Mãnh Long Ngủ Quên


"Em Năm Sẹo ra mắt anh Thiệu Huy!".
Sau khi câu nói này vang lên, toàn bộ nơi này lập tức yên lặng, tiếng kêu thảm thiết xung quanh cũng biến mất.
Gia đình Bạch Tố Y cũng không còn hoảng sợ nữa, mà thay vào đó họ lại cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Em...!Năm Sẹo?
Cúi người?
Đoàng!
Tất cả mọi người đều có cảm giác như vừa bị sét đánh trúng, ai cũng sợ muốn chết.
“Không...!Không thể nào!" Chó Điên nằm bệt dưới đất, thở phì phò.
Gã rất hiểu Năm Sẹo, đây chính là một tên ác bá giết người không chớp mắt, bình thường ngay cả nhân vật lớn như Từ Minh Long anh ta cũng chẳng coi ra gì, vậy mà bây giờ anh ta lại cúi đầu khom lưng với con rể nhà họ Bạch?
Đây là chuyện nằm ngoài suy nghĩ của gã.
Nhà Bạch Tố Y cũng trợn mắt há mồm.

Vốn dĩ họ tưởng rằng lần này Lâm Thiệu Huy chết chắc rồi, có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có cảnh này.
“Thiệu...!Thiệu Huy quen Năm Sẹo?"
Bạch Tuấn Sơn đột nhiên cảm thấy khó thở, ông ta vội ôm ngực, cố gắng bình tĩnh lại.
Mà Bạch Tổ Y thì lại bắt đầu cảm thấy chồng mình trở nên rất xa lạ.


Đây là người chồng ngày nào cũng cảm thấy oan ức vì bị người ta chế nhạo ư?
Anh có thể một chọi hai mươi, có thể khiến tên ác bá như Năm Sẹo phải cúi đầu, điều này thật sự khiến cho cô cảm thấy bất ngờ.
Nhưng lúc này bọn họ lại không biết rằng cả người Năm Sẹo đang ướt sũng mồ hôi.

Anh ta cảm thấy cực kỳ khẩn trương, hai chân như nhũn ra.

Chỉ có anh ta mới biết Lâm Thiệu Huy đáng sợ đến mức nào, mà điều đáng sợ hơn nữa đó là thân phận của Lâm Thiệu Huy.
Đây chính là người khiến nhân vật lớn hàng đầu như Lưu Chấn Hoàng phải cúi chào.
"À, cậu biết tôi à?"
Đúng lúc này, Lâm Thiệu Huy nhìn Năm Sẹo, cười nhạt.
"Biết...!Biết.."
Năm Sẹo nuốt nước bọt, lúc này anh ta còn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Lâm Thiệu Huy, mà chỉ cúi đầu, cố hết sức để nói tiếp trong lo sợ:
"Cả đời này em cũng không dám quên bài học mà anh Thiệu Huy đã chỉ bảo em ngày ấy ở phòng giam S.

Lần này đàn em của Năm Sẹo trót dại mạo phạm đến anh Thiệu Huy, anh muốn đánh muốn chửi gì thì Năm Sẹo cũng chịu a." %3D
Gì cơ?

Nghe giọng nói run rẩy và vẻ mặt lo lắng, toát hết mồ hôi hột của Năm Sẹo, Chó Điên chỉ thấy hoa mắt chóng mặt.
Đá trúng vào miếng sắt rồi à?
Trong mắt gã bây giờ, Lâm Thiệu Huy không chỉ là một miếng sắt, mà là một tảng thiên thạch mới đúng.
Năm Sẹo sợ người này như vậy mà mình lại đi chuốc oán với người ta, khác nào đi tìm chết đâu?
Nghĩ đến đó, Chó Điên liền rùng mình, vội vàng lết đến chỗ Lâm Thiệu
Huy.

"Anh...!anh Thiệu Huy, em sai rồi, em không biết là anh quen với đại ca của em.

Em xin anh, hãy tha thứ cho em lần này, từ nay về sau Chó Điên em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh."
Chó Điên không ngốc, trái lại, gã còn rất thông minh, sau khi biết mình vừa gặp phải nhân vật lớn, gã lập tức cầu xin tha thứ để bảo vệ tính mạng của mình.
Không chỉ mỗi gã, đám côn đồ vừa bị đánh gãy chân gãy tay kia cũng lần lượt bò đến trước mặt Lâm Thiệu Huy cầu xin anh tha thứ.
Cảnh này cực kỳ hoành tráng.
Đám người lúc này vừa hùng hổ dọa người, bây giờ lại quỳ hết dưới chân của Lâm Thiệu Huy để cầu xin tha thứ, cảnh này khiến gia đình Bạch Tố Y không thể tin nổi.
“Được rồi."
"Nhớ cho kỹ, không có lần sau đâu!"
Lâm Thiệu Huy không muốn dây dưa với đám người này, cũng chẳng buồn quan tâm xem ai đứng sau chuyện này.

Anh biết, Năm Sẹo không ngu đến mức không hiểu mình phải làm gì.
Phù!
Đám người của Năm Sẹo nghe xong câu đó của Lâm Thiệu Huy, liền nhẹ nhàng thở phào một hơi, ai cũng có cảm giác như mình vừa đi dạo trước cửa địa ngục một vòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận