Mãnh Long Thiên Y

Vậy mà là Hạ Quân, hắn ta nở nụ cười chuyên nghiệp, động tác thành thục tao nhã lấy ly rượu trong tay Âu Dương Thiến một hơi uống hết. Sau đó lại một ly nữa rồi một ly nữa.

“Giám đốc của chúng tôi dạo này sức khỏe không tốt, đang dùng thuốc không được uống rượu. Tôi xin được kính giám đốc Thôi.”

Ai ngờ Thôi Chí Trung trầm mặt xuống, ông ta ném mạnh chiếc ly trong tay rồi quát lớn: “Âu Dương Thiến, ông đây mời cô uống là nể mặt cô rồi. Cô lại dám dùng con chó bên cạnh hạ nhục tôi, đây là thành ý của cô đấy hả?”

Âu Dương Thiến không ngờ Hạ Quân lại làm việc này, bình thường anh ta rất chuyên nghiệp, chả nhẽ hôm nay không nhìn ra Thôi Chí Trung đang cố ý gây khó dễ cho cô.

Mặc dù không hài lòng với cách ứng xử ngày hôm nay của Hạ Quân nhưng dù sao đây cũng là người của cô ấy, cũng không thể để mọi chuyện đi quá xa nên cô ấy chỉ có thể cúi đầu không ngừng xin lỗi.

Hạ Quân tự nhiên gây rối cũng đồng nghĩa tự tay phá huỷ chức vị đang muốn giữ. Âu Dương Thiến tự đổ rượu đầy ly.

“Ba ly này tôi xin tự phạt.”

Thư ký đứng bên cạnh đã gấp đến đổ mồ hôi, nhìn qua Lý Cảnh Thiên thấy anh chỉ đang chăm chú gắp thức ăn.

“Này! Đừng có ăn nữa, mau nghĩ cách đi chứ! Giám đốc mà uống nữa là không xong đâu.”

Lý Cảnh Thiên còn đang nhai chân giò hầm, nhồm nhoàm nói: “Giám đốc tự có tính toán, kệ cô ấy!”

Thư ký tức tới cắn muốn nát môi. Đây là cái kiểu gì? Không phải mai anh tới công ty nhận chức phó phòng đối ngoại sao? Chả nhẽ tập đoàn Âu Dương hết người rồi sao?

Âu Dương Thiến ngửa cổ uống cạn ba ly rượu rồi lại đổ thêm ba ly nữa. “Còn ba ly này tôi vì xin thay cấp dưới của tôi tạ lỗi.”

Uống 6 ly rượu xong Âu Dương Thiến chỉ thấy bụng mình nóng bừng, đầu bắt đầu choáng váng.

Thôi Chí Trung thấy thế vô cùng cao hứng. “Hay, coi như được nhìn thấy thành ý của Tiểu Thiến! Nhưng mà không phải tôi không muốn cho cô thể diện, nhưng miếng đất kia tôi không nhường được.”

Âu Dương Thiến đương nhiên biết, chỉ uống 6 ly rượu không thể giải quyết vấn đề được. Cô cố gắng ép đầu óc tỉnh táo, miệng nở một nụ cười.

“Xin giám đốc Thôi cho tôi biết tôi nên làm gì mới có được hạng mục này?”

Thôi Chí Trung nở một nụ cười nham hiểm. “Cũng không phải không thể, chỉ là miếng đất kia tụ hội rất nhiều âm khí.”

Nơi âm khí tụ hội? Lý Cảnh Thiên vẫn đang cắm đầu vào ăn, mắt bỗng sáng lên. Ông ta nói chuyện như vậy, tôi cũng đỡ buồn ngủ hơn hẳn!

Âu Dương Thiến có chút sợ hãi, màu đỏ trong mắt cô ấy lại lóe lên nhưng chỉ có Lý Cảnh Thiên nhìn thấy được.

Cô gượng cười: “Giám đốc Thôi xin đừng dọa tôi, lúc đấu giá đâu có nói ở đó có gì tà ác đâu.”

Thôi Chí Trung mỉm cười. “Tôi lừa cô thì được gì? Tôi từng thuê một thầy phong thuỷ đến xem. Cũng từng tận mắt nhìn đại sư tới đó trừ tà.”

“Cho nên! Miếng đất đó âm khí rất nặng, chỉ có đàn ông mới sở hữu được.”

Âu Dương Thiến tức giận ngẩng phắt đầu lên, nhìn Thôi Chí Trung đang híp mắt nhìn cô ấy. Âu Dương Thiến hiểu ông ta đang chơi chữ.

“Giám đốc Thôi, ngài là đang chê tôi không hiểu phong thuỷ.” Âu Dương Thiến hất tóc khoe vẻ quyến rũ.

Hiển nhiên hành động này là Thôi Chí Trung xao động, ông ta dựa gần vào ghế của u Dương Thiến, một bàn tay còn cố tình đặt lên thành ghế của Âu Dương Thiến.

“Cô có nghiên cứu phong thuỷ? Vậy chúng ta tới nơi khác nói chuyện, cùng nhau nghiên cứu kỹ hơn. Môn phong thuỷ này càng tìm hiểu càng thâm sâu, cô giúp tôi mở mang tầm mắt.”

Nói xong ánh mắt của Thôi Chí Trung không hề che đậy nhìn khắp cơ thể Âu Dương Thiến.

Âu Dương Thiến cố nở nụ cười che giấu sự chán ghét trong lòng: “Phong thuỷ thường khó nhập môn, tôi chỉ muốn nhắc giám đốc Thôi đừng để mấy tên lừa đảo đó cuỗm mất tiền. Phần lớn đều là thủ thuật che mắt, nếu ngài để bị lừa thì đúng là trò cười thiên hạ.”

Thôi Chí Trung trầm mặt xuống, cứ tưởng Âu Dương Thiến cũng hiểu luật ngầm, hoá ra cô ấy là đang muốn ám chỉ ông ta chỉ là đồ ngu.

Được thôi! Nếu cô ta không tin thì phải để cô ta mở to mắt ra nhìn.

Ông ta vỗ tay hai cái, một lát sau thư ký đưa một người đàn ông nhìn khí chất như tiên bước vào. Thôi Chí Trung khá cung kính đứng dậy chào hỏi người kia.

“Đại sư Mai, muộn thế này rồi vẫn làm phiền ngài, làm phiền giờ thiền định của ngài, thật có tội.”

Người đàn ông được gọi là đại sư Mai xua tay, “Giám đốc Thôi có tâm, rộng lượng lại đại ân. Tôi đương nhiên dốc sức vì ông, không biết tối nay có ác linh ở đâu?”

Thôi Chí Trung không dám chậm chễ mau chóng kể lại việc hôm nay. Nghe thấy Thôi Chí Trung yêu cầu bản thân trừ quỷ lần nữa, đại sư Mai hơi cau mày.

“Nói đuổi là có thể đuổi được ngay sao? Tôi cũng không phải kiểu bán nghệ ven đường. Trước khi làm lễ trừ tà cần có tế đàn và đồ tế lễ, phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể trừ tà được. Bây giờ chả có gì ở đây thì trừ tà kiểu gì?”

Phụt! Sau đó trong phòng là một tràng cười ngông cuồng. Lý Cảnh Thiên không nhịn nổi nữa rồi.

“Nếu thật sự có quỷ mà còn phải đợi lập tế đàn và có đồ lễ nữa thì quỷ đã ăn ông từ lâu rồi.”

Đại sư Mai nhăn mặt: “Cậu dám cười tôi?”

Lý Cảnh Thiên xua tay: “Đại sư Mai, tôi được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không cần biết loại chuyện buồn cười tới đâu tôi cũng sẽ không cười. Trừ phi tôi không nhịn nổi.”

Âu Dương Thiến mặc dù ghét Lý Cảnh Thiên hay làm trò nhưng cô ấy cũng không ngăn anh lại.

Thôi Chí Trung không vui ra mặt.

Ông ta mất rất nhiều tiền mới có thể mời đại sư Mai tới, đây là người giúp ông ta trong vấn đề phong thuỷ, hoá giải tai ương. Nhờ vào đại sư Mai ông ta mới kiếm được nhiều tiền, đối với ông ta đại sư Mai không khác gì thần tiên trên trời. Thế mà thằng nhãi ranh này dám cười?

“Đại sư Mai cứ yên tâm, tế đàn và lễ vật cần thiết tôi sẽ chuẩn bị thoả đáng. Ngài thể hiện chút kỹ năng cho bọn chúng mở mang tầm mắt.”

Một lát sau đại sư Mai đã đứng trước tế đàn và lễ vật, ông ta một tay cầm kiếm sau đó uống một hớp rượu lớn! Đại sư Mai vung kiếm chém qua ngọn lửa đồng thời miệng phun rượu. Trong không trung bỗng chốc lóe lên một hàng lửa.

“Hay lắm!” Thôi Chí Trung hét lên, theo như ông ấy biết thì làm như vậy có thể xua đuổi được hết ma quỷ.

Thư ký của Âu Dương Thiến và Hà Quân trợn cả mắt ra nhìn, chỉ có Lý Cảnh Thiên đứng bên đang ngáp dài. Sớm biết gặp một tên thầy pháp lừa đảo thế này đã ở nhà ngủ cho ngon.

Đại sư Mai lại vung kiếm lên, miệng thì lẩm nhẩm đọc thần chú. Sau đó ông ta xoay sang trái ba vòng, rồi lại xoay sang phải ba vòng, cuối cùng chĩa thẳng kiếm vào ngọn nến quát to: “Yêu ma còn không mau hiện thân!”

Ầm ầm! Những cây tre to dài đung đưa giống như những bóng ma đang thiện thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui