Cái gì!
Lời nói của Trương Thiên Nhất cũng khiến người nhà Bạch Tổ Y có chút bối rối, họ không biết thần y họ Trương như thế nào lại giống với Lâm Thiệu Huy, nói chuyện khoác lác và lại tin tưởng Lâm Thiệu Huy nhiều như vậy.
Điều này thật là khó tin!
Tuy nhiên, cho dù là gia đình họ nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy và đi theo thầy trò của Trương Thiên Nhất đến sân sau.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thì mọi người trong toàn bộ sân tiệc đã đi hết.
Tại đây, chỉ có Bạch Trần dẫn theo hai vệ sĩ là Bạch Văn, Bạch Võ và...!Lâm Thiệu Huy.
Nhìn Lâm Thiệu Huy, Bạch Trần cười vô cùng hung dữ: "Lâm Thiệu Huy, tiếp theo chính là kết thúc của anh!”
Kết thúc!
Nhìn Bạch Trần tự tin như vậy khóe miệng Lâm Thiệu Huy không khỏi lộ ra một vòng cung vui vẻ: “Anh nghĩ sao?" !nghĩ sao?
Bạch Trần cười ngày càng dữ tợn, anh ta nhìn chòng chọc vào Lâm Thiệu Huy nói: Rất đơn giản!” "Một, giao tập đoàn Bạch Lạc của anh ra, thứ hai, anh đứng ra để thần ý Trương và thần y Lâm đến nhà họ Bạch ở Nam Lộc Bái chữa trị cho bà chủ của chúng tôi, đồng thời làm việc cho nhà họ Bạch của tôi!” “Về phần ba, nếu như anh tự đánh gãy chân gãy chân thì tôi có thể tha cho anh và người nhà của anh một mạng!" "Sao hả?" Nói xong, Bạch Trần, Bạch Văn và Bạch Võ đột nhiên cười điên cuồng.
Đặc biệt là hai anh em Bạch Văn và Bạch Võ, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thiệu Huy, lộ ra vẻ oán hận và điên cuồng: “Ha ha...!họ Lâm kia mày có nghe nói không? Cậu chủ bọn tao tốt bụng cỡ nào chứ nếu không, chỉ cần dựa vào việc mày đã đánh vỡ mặt của anh em chúng ta thì chúng ta đã có thể hủy đi cả nhà của mày rồi!" "Đúng vậy! Mày có thể bảo vệ mạng chó của mày thì m phải nên nên cảm tạ cậu chủ Bạch Trân của bọn tao đi! Nếu không, mày nhất định sẽ chết!”
Lời nói của Bạch Văn và Bạch Võ thật tàn nhẫn và hung ác.
Khi nghe thấy như vậy đôi mắt Lâm Thiệu Huy hơi nheo lại, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Nếu, tôi không đồng ý thì sao?"
Cái gì
Không đồng ý?
Nghe được những lời này của Lâm Thiệu Huy, ba người Bạch Trần dường như đã sớm đoán trước được, nụ cười đắc ý trên mặt không giảm: "Ha ha.
anh không đồng ý cũng không sao! Đợi một lúc sau khi chúng tôi giết một hai người rồi thì anh nhất định sẽ đồng ý!" "Nếu như chúng tôi nghĩ không sai thì Từ Thiên Long, Bloody Rosie, Hổ Văn, Năm Sẹo hån là bốn người thuộc hạ lợi hại nhất của anh ở thành phố Nam Giang đúng không?"
Ánh mắt Bạch Trần nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Anh ta muốn biết Lâm Thiệu Huy sẽ phản ứng như thể nào khi nói ra tên của bốn người này.
Quả nhiên Bạch Trần thấy sau khi nói ra tên của bốn người này, vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy lập tức thay đổi, trở nên thật u ám! "Các người đã làm gì bọn họ?” Lâm Thiệu Huy đầy mặt tức giận, giống như bị bắt phải chân đau.
Mà khi nhìn thấy cảnh này, tâm trạng của Bạch Trần lập tức trở nên tốt đẹp hơn.
Lâm Thiệu Huy càng tức giận thì anh ta càng vui: "Ha ha...!đừng lo lắng, người của chúng tôi sẽ chào hỏi thuộc hạ của anh!"
Anh ta vừa nói xong câu thì "vù vù vù" lập tức, bốn người trong sân liền nghe thấy tiếng ồn ào của bốn động cơ đang phi nước đại về phía nhà họ Bạch từ xa tới gần..