Mãnh Long Ngủ Quên


Bốp!
Cú đánh này vô cùng vang dội, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều bị làm cho bối rối.
Hầu như mọi người đều không thể tin nổi vào mắt mình.
Ông cụ vừa mới mất nhịp tim.
Vậy mà Lâm Thiệu Huy lại còn đánh cho...!Một cái?
Trời!
Sau khi phản ứng lại, cả phòng bệnh như bầy ong vỡ tổ.
Mấy người Bạch Long Hải, Bạch Chí Phàm đều tức muốn bề phổi, đôi mắt như muốn nứt ra, họ nhìn Lâm Thiệu Huy rồi quát tháo không ngừng:
"Khốn nạn! Lâm Thiệu Huy, cậu đang làm gì thế, cậu...!Cậu dám đánh ông cụ, trời ơi, tôi liều mạng với cậu!"
"Đồ điên, sao mày dám đánh ông, giờ tim ông đã ngừng đập rồi, mày cút đi đi."
Tiếng quát tháo huyên náo vang vọng trong phòng bệnh.
Mọi người cùng nhau bước lại, muốn đầy Lâm Thiệu Huy ra khỏi giường ông cụ, ai nấy đều muốn xem thử tình hình của ông cụ như thế nào rồi.
Còn người nhà Bạch Tổ Y thì cũng hoàn toàn bối rối.
Đương nhiên, họ cũng không ngờ Lâm Thiệu Huy sẽ ra tay đánh ông cụ, đặc biệt là khi tim của ông vừa mới ngừng đập như thế.

"Lâm Thiệu Huy...!Sao anh lại làm như thế chứ? Anh có biết bây giờ ông nội không ổn rồi khổng, sao anh có thể ra tay với ông cụ như thế?" Bạch Tố Y tức giận đến mức mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy vô cùng thất vọng.
Mà Bạch Tuấn Sơn và Thầm Ngọc Trân cũng sầm mặt.
Đặc biệt là khi họ nhìn thấy ánh mắt mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của mấy người Bạch Long Hải, họ vội vàng đẩy Lâm Thiệu Huy ra khỏi phòng.
"Lâm Thiệu Huy, anh ra xe chờ bọn em đi.

Đừng ở lại đây nữa."
Người nhà Bạch Tố Y vừa tức vừa giận.
Nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn bình tĩnh, không nao núng chút nào:
"Anh có thể chữa được cho ông.

Vợ à, em phải tin anh!"
Cái gì?
Anh có thể chữa khỏi?
Đùa gì thế?
Nghe nói vậy, ánh mắt Bạch Tố Y nhìn Lâm Thiệu Huy càng giống như đang nhìn một kẻ điên, càng ngày càng thất vọng.
"Lâm Thiệu Huy, giờ em không muốn nói chuyện với anh nữa."
Nói xong, Bạch Tổ Y cũng đi tới muốn nhìn xem tình hình của ông cụ,
không muốn nhìn Lâm Thiệu Huy thêm nữa.
Nhìn thấy tình huống này.
Lâm Thiệu Huy cũng chỉ hơi nhún vai một cái, cú đánh vừa nãy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Sau khi nghiêng người, máu trong người ông cụ bị tích tụ ở não, não bị ứ sẽ dẫn tới tử vong.
Mà cú đánh của anh sử dụng một sức lực vừa phải, đủ để đánh tan một phần nhỏ ứ máu ở não.

Đủ để làm chậm tốc độ tử vong.
Nói cách khác.

Cú đánh của Lâm Thiệu Huy có thể giúp ông cụ tạm giữ được mạng thêm một tuần.
Nhìn khung cảnh lộn xộn trong phòng bệnh, Lâm Thiệu Huy xoay người đi hằng.
Ành biết, sớm muộn gì những người này cũng phải mời mình tới.
Chỉ có mình mới có thể cứu được ông cụ mà thôi.
Mà lúc này đây.
Trong phòng bệnh, chỉ có ông Cao chú ý tới bóng người rời đi của Lâm
Thiệu Huy.
Sắc mặt ông càng trở nên phức tạp.
Những người khác có thể không nhận ra, nhưng ông thì hoàn toàn có thể, cú đánh của Lâm Thiệu Huy đánh thẳng vào huyệt Phong Trì của ông cụ.
Góc độ vô cùng chính xác.
Sức lực vừa phải.
Vừa không gây tổn thương đến não bộ, vừa đủ để làm giảm ứ mão náo.
"Chẳng lẽ, cậu ta đúng là Bạch Cốt Thánh Thủ sao..."
Nếu như vừa nãy ông Cao chỉ mới xác nhận thân phận của Lâm Thiệu
Huy được 50%.
Thì cú đánh này đã khiến lòng ông chắc chắn đến 80%.
"Còn lại thì phải xem xem ông cụ có thể cải tử hồi sinh hay không."

Nghĩ tới đây.
Hai mắt ông Cao liếc nhìn về phía ông cụ trên giường bệnh.
Tít tít tít.
Đường biểu diễn điện tâm đồ vẫn là một đường thằng, bệnh nhân nằm yên như đã chết.
Mà bác sĩ Tây y Mike kia cũng đang toát mồ hôi muốn kích tim cho ông
Một phút!
Lại thêm một phút.
Từng phút từng giây trôi qua, Mike phát hiện trái tim của ông cụ vẫn không có chút phản ứng nào, sắc mặt ông ta trắng bệch trong nháy mắt.
Ngay sau đó, lúc ông ta chuẩn bị tuyên ba bệnh nhân tử vong.
"Mọi người à, ông cụ Bạch đã.."
Mike mới nói đến đây, thì vào lúc này.
Tích!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, mọi người giật mình phát hiện, đường thằng trên máy điện tâm đồ bỗng nhiên nhảy lên một cái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận