Dương Bằng cười nghiêng cười ngả, giọng điệu của anh ta đầy mỉa mai và chế nhạo.
Mà khi nghe điều này mặt Bạch Tổ Y đen lại trên mặt tràn đầy bất lực.
Chỉ là ngay khi Bạch Tổ Y chuẩn bị mở miệng mắng Lâm Thiệu Huy thì...
Cộc cộc cộc!
Tiếng bước chân của đám người đột nhiên từ ngoài phòng bệnh truyền đến như thể có mấy chục người đi lại trên hành lang, khiến mọi người trong phòng sững sờ.
Những bước chân này vô cùng gấp gáp và dày đặc khiến tim ai cũng khẽ run lên.
Há? “Ai sẽ đến bệnh viện vào lúc này?” Trên mặt cậu hai Dương Bằng hiện lên một tia nghi ngờ.
Mà ngay khi anh ta dứt lời thì...!két! Một nhóm người đã xuất hiện ở ngoài cửa phòng bệnh.
Những người này, từng người từng người đều vô cùng có khí chất, mặc vest và đi giày da, ăn mặc như những người thành đạt.
Chỉ sau khi nhìn thấy họ, cậu hai Dương Bằng hơi ngẩn người rồi sau đó mừng như điên nói: “Ba! Sao ba lại đến đây?”
Cái gì!
Câu nói của Dương Bằng khiến mọi người sửng sốt.
Những người trong phòng đều không ngờ rằng ba của Dương Bằng, ông chủ nhà họ Dương, tập đoàn tài phiệt hạng nhất, sẽ đích thân đến.
Đặc biệt là Trương Viễn, sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng đầu, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống: “Dương Thiên
Phùng! Vậy mà lại là Dương Thiên Phùng!" Trương Viễn tái mặt vì sợ hãi.
Anh ta biết thân phận của Dương Thiên Phùng, đối với toàn bộ Nam Lộc, đây nhất định là nhân vật quyền lực hạng nhất.
Mà bây giờ...
Nghĩ đến hậu quả khủng khiếp khi Dương Thiên Phùng đích thân đến đây thì Trương Viễn giận dữ hét vào mặt Lâm Thiệu Huy: “Lâm Thiệu Huy, nhìn xem anh đã làm chuyện tốt gì! Hiện tại anh đã khiến cho nhà họ Dương đích thân tới đây, anh coi như xong! Anh cũng hại chúng tôi xong đời rồi!”
Âm!
Những lời nói của Trương Viễn giống như ngũ lôi oanh đỉnh đối với mọi người trong phòng.
Mà hai cha con Thẩm Kiến, vợ chồng Bạch Tuấn Sơn và cả Thẩm Thái Công trên giường bệnh, mặt đều tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra.
Xong rồi!
Lâm Thiệu Huy đánh cậu hai Dương Bằng thê thảm như vậy, gần ngang bằng với mức không chết không thôi với nhà họ Dương.
Mối hiềm khích này không thể hóa giải được nên những gì chờ đợi họ tiếp theo sẽ là một tai họa khủng khiếp.
Trong nháy mắt thì Thẩm Kiến và những người khác nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, vừa sợ hãi vừa tức giận, họ nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống người gây ra phiền phức này.
Ngay cả Bạch Tổ Y cũng nhìn Lâm Thiệu Huy, đầy trách móc.
“Dương Bằng, mặt con sao vậy?”
Dương Thiên Phùng nhìn thoáng qua con trai mình, nhất là khi ông ta nhìn thấy đôi má bê bết máu thịt của Dương Bằng, một dấu vết tức giận hiện lên trong mắt ông ta.
“Ba! Chồng của Bạch Tổ Y đã làm như vậy!” “Anh ta đánh nát mặt con, còn nói trắng trợn sỉ nhục nhà họ Dương chúng ta, nói ba và người nhà họ Dương chúng ta quỳ lạy và xin lỗi Bạch Tổ Y và Thẩm Thái Công!”
Cậu hai Dương Bằng giống như đã tìm thấy được vị cứu tinh của mình, bước tới chỗ Dương Thiên Phùng và kể tội Lâm Thiệu Huy.
Nhất là nghĩ đến những lời vừa rồi của Lâm Thiệu Huy, khuôn mặt đầy máu của Dương Bằng lộ ra vẻ mỉa mai và khinh thường: “Còn nữa, ba.
Người này còn mắc chứng vọng tưởng, anh ta còn nói ba sẽ tát con mười cái.
Ba nhìn xe anh ta có phải đồ ngốc không? Con là con của anh, còn anh ta chỉ là kẻ chân đất đến từ thành phố Nam Giang mà thôi, vậy mà nói chuyện như người bệnh thần kinh..