuốc của mình trước mặt tất cả mọi người.
Tất cả mọi người hầu như đều bị sốc.
Chẩn đoán bệnh đều cùng là con thiếu máu não tạm thời.
Nhưng giữa hai đơn thuốc có một sự khác nhau duy nhất, đó là:
Trong đơn thuốc của ông Cao có bốn mươi gam
Ma Hoàng.
Còn trong đơn thuốc của người thanh niên thì lại không hề có Ma Hoàng.
Sau khi nhìn thầy đơn thuốc của ông Cao, người thanh niên kia tỏ vẻ giống như đã nhìn thấy một việc hết sức nực cười, ngay lập tức trên gương mặt liền xuất hiện một nụ cười ngạo nghễ: "Ma Hoàng? Hahaha.
Nực cười quá đi thôi! Ông già này, ông còn dám nói mình không phải là kẻ lừa đảo à!"
Cái gì!
Người thanh niên kia vừa nói dứt câu đã khiến cho sắc mặt của ông Cao và tất thảy mọi người xung quanh đều có sự thay đổi.
Chẩn đoán bệnh tình đều giống nhau, chi là trong đơn thuốc của hai người có một vị thuốc là không giống nhau mà thôi.
Ông Cao làm sao có thể là kẻ lừa đào được chứ?
Nhìn thấy điệu cười điên cuống ngạo nghễ của người thanh niên kia, dù cho là những người đi đường xung quanh, hay là toàn bộ các bác sĩ, ai nấy đều vô cùng bồi rồi.
"Anh bạn này, cơm thì còn có thể ăn nhầm, nhưng nói thì không thể nói xàm nói bậy được! Đơn thuốc do tôi và cậu cấp đều dùng để điều trị cơn thiểu máu não tạm thời! Nhưng nếu cậu cho thêm Ma Hoàng, tác dụng sẽ nhanh hơn, hiệu quả tức thì!" "Trong khi đó, ngược lại là đơn thuốc của câu, thời gian tác dụng sẽ lâu hơn!"
Mặt của ông Cao xanh méc, ông tức giận nhìn chằm chằm vào người thanh niên và nói văn lại.
Nghe xong câu này, tất cả những vị bác sĩ xung quanh đấy đều ra vẻ gật đầu đồng ý.
Cao Lão nói không sai, nếu thêm Ma Hoàng, thật sự là có thể kích thích việc cung cấp máu cho tim, khiến cho hiệu quả phục hồi của bệnh nhân có thể tăng lên tới hai mươi phần trăm.
Nhưng mà đơn thuốc của người thanh niên kia, chi có thể nói là khá hợp lí, cũng không hơn không kém.
So ra thì đơn thuốc của ông Cao, quả nhiên vẫn là nhinh hơn một nước.
Chỉ là tất cả mọi người đều không thể hiểu được người thanh niên kia rốt cuộc lấy tư cách gì mà lại đi cười nhạo ông Cao.
Lúc này, như thấy được sự nghi ngờ của mọi người xung quanh, người thanh niên kia liền khit mũi một cái, miệng bèn mia mai nói: "Hừ! Thật là nhảm nhí, cái gì mà bác sĩ Đông y giỏi nhất thành phố Nam Giang chứ: Lão già này, ông đúng là hữu danh vô thực!"
Sau khi nói xong, người thanh niên liền lấy đơn thuốc của mình và mang đến.
Sau đó, ở cuối mô tả chẩn đoán, một dòng chữ khác đã được thêm vào.
"Lúc này, bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim! Không được sử dụng thuốc kích ứng!"
Cái gì!
Sau khi nhìn thấy dòng chữ do người thanh niên kia thêm vào, ông Cao và các bác sĩ khác đều lập tức thay đổi sắc mặt.
Nhói máu có tim! Nếu như theo những gì thanh niên này viết, bệnh nhân này bị nhồi máu cơ tim, thì Ma Hoàng trong đơn thuốc của ông Cao chưa chắc đã là liều thuốc tốt, mà ngược lại còn là liều thuốc độc.
Cho dù có là kết quả tốt nhất đi chăng nữa thì cũng là làm mất đi hoàn toàn giá trị điều trị của cả đơn thuốc..