Phía nam thành phố Nam Giang.
Lúc bình thường thì nơi này rất hoang tàn vắng vẻ, nhưng hôm nay nó đã được che phủ bằng một hàng lều màu xanh lá cây.
Đây là nơi đóng quân của quân đoàn Bạch Hổ.
Mỗi một quân sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng đang đứng lấp đầy cả các lối vào doanh trại.
Đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh như hổ sói, như thể nếu có một cơn gió nào thổi lay ngọn có thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Và vào lúc này.
Ở trung tâm của doanh trại.
Hàng chục bóng người đang đứng ở đó,
Mỗi người này đều khoác trên mình bộ quân phục, dáng người cao lớn, có huy chương đeo rất ngay ngăn chỉnh tế.
Hầu hết tất cả đều là các chiến tướng một sao và hai sao.
Đặc biệt là trước mặt hơn mười chiến tướng mạnh mẽ này là một người trẻ tuổi nhưng hung dữ như hổ sói, dĩ nhiên là chiến tướng ba sao.
Anh ta là sĩ quan cao nhất của quân đoàn Bach Ho-Bach Ho.
“Người tới chưa?" Bạch Hổ có khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm và đôi mắt to, đôi mắt lóe lên, toát ra khí thế sát ý kinh khủng và mạnh mẽ.
Khi nghe thấy điều này thì một chiến tướng hai sao lập tức chắp tay và nói: "Sếp, tên Lâm Thiệu Huy đã bị bắt đang trên đường đến!" "Còn đảm khiên chiến kia cách chúng ta khoảng một cây sốt"
Một câu nói khiến sát khí trên người Bạch Hổ càng ngày càng mạnh, anh ta liềm khóe miệng khô khốc, giống như đã thủ tìm được con mồi, hơi thở khiến người khác hoảng sợ: "Khà khà...!tốt! Tốt lắm!" "Tên Lâm Thiệu Huy đúng là to gan lớn mật, gây ra tổn thất nặng nề cho nhà họ Bạch, và hôm nay là lúc lấy lại vinh quang cho nhà họ Bạch!"
Nói đến đây, Bạch Hổ dừng lại một lát, một nét dứt khoát hiện lên trên khuôn mặt cương nghị của anh ta: "Ngoài ra, điều quan trọng nhất là đám khiêu chiến kia dám đặt chân lên đất Nam Giang của tôi, đến thách thức quân đoàn Bạch hổ của chúng ta, giết chết hết! Lấy lại thanh danh cho đất nước chúng ta."
Nghe thấy điều này, hàng chục chiến tướng một sao hal sao đứng bên cạnh, cùng đội quân Bạch Hổ gần một nghìn người, tất cả đều sôi trào.
Từng người một giơ tay và gầm lên: "Giết!" "Giết!" "Giết!"
Có vẻ như trong mắt những người lính kiên cường này, Lâm Thiệu Huy đã giết hại nhà họ Bạch nên đáng chết, đảm khiêu chiến kia gây hãn với đất nước mình, càng đáng chết hơn.
Trong tiếng hét rung trời rung đất này, một chiếc xe quân sự màu xanh lá cây phi nước đại lên và dừng lại trước mặt mọi người.
Khi cửa xe mở ra, tên chiến tưởng một sao Ngụy Thiết Cường kia chậm rãi bước xuống cùng với Lâm Thiệu Huy.
Phía sau Lâm Thiệu Huy còn có hai khẩu súng đang nhằm vào cơ thể của anh.
Khoảnh khắc Lâm Thiệu Huy bước xuống xe, ánh mắt của hàng chục chiến tướng một sao và hai sao đều dồn về phía Lâm Thiệu Huy.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn người chết.
Nếu là một người bình thường, chỉ cần với ảnh mắt của mười mấy chiến tướng này cũng đủ để khiến người ta run sợ ngã xuống đất, nước tiểu giàn giua rồi, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, dường như Lâm Thiệu Huy không hề sợ hãi,
Giọng nói của chiến tướng hai sao này vang cả một vùng.
Đặc biệt là kèm theo những ánh mắt kinh khủng của hàng ngàn binh lính kiên cường, thật sự khiến người ta sợ hãi đến tột độ.
Nhưng mà...!"Quỳ?"
Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy rất lạnh lùng, anh nhìn thẳng vào chiến tướng hai sao, khỏe miệng khẽ cong lên: "Được! Vậy thì anh...!quỳ xuống!"
Râm!
Cùng với câu nói của Lâm Thiệu Huy, một áp lực to lớn lập tức quét qua cơ thể của chiến tướng hai sao, và ngay lập tức anh ta cảm thấy như mình bị đưa vào hầm băng.
Đặc biệt là anh ta không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy áp lực kinh khủng bao phủ lấy thân thể mình.
Khiến hai chân của anh ta mềm nhũn.
Phù phù một tiếng,
Anh ta quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Cái...!cái gì?
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh và quá kỳ la.
Lâm Thiệu Huy chỉ khiến cho chiến tướng hai sao này quỳ xuống chỉ vẻn vẹn trong vòng vài giây.
Khi mọi người xung quanh phản ứng lại thì hầu như mọi người đều không thể tin vào mắt mình.
.