Đây không phải là sinh nhật của Triệu Hữu Tài sao?
Tại sao mọi người đều lần lượt đến mời rượu cô?
Chẳng lế họ đang cố chuốc say cô sao?
Lúc này, Quả Nhi cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, dạ dày nóng như lửa đốt. Cô nhìn về phía sư huynh ở bên cạnh đang ăn cả đĩa giò một cách ngấu nghiến.
Cảm thấy Quả Nhi có điều gì đó bất thường, Lý Cảnh Thiên nhân lúc không ai chú ý, đưa tay xuống gầm bàn, đưa cho Quả Nhi một viên thuốc, sau đó vỗ nhẹ vào chân cô.
Quả Nhi hiểu ra, lấy cớ đi vệ sinh và rời khỏi phòng riêng.
Ngay khi cô vừa đi ra ngoài, tất cả những người đàn ông trong phòng riêng giống như được bỏ lệnh cấm, lập tức để lộ ra bộ mặt xấu xí.
"Anh Triệu, vừa rồi em diễn ổn chứ?”
Triệu Hữu Tài uống hết số rượu còn lại trong ly của mình.
"Không tệ! Giải Oscar nam diễn viên chính xuất sắc nhất không có trao cho cậu, thật đúng là không biết tận dụng nhân tài"
Người được khen lập tức sướng lên trời!
"Mấy anh em đã giúp đỡ anh nhiều như vậy, anh lấy gì để báo đáp chúng tôi? Hay là, anh đem dự án vừa mới lấy được chia sẻ với các anh em đi! Ha ha ha hai"
Khóe miệng Triệu Hữu Tài giật giật.
Dự án anh ta vừa giành được là do anh ta mất biết bao. nhiêu công sức phục vụ hai bà béo có tiền và bối cảnh mới có được những thông tin nội bộ, rồi phải nhờ vả đủ đường mới lấy được dự án.
Bây giờ bọn họ chỉ uống một ly rượu đã muốn lấy dự án đi?
Đúng là nghĩ hay thật.
Nhưng cũng may, anh ta đã có sự chuẩn bị.
"Chỉ là một dự án thì có là gì? Tôi có một ý tưởng, có thể khiến anh em vui vẻ như tiên!" Ánh mắt Triệu Hữu Tài đảo về phía cửa, giọng nói nhẹ nhàng: "Đây là một cô gái còn non! Hàng chất lượng cao! Cho dù các cậu có tiêu tiền ra ngoài tìm, cũng không thể tìm thấy ai thuần khiết hơn thế này. ”
Đôi mắt người kia sáng lên! Lập tức hưng phấn nói: "Anh trai! Anh là anh trai ruột của tôi! Anh muốn nhường cô ấy cho tôi à?"
Vừa nói lời này ra, trong mắt những người có mặt lập tức lộ ra vẻ ghen tị!
"Nhường cho cậu? Mặt mũi cậu lớn quá nhỉ? Đây là món hàng mà anh đây đã chờ đợi rất nhiều năm!" Tị Hữu Tài cho rằng mình đã nắm bắt chính xác lòng người và khiến cho mọi người tò mò.
"Ở đây chúng ta đều là anh em, muốn chơi thì mọi người cùng chơi! Nhưng thống nhất là tôi phải chơi trước!"
Sắc mặt mọi người đều chấn động! Quá kích thích! "Đúng là anh Triệu! Có quyết đoán! Có nghĩa khí!"
Một tràng cười ngay lập tức vang lên từ trong phòng riêng.
“Lão Triệu, người này..” Có người chỉ vào Lý Cảnh Thiên, do dự: “Có thể gây cản trở chúng ta không?”
Mọi người nhất thời sửng sốt, chỉ lo tập trung vào âm mưu mà quên mất rằng trong phòng riêng còn có một kẻ ngốc.
Nhưng Triệu Hữu Tài không hề lo lắng chút nào.
"Không sao đâu! Đây là một kẻ ngốc, nếu không tin, các cậu có thể hỏi anh ta thử xem, anh ta đã nghe được gì?"
Người bên cạnh Lý Cảnh Thiên vỗ vỗ vai anh.
“Đồ ngốc, anh vừa nghe được cái gì?”
Lý Cảnh Thiên cố ý ăn cho dính dầu đầy miệng, ngơ ngác nhìn những người trước mặt, lẩm bẩm: “Mời tôi ăn giò, thịt cá”
Bây giờ mọi người mới yên tâm.
Triệu Hữu Tài đưa một gói bột thuốc vào tay Lý Cảnh Thiên và lấy ly rượu của Quả Nhi tới.
"Cho cái này vào ly, tôi sẽ cho anh thêm một cái giò."
Khi mọi người nhìn thấy Triệu Hữu Tài làm như vậy, họ đều dựng ngón cái với anh ta!
Cao minh! Hành động này quá xấu!
Kêu anh trai đánh thuốc mê em gái, vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được!
Cho dù sau này Quả Nhi có biết chuyện này thì cũng không thể trách họ được.
Một hòn đá trúng hai con chim!